“Ngươi, ngươi muốn làm thế nào?”
Khương Vân Tử ngẩng đầu, phức tạp nhìn Tần Lam, lên tiếng hỏi.
Không chỉ có nàng ta, những người khác cũng đều ngẩng đầu, ánh mắt đều chú mục lên người Tần Lam, muốn nhìn xem nàng muốn xử lý Khương Vân Tử thế nào.
Quân Huyền Diệp từ khi tiến vào vẫn luôn không nói gì, giờ phút này nhìn về phía tiểu muội nhà mình, hắn ta vẫn không mở miệng như trước, bởi vì hắn ta tin tưởng tiểu muội của mình có thể tự xử lý.
Không biết từ khi nào bàn tay của Tiêu Phong Hàn đã dừng đặt lên bánh xe lăn, đôi mắt sau mặt nạ nhìn về phía Tần Lam, liền thấy nàng ngẩng đầu, nhìn về phía Khương Vân Tử: “Đầu tiên, ngươi không phải nên xin lỗi ta hay sao?”
Tần Lam hỏi.
Khương Vân Tử hơi sửng sốt một chút, đụng phải ánh mắt sạch sẽ lạnh lùng của Tần La, đôi mắt chợt lóe, lại nhìn về phía trán của nàng, nơi đó có một vết sẹo, miệng vết thương màu da phiếm hồng, đó là màu của tầng da mới ăn da non, đối lập rõ ràng với làn da trắng ngần nõn mịn của nàng, miệng vết thương này cũng không đẹp, miệng vết thương của nàng là do Huyền vương gia tạo ra, nghe nói nàng bị một chưởng đánh bay, đụng vào một tảng đá.
Đây cũng là vì nàng ta tạo ra cho.
Nếu Quân Phi Yến thật sự vì vậy mà chết, vậy nàng ta chính là hung thủ giết người.
Giờ khắc này, Khương Vân Tử thật sự ý thức được nàng ta đã phạm sai lầm cỡ nào.
Nàng ta hối hận, nàng ta không nên vì không vừa mắt Quân Phi Yến mà thách thức, khiến nàng đi đến ngọc tuyền của hoàng gia trêu chọc Huyền vương gia mà không chịu trách nhiệm.
Nàng ta nhắm chặt mắt lại, hối hận muộn màng gần như khiến cả người nàng ta mai một.
“Quân Phi Yến, xin lỗi.”
Cuối cùng, nàng ta cúi đầu nói với Tần Lam.
Nước mắt cũng dâng lên trong đáy mắt, rơi xuống mặt đất vỡ tan thành nhiều cánh hoa.
Nàng ta biết sai rồi, cũng hối hận rồi.
“Hừ, suýt chút nữa ngươi đã hại chết đường tỷ của ta, cho rằng nói câu xin lỗi thì xong việc rồi sao? Đừng quên lúc đó ngươi nói thế nào, người thua phải quỳ dưới đất gọi đối phương là cô cô, vậy nếu bây giờ ngươi đã xin lỗi rồi, có phải là nên quỳ dưới đất gọi chúng ta hai tiếng cô cô không?”
Quân Linh Nhi đã kiêu ngạo lên tận trời cao, cực kỳ tức giận nói.
Mọi người cũng phát ra tiếng cười nhạo khe khẽ.
Khương Vân Tử bị vạn người phỉ nhổ, nàng ta ngẩng đầu, cắn đôi môi nhìn về phía Quân Phi Yến nói: “Là ta sai rồi, ta nhận sai.”
Dứt lời, hai chân khụy xuống, định quỳ xuống trước mặt Tần Lam…
Nhưng ngay giữa chừng, bị một đôi tay đỡ lại.
“Ta nhận lời xin lỗi của ngươi.”
Vẫn là giọng nói lạnh lẽo sạch sẽ không có ý bắt nạt người khác như trước.
Tần Lam vươn tay đỡ nàng ta.
Khương Vân Tử ngẩng đầu, nhìn vào trong đôi mắt sạch sẽ kiên định không gợn sóng của Tần Lam, không hề có trao phúng, không hề có kiêu căng ngạo mạn, chỉ là một mảnh trầm tĩnh và sắc băng trong sáng.
Trái tim Khương Vân Tử bùm một tiếng, nàng ta gần như đã quên thu lại tầm mắt, cứ như vậy ngơ ngác nhìn Tần Lam.
Trong lòng muôn vàn suy nghĩ, khó hiểu, phức tạp, còn là nỗi xúc động áp đảo nỗi khiếp sợ.
“Vì sao chứ, ta đã hại ngươi như vậy, ngươi…”
Nàng ta nghẹn ngào, gần như không nói lên lời.
Tần Lam lại chỉ dùng một chút lực, nâng cánh tay nàng ta lên, “Ta nói, sẽ không khiến một người tốt chịu oan uổng, cũng sẽ không bỏ qua cho một người xấu, cho dù ngươi có sai, nhưng lại không phải là đầu sỏ gây tội, nên ta có thể chấp nhận lời xin lỗi của ngươi.