Nàng ta thừa nhận chính mình đã làm, việc đánh cược đúng thật là có tồn tại, nàng ta nói dối, sau khi nàng ta đã cố tình nói dối, lại muốn lấp liếm lời nói dối này.
Việc Quân Phi Yến bị thương đúng thật là có liên quan đến ngôn từ công kích của nàng ta.
Lúc này thừa nhận chuyện này, Huyền vương gia tất nhiên sẽ không động đến nàng ta nữa.
Nhưng là nàng ta không hề giết người, thật sự không hề làm.
Nên tất cả mọi chuyện, hại hai vị đại tiểu thư của Quân gia kia mới đáng tội chết.
Lúc này Khương Vân Tử nào còn tư thái cao ngạo điềm nhiên kia nữa, mà trên mặt đã bắt đầu xuất hiện vẻ bối rối bức thiết.
Nàng ta vội vàng nhìn Tần Lam, sốt ruột giải thích, hy vọng có người có thể tin tưởng nàng ta.
“Ta không hề nói sai, ta không cần phải nói dối, Huyền vương gia, Quân thống lĩnh, thật sự ta không hề nói sai…”
Không một ai nói gì cả.
Như thể đây là một vở kịch độc diễn của nàng ta vậy.
Nhưng việc đánh cược đã thừa nhận tất cả rồi! Vậy thì việc giết người có vẻ cũng thành đương nhiên thôi.
Khương Vân Tử gần như tuyệt vọng, nàng ta rưng rưng quay đầu, nhìn về phía Lục hoàng tử Tiêu Thành Vũ, đây là người nàng ta thích, tâm tâm niệm niệm, người ngày ngày nghĩ tới: “Lục hoàng tử, ngài tin tưởng Vân Tử sao? Ta thừa nhận ta nói dối, nhưng ta chỉ là không thừa nhận chuyện nửa tháng trước đánh cược với Quân đại tiểu thư ở Vân Trang Các thôi, nhưng ta thật sự không hề cho nha hoàn đi mua độc dược hại người, thật sự không có, Lục hoàng tử, ngài tin ta đi, giúp ta với…”
Nói đến câu cuối, Khương Vân Tử đã khóc nấc lên không thở nổi.
Là thật sự tuyệt vọng, không có người nào tin tưởng nàng ta, như vậy thì kết quả chờ đợi nàng ta chỉ có một, chết.
Mưu hại hai vị tiểu thư của Quân gia, chứng cứ vô cùng xác thực, trên đến hoàng thượng, dưới đến Quân gia, người nào cũng sẽ bỏ qua cho nàng ta, Khương gia càng sẽ không ra mặt bảo vệ nàng ta.
Tiêu Thành Vũ nhìn dáng vẻ chật vật như vậy của Khương Vân Tử, nói thật hắn ta cũng không nghĩ tới mọi việc sẽ đi theo hướng này, không chỉ Thất hoàng đệ hắn rất khó dò la được hành tung đã xuất hiện ở đây, Quân gia đại công tử thế mà cũng xuất hiện, hắn ta tuyệt đối không tin đây chỉ là ngẫu nhiên, rõ ràng trước đó đã ở bên ngoài lâu hoặc là ở nơi nào tìm hiểu rõ ràng hết mọi việc trong Tâm Duyệt trà lâu rồi. Từ bao giờ mà quan hệ của Thất hoàng đệ và Quân gia đã tốt như vậy chứ? Không phải nên như thuốc súng mà không thể ở gần nhau sao?
Tiêu Thành Vũ nhíu chặt mày, rơi vào suy nghĩ sâu xa.
Hắn ta ngẩng đầu theo bản năng nhìn về phía vị đại tiểu thư Quân gia kia, lại đột nhiên đối diện với một đôi mắt lạnh lẽo, vị Quân đại tiểu thư này vậy mà vẫn luôn nhìn hắn ta, ánh mắt kia lạnh lùng, âm trầm, hơn nữa còn bao hàm rất nhiều thứ thâm trầm phức tạp mà hắn ta không thể nào hiểu được.
Lông mày nhíu chặt, lòng tràn đầy nghi hoặc.
“Lục hoàng tử, thật sự không phải ta, ngài tin tưởng ta, tin tưởng ta đi, giúp ta với.”
Khương Vân Tử cầu xin, coi Tiêu Thành Vũ trở thành cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Tiêu Thành Vũ thu lại tầm mắt, đè xuống cảm giác quái lạ trong lòng, hắn mím cánh môi, cuối cùng mở miệng nói: “Nếu không phải là ngươi, vậy thì là ai đã sai nha hoàn này chứ? Không thể nào nha hoàn này tự ý mà làm được.”
Những lời này của Tiêu Thành Vũ nháy mắt khiến nàng ta rơi vào đáy vực, tựa như bị đóng băng.
Ngay lúc Khương Vân Tử đã hoàn toàn tuyệt vọng, trong đầu chợt lóe lên một tia linh tính, nàng ta bắt được trọng điểm trong lời nói của Tiêu Thành Vũ, đôi mắt nháy mắt đỏ rực, oán giận nắm lấy bả vai Thu Nguyệt: “Vì sao? Thu Nguyệt vì sao ngươi lại làm như vậy? Ai đã sai ngươi làm như vậy? Ai ác độc như vậy, thế mà mua chuộc ngươi hai tạ, hại ta đến nỗi vạn kiếp bất phục, Thu Nguyệt, ngươi nói, ngươi nói đi, thường ngày ta đối xử với ngươi không tệ, vì sao ngươi lại phản bội ta, vì sao chứ?”