“Mượn xe ngựa đi hồ Tây Bắc, nói là có hẹn với ai đó.”
“Hồ Tây Bắc, có hẹn? Hẹn với ai?”
Tiêu Phong Hàn giương mắt hỏi.
Phùng Thần lắc đầu, “Ta không biết, Quân đại tiểu thư cũng không nói gì.”
Tiêu Phong Hàn mấp máy cánh môi, bàn tay nhẹ nhàng nắm chặt lại, không biết đang nghĩ cái gì, “Nam hay nữ?”
Phùng Thần, “...!”
“Không biết, nhưng chắc hẳn là nam rồi, nắng hè oi ả chói chang, đom đóm bay múa, bên bờ hồ Tây Bắc, dương liễu lưu luyến, bầu trời đầy sao, rất thích hợp để hẹn hò đấy.”
Phùng Thần nói.
Bàn tay đang nắm chặt đặt trên giường của Tiêu Phong Hàn dừng lại, gương mặt đanh lại căng thẳng, nhưng hơi thở quanh thân rõ ràng là lạnh hơn rất nhiều, tay vừa động, lại đột nhiên đụng tới một thứ, là một hộp gỗ tinh xảo.
“Hửm? Đây là cái gì vậy?”
Phùng Thần cũng nhìn thấy được, tiến lên, lại thấy Tiêu Phong Hàn cầm hộp gỗ đưa nhanh sang một bên, tự mình mở ra, một cây trâm ngọc rơi vào trong mắt.
“Đây là đồ của Quân đại tiểu thư, thật là đẹp, không biết có phải là người khác tặng cho nàng ấy không, vậy mà còn lúc nào cũng mang theo bên cạnh nữa.”
Phùng Thần phân tích.
Bụp.
Tiêu Phong Hàn lập tức đóng chiếc hộp lại.
“Đồ của Quân Phi Yến đánh rơi ở đây, theo lý thì bổn vương nên đưa cho nàng ấy.”
Nói rồi ngồi dậy từ trên giường.
Phùng Thần, “Không phải chứ, Cảnh Hành, đừng nói ngài muốn đến hồ Tây Bắc đấy chứ, vừa rồi ngài đã trải qua một trận phát tác của hỏa hàn cổ, cơ thể vẫn còn đang yếu, nhìn xem sắc mặt của ngài trắng bệch, khuyên ngài không nên ra cửa, vừa rồi ta chỉ nói đùa với ngài thôi, ngài không cần phải tự mình chạy đến đó, có Lãnh Mục đi theo, là nam hay nữ, là hẹn hò với ai thì đợi Lãnh Mục trở về ngài hỏi một chút là được rồi mà.”
Phùng Thần vội vàng la lên.
Vừa rồi hắn ta chỉ thấy bằng hữu tâm tình phiền muộn, nên mới cố ý nói vậy, cho hắn điều động cảm xúc một chút, ai mà ngờ được người này thế mà còn định đích thân đi qua đó chứ?
“Bổn vương ra ngoài giải sầu.”
Tiêu Phong Hàn đứng dậy, đã nhanh chóng đi về phía tủ quần áo, tìm được một bộ áo thêu hình mây bay màu tím nhạt, Phùng Thần hoàn toàn không thể khuyên nổi, liền thấy Tiêu Phòng Hàn sải bước ra khỏi phủ.
Hắn ta thở dài một tiếng, rồi lại đau lòng cho bạn tốt, biết Quân gia đại tiểu thư không thích hắn, nên hắn lại dùng một thân phận khác đến tiếp cận người ta.
Chính là…
Nghĩ đến phương pháp giải độc hỏa hàn cổ, Phùng Thần lại có loại cảm giác tuyệt vọng, vậy thì phải làm sao bây giờ chứ?
**
Hồ Tây Bắc.
Đình tháng ba.
Dưới màn đêm bao phủ, sóng nước trên mặt hồ lóng lánh.
Đình tháng ba xây dựng ở bên cạnh hồ Tây Bắc, phía trước là hồ nước, phía sau là rừng cây tùng um tùm rậm rạp.
Lúc này vừa đúng mà hoa nở, mặc dù đã là buổi tối, cũng có thể thấy rõ ràng những đóa hoa thụy hương ở gần bên đình đang nở hoa rực rỡ, những cánh hoa thụy hương nâu tím đan xen, vài bông hoa tụ lại thành từng khối tròn giữa những tán lá, kiều diễm mà đáng yêu, mùi hương nồng nàn.
Hạ Nhược Đồng đã đến từ sớm rồi.
Bên bờ hồ Tây Bắc, trên cầu còn có rất nhiều người.
Ở đây không chỉ có duy nhất một cái đình, được xây xung quanh hồ tháng ba, cả một vòng, có tất cả bảy tám cái đình nhỏ, đều là những nơi ngày thường du khách sẽ nghỉ ngơi hoặc là nơi hẹn hò.
Mà nơi này là ở gần về phía Bắc, dựa vào hồ nước, lưng đình dựa vào rừng cây, lại là căn cứ bí mật của nàng ta và Lam Lam.
Nơi này yên tĩnh, hơi hẻo lánh, lại có thể vừa ngắm được toàn bộ phong cảnh tú lệ của hồ Tây Bắc.
Nàng ta và Lam Lam thường đến nơi này, cùng nhau thảo luận thi từ, thi thoảng sẽ đánh đàn, đương nhiên cũng sẽ chia sẻ vài chuyện bí mật nho nhỏ thầm kín với nhau.
Hạ Nhược Đồng nghĩ vậy, vành mắt lại hơi hồng.
Nghĩ đến chỉ một lát nữa thôi là có thể nhìn thấy Tần Lam, trong lòng nàng ta liền rất kích động.