Giọng nói vừa ra, Khương Vân Tử bên cạnh liền rũ mắt, nhấp môi, bàn tay nắm chặt, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, cho thấy trong lòng nàng ta không hề bình tĩnh.
Nghe thấy lời nói của Tiêu Thành Vũ, Tần Lam cuối cùng cũng ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của hắn ta.
Đã từng… Không, chính xác mà nói, là ba ngày trước, người này từng là nam tử mà nàng thích vô cùng, quen biết từ niên thiếu, nâng đỡ lẫn nhau, cùng nhau trưởng thành, bây giờ nhìn lại, chỉ còn lại hận thù chất chồng cùng với không cam lòng.
Không mở miệng còn tốt, lúc này Tiêu Thành Vũ nhìn nàng như vậy, dò hỏi thân phận của nàng, hận ý trong hai mắt gần như không thể nào che giấu.
Thân phận của nàng… ha…
Tiêu Thành Vũ, có lẽ ngươi sẽ vĩnh viễn không thể nào tưởng tượng được ra ta là ai.
Ta là Tần Lam, là vị hôn thê trước kia của ngươi.
Là đích nữ của Tần gia, là người trước đây từng rất muốn thành hôn với ngươi, lại bị chuyện hôn sự của ngươi và thứ muội xóa bỏ dấu vết hoàn toàn.
Nhưng những lời này nàng lại không thể nói ra.
Nàng nắm chặt nắm tay, mới có thể đè ép cảm xúc mãnh liệt trong ngực xuống, nàng cưỡng ép bản thân mình phải bình tĩnh, cưỡng ép bản thân mình phải đè ép hận ý xuống, ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo thẳng thắn nhìn về phía Tiêu Thành Vũ, chỉ nghe nàng nói: “Ta là ai thì liên quan gì đến Lục hoàng tử ngươi chứ?”
Một câu, tràn ngập lệ khí, phản bác không mang chút khách khí nào, ngập tràn hơi thở của chiến hỏa.
Khiến mọi người giật mình một cái, ai da, cô nương dùng khăn che mặt này rốt cuộc là ai chứ? Sao lại ngạo mạn như vậy, khiến cho Khương gia cô nương á khẩu không thể phản bác được chưa tính, lại còn không nể mặt Lục hoàng tử như vậy chứ?
Tiêu Thành Vũ cũng hơi sửng sốt, tựa hồ cũng không ngờ tới cô nương che mặt ở dưới lầu một lại chẳng thèm cho hắn chút mặt mũi nào cả.
Con ngươi ôn hòa có vẻ hơi rủ xuống, gương mặt vẫn dịu dàng như trước: “Vị cô nương này, bổn điện hạ đã từng đắc tội với cô nương ở chỗ nào sao?”
Hắn lên tiếng hỏi.
Mọi người trong Tâm Duyệt trà lâu thấy phản ứng của Tiêu Thành Vũ, chỉ cảm thấy tính cách của vị Lục hoàng tử này đúng là không khác gì trong lời đồn, ôn nhuận như ngọc.
Bên này Tần Lam nghe thấy lời Tiêu Thành Vũ nói, trong mắt một mảnh sương lạnh.
Nàng nghĩ, đâu chỉ là đắc tội không đâu.
Là ngươi tự mình ra tay hại chết ta, còn hủy diệt tất cả dấu vết, khiến ta xương cốt cũng chẳng còn.
Ta vĩnh viễn sẽ không thể nào quên được mùi vị của nước hóa thi khi được rót lên cơ thể, Tần Hồng Sương nói, nước hóa thi kia là ngươi đưa.
Nhưng lời này cô không thể nói ra được…
Ở bên trên lầu hai, khoảng cách chỉ mấy mét, đôi mắt Tần Lam rời khỏi gương mặt Tiêu Thành Vũ, không trả lời.
“Người mà Quân nhị tiểu thư dẫn theo thật đúng là kiêu ngạo, thật sự là không coi ai ra gì hay là muốn dùng cách này để khiến cho Lục hoàng tử chú ý chứ?”
Trong một thoáng yên tĩnh, nha hoàn tên Thu Nguyệt kia nhỏ giọng thì thầm.
Là nhỏ giọng thì thầm, nhưng thật ra là ai ai cũng có thể nghe thấy.
Cũng ngay vào giờ khắc này, Tần Lam đột nhiên duỗi tay lấy cây roi trên tay Quân Linh Nhi, trực tiếp đánh thẳng về phía Thu Nguyệt ở trên lầu hai.
Khí thế như sấm sét, gào thét mà đến.
Chỉ nghe chát một tiếng, roi dài hung ác đánh mạnh vào vòng bảo vệ trên lầu hai, tức khắc vụn gỗ bay tứ tung, tiếng hét sợ hãi vang lên.
Bởi vì một kích này đột nhiên mà đánh ra, Tiêu Thành Vũ kéo Khương Vân Tử lui về sau tránh né, nhưng nha hoàn Thu Nguyệt kia thì không may mắn như vậy, trực tiếp bị một hồi này dọa sợ đến nỗi ngã ngồi dưới đất, mặt mũi trắng bệch, đầy mặt vẫn còn hoảng sợ.
“Nếu chủ tử của ngươi không biết cách dạy ngươi nói chuyện ra sao, vậy thì ta không ngại dạy dỗ ngươi một chút.”