Bên này, Tống Tinh căng thẳng cười cười: “Quận chúa quá khen rồi.”
Trái tim của Tô Vân An lúc này mới xem như buông xuống được.
Thắng rồi!
Thắng rồi!
Vừa nhìn bức tranh mẫu đơn này, đã biết thắng rồi!.
||||| Truyện đề cử: Phó Thiếu Hào Hoa: Nguyện Sủng Tình Si! |||||
Thư, hoạ đều thắng chắc rồi.
“Nữ luận ngữ” của Vu Thi Văn đã học thuộc rồi, nhưng Quân Phi Sắc vẫn cứ không lên tiếng, đây không phải đã thua rồi sao? Cho dù thư pháp của nàng viết không tệ, trong cuộc thi viết so với Vu Thi Văn cũng thua rồi, bây giờ bức tranh mẫu đơn này càng là cơ sở mặc định phần thắng của hoạ.
Cục tức ở họng của Tô Vân An cuối cùng cũng xuống, hoà nhau, hoà nhau, có thể xem như hoà nhau rồi!
Yến tiệc sinh thần này cũng quá là kinh tâm động hồn rồi!
“Huyền vương cửu cửu, lục cửu cửu, hai người xem một chút.”
Tô Vân An nhanh chóng đưa tác phẩm của Tống Tinh ra phía trước, mọi người đều lần lượt truyền nhau xem, lần lượt lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
Tiêu Thành Vũ và Tiêu Phong Hàn đều không đánh giá.
Điều này khiến Tống Tinh có chút thất vọng.
“Thời gian nửa nén nhang sắp đến rồi, Quân Phi Yên ngươi nhanh chóng đi…”
Bạch.
Quân Phi Yến đặt bút xuống.
Sắc mặt của nàng hơi có chút trắng bệch, ánh mắt có chút rời rạc, trên trán lộ ra những hạt mồ hôi, nhìn trông có vẻ trạng thái không phải rất tốt.
Bộ dạng này ở trong mắt mọi người, càng khẳng định hơn, nàng không biết vẽ tranh và thư pháp, nếu không trạng thái sao lại tệ thành như vậy.
“Vẽ xong rồi?”
Lời Tô Vân An chưa nói xong nhịn trở lại.
Nàng nhấc chân đi về phía Tần Trăn, vừa đi vừa nói: “Còn thật sự cho rằng ngươi tinh thông cầm kỳ thi học nữa.”
“Đây đây đây, để bổn quận chúa thưởng thức tác phẩm lớn của ngươi, dù sao cũng nhìn người vẽ nửa ngày trời.”
Tô Vân An đi đến trước mặt Tần Lam, đưa tay muốn lấy bức tranh trước mặt Tần Lam, nhưng vừa cúi đầu, ánh mắt rơi xuống trên giấy tuyên, chỉ nhìn một cái, cứng người ngay tại chỗ, hai mắt dường như bị cố định trên tờ giấy tuyên.
“Ngươi, ngươi…”
Sắc mặt của Tô Vân An thay đổi lớn, nàng ta nhìn chằm chằm vào bức tránh trước mặt Tần Lam.
“Ngươi đây là vẽ cái gì!?”
Tô Vân An hồi lâu mới kiếm lại tâm thần của bản thân, giọng nói vang lên trầm thấp.
Bức tranh này của Tần Lam khiến cho cả người nàng ta đều bất ổn.
Mọi người đều bị phản ứng này của Tô Vân An làm cho nghi hoặc, đây là xảy ra chuyện gì? Là vẽ xấu quá sao? Làm cho Tô Vân An bị doạ thành như vậy?
Tần Lam không đáp lời.
Vu Thi Văn đứng ở nơi không xa, nhìn thấy phản ứng như vậy của Tô Vân An, lòng nẩy lên, cũng không nhịn được đi về phía trước hai bước, cũng đi đến phía trước, đưa đầu nhìn về phía bức tranh ở trên bàn.
Vừa nhìn lên…
Hô hấp của Vu Thi Văn bị nghẹn lại, ở trái tim đều nảy lên, mắt của nàng thậm chí còn nhịn không được mà trừng to, hô hấp nặng nề, là chấn kinh, là kinh ngạc, là đau khổ, càng là sùng bái…
Bức tranh này…
Chân thực như vậy.
Khiến người ta khiếp sợ như vậy.
“Kinh thế tuyệt phẩm.”