“Lúc đó ta đã ở quán trà.” Nàng nghe người trước mặt giải thích.
Tần Lam gật đầu như chợt tỉnh ngộ, lúc đó trà lâu Tâm Duyệt có rất nhiều người, kể cả tầng một, tầng hai và tầng ba, nàng không biết họ là ai, nhưng Bùi Linh cũng ở đó.
“Đúng vậy.” Tần Lam lùi bước.
“Phải không?” Bùi Linh ở phía trước lặp lại hai chữ này, khẽ nhíu mày: “Ngươi buồn phiền vì Tiêu Thành Vũ sao?” Hắn đột nhiên nhắc tới cái tên này.
Sắc mặt Tần Lam trở nên căng thẳng, ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó liền nghe hắn nói: “Lời nói của ngươi trong quán trà hôm nay, bất luận kẻ nào có chút thông minh đều nhìn ra ngươi là người gây sự trước, ngươi với Thành Vũ có thù oán gì sao?” Hắn lại hỏi.
Tần Lam ngập ngừng, nàng không biết nên nói cái gì, hận thù của nàng, nàng để trong lòng không muốn kể cho bất cứ người nào.
Nam nhân trước mặt đã cứu mạng nàng, hôm nay mới là lần thứ hai nàng gặp mặt, đối với nam nhân tên Bùi Linh này, Tần Lam thậm chí còn không biết thân phận của hắn ta.
Nhưng không hiểu sao, Tần Lam lại có một sự tin tưởng không thể tả được đối với anh ta.
Có lẽ đó là duyên số mà hắn ta có với Quân Phi Yến, có thể hắn ta luôn giúp đỡ nàng ấy khi gặp nạn.
Tần Lam gật đầu: “Đúng vậy.”
Nam nhân trước mặt dường như không bất ngờ về việc này, hắn sớm đã sớm đoán được, hắn chỉ mỉm cười nói: “Tiêu Thành Vũ là người cẩn thận, biết trước biết sau. Ngươi là quân gia đại tiểu thư, hắn hẳn là sẽ không đắc tội với ngươi, sao ngươi lại có ác cảm với hắn ta được chứ?”
Lần này Tần Lam không nói gì, bởi vì mặc dù người trước mặt đã cứu mạng nàng và làm nàng cảm thấy thoải mái khi kết thân với hắn, một số bí mật vẫn chưa thể tiết lộ.
Bùi Linh dường như thấy nữ nhân trước mặt không muốn nói chuyện, nên đã dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Ta cũng không thích nam nhân kia, hắn che giấu quá nhiều, quá giả tạo.”
Có phải Bùi công tử đang thể hiện lập trường của mình với nàng ấy không?
“Ngươi hận hắn nhiều không?” Thấy nữ nhân trước mặt không muốn nói, Bùi Linh liền đổi câu khác.
Tần Lam suy nghĩ một chút, ngước mắt lên, trong mắt hiện lên một tia địch ý, sau đó gằn từng chữ nói: “Sinh tử hận thù không đội trời chung.”
Nam nhân trước mắt lần này thật sự sững sờ, bởi vì hắn không ngờ rằng mình đã nghe được câu trả lời như vậy từ chính miệng của Tần Lam, nhất thời quên đáp lại.
Hắn thật không ngờ lại nghe được tám chữ này từ miệng của một nữ nhân trước mặt mình.
Sự thù địch giữa sinh và tử là không thể hòa giải.
Bùi Linh cau mày.
“Cái gì sinh tử hận thù?” Hắn hỏi.
Tần Lam ngừng nói.
Thấy Tần Lam như vậy, Bùi Linh bật cười, nữ nhân này quả là có nhiều bí mật nhưng nàng không tiết lộ một lời nào, quả thật nếu xem xét kỹ thì mối quan hệ giữa hai người họ bây giờ dường như không thân thiết lắm, điều đó có thể hiểu được hắn ta sẽ không được tha thứ. Nhưng trong lòng rất khó hiểu, giữa Quân Phi Yến và Tiêu Thành Vũ có thể có sinh tử hận thù gì?
“Thật xin lỗi Bùi tiên sinh, ta không thể nói.” Tần Lam nói.
Vừa dứt lời, liền nghe nam nhân trước mặt nói: “Ta không muốn biết nhiều như vậy.”
Tần Lam nghi hoặc ngước mắt lên, hắn không muốn biết nhiều như vậy sao? Nhưng hắn vừa mới hỏi mà.
Bị ánh mắt nghi hoặc của Tần Lam nhìn, hắn thẹn quá hoá giận, mở miệng nói: “Nếu ngươi và Tiêu Thành Vũ có thù không đội trời chung, hôm nay rõ ràng vận rủi chuyển hướng, ngươi với hắn có thù oán và ngươi muốn trả thù, nhưng ngươi chưa bao giờ nghĩ rằng hắn sẽ trả thù ngươi sao?”
“Trả thù ta? Hắn sao có thể trả thù, giết ta?” Tần Lam cười lạnh.