Đứa trẻ dường như rất sợ hắn ta, mặc dù không muốn, nhưng vẫn buông tay, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, cúi đầu khóc thút thít, bộ dạng sợ hãi.
“Thần nhi, thần nhi, mẫu thân đây đừng sợ.”
Tần Hồng Sương lao tới, ôm chầm đứa trẻ, khóc như hoa lê gặp mưa.
Còn Tần Lam đứng đó, trên mu bàn tay vẫn còn hằn rõ một vết răng rất sâu, máu chảy ra, màu máu đỏ tươi nhuộm đỏ đôi mắt nàng.
Dấu răng này trông giống như một dấu ấn châm chọc.
“Quân đại tiểu thư, là bổn hoàng tử ta không dạy dỗ được con trai mình, ngươi trước hết nên bôi thuốc cho vết thương đi.”
Tiêu Thành Vũ nhíu mày, ngữ khí ôn hòa lộ ra một chút xin lỗi
“Khoan.”
Nhưng chỉ nghe, Tần Lam mở miệng nói một chữ, Tiêu Thành Vũ im lặng không đáp lại.
Thần sắc của mọi người xung quanh dần dần nghiêm túc, vì mọi người đã nhìn ra, Quân Phi Yến kiên quyết muốn nô tỳ của Tần trắc phi chui xuống háng mình.
Đây rốt cuộc là có thù oán gì?
"Quân tiểu thư, ngươi muốn làm nhục ta nhưng bổn trắc phi ta tuyệt đối không làm theo ý ngươi, trừ phi ta chết."
Tần Hồng Sương lạnh lùng nói, hai mắt đỏ bừng.
Nàng ta hận Quân Phi Yến dám xen vào chuyện của người khác, hận nàng đến tận xương tủy.
Nghe được lời của Tần Hồng Sương, Tần Lam quay đầu lại nhìn nàng ta, đột nhiên hỏi: "Tỷ tỷ muốn xem ta vẽ sao?"
“Cái, cái gì?"
Tần Hồng Sương không kịp phản ứng.
Mọi người ai cũng sửng sốt.
“Ta vẽ yên vũ đồ, tỷ tỷ có muốn xem một chút không?”
Tần Lam lại mở miệng nói, giọng điệu ôn nhu như đang dỗ dành.
Hừng hực.
Tần Hồng Sương không đáp lại.
Những người đang xem tranh đều vô cùng kinh ngạc, một bức tranh bi thương tuyệt vọng như vậy lại gọi là yên vũ đồ?
Tần Lam tiến lên hai bước và đi đến trước mặt Tiêu Thành Vũ: "Vương gia, xin hãy trả bức tranh lại cho thần nữ."
Tiêu Phong Hàn cong ngón tay không muốn buông bức tranh ra, nhưng hắn không thể chiếm bức tranh làm của riêng ở nơi nhiều người như vậy.
“Được rồi.”
Hắn đưa bức tranh ra.
Tần Lam duỗi tay ra đón lấy bức tranh.
Nhưng ngay sau đó, bàn tay nàng đột nhiên bị nắm lại.
Tần Lam vừa nhíu mày, vừa định rút tay lại, Tiêu Phong Hàn đã nắm chặt lại: "Trước tiên phải bôi thuốc lên vết thương, tránh làm bẩn bức tranh, bổn vương muốn bức tranh này."
Hắn nắm thật chặt tay của Tần Lam, hai tay trái phải cầm bình sứ, không chút lưu tình đổ bột thuốc lên mu bàn tay của Tần Lam.
Cảnh này khiến mọi người há hốc mồm.
Tần Chấn vung tay rút ra, sắc mặt có chút khó coi, nhưng khi nhìn thấy trên mu bàn tay bột thuốc màu đất, khẽ ngửi một chút liền biết đó là thuốc trị lở loét tốt nhất. Nàng cũng không nói gì nữa, cầm bức tranh đi thẳng đến trước mặt Tần Hồng Sương.
Mọi người đều tê dại vì kích động trước cảnh tượng này. Rốt cuộc tình huống này là thế nào?
Huyền Vương gia và Quân Phi Yến? Huyền Vương gia nắm tay Quân Phi Yến? Huyền Vương gia đánh thuốc mê Quân Phi Yến?
Tần Hồng Sương cũng nhìn thấy cảnh này, nàng ta cụp mắt xuống, chỉ cảm thấy cảnh tượng này không hiểu sao lại rất chướng mắt.
Lúc này, Tần Lam đã đi đến trước mặt Tần Hồng Sương, đem bức tranh trong tay tới trước mặt nàng ta: "Muốn xem không?"
Theo bản năng Tần Hồng Sương kháng cự, nàng ta không muốn xem nhưng lại không khống chế được.
Như đang mở chiếc hộp Pandora...
Tần Hồng Sương lấy bức tranh từ trong tay Tần Lam, sau đó từ từ mở nó ra...
Chỉ liếc mắt một cái, đồng tử của nàng đột nhiên co rút lại "A…"