“Lần đầu tiên ngươi kéo tay áo Quân Phi Yến, nàng tức giận bỏ đi, còn ngươi thì biệt tăm biệt tích. Lần này, ngươi trực tiếp đi theo nàng, không cần đoán cũng biết ngươi dùng thân phận giả tiếp cận Quân Phi Yến. Ta có nói thừa không?” Phùng Thần hỏi.
Có một chút ẩn ý trong đôi mắt đó.
Ngồi trên chiếc ghế trong sân, Tiêu Phong Hàn nhớ lại cách Quân Phi Yến nói chuyện với hắn ta, nói: “Bùi tiên sinh” thái độ của nàng tốt hơn nhiều lần so với khi nàng đối mặt với hắn ta.
Khó trách nữ nhân này có thể che giấu nhiều năm như vậy, hóa ra nàng ta có thể thay đổi khuôn mặt của mình.
“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?” Tiêu Phong Hàn lạnh lùng liếc nhìn Phùng Thần, ánh mắt lãnh đạm.
“Ngươi dùng thân phận khác để tiếp cận Quân Phi Yến, nếu như ngươi còn nghi ngờ nàng ấy cũng không sao. Nếu là bởi vì… ngươi thích nàng ấy, ngươi có từng nghĩ qua không, nếu một ngày nàng biết được thân phận khác của ngươi, nàng sẽ như thế nào?”
Mặc dù Phùng Thần không biết huynh đệ mình và Quân Phi Yến ở bên nhau như thế nào, hoặc họ đã sử dụng danh tính nào để tiếp cận nhau, hắn trực tiếp sử dụng khuôn mặt thật của mình hay thậm chí không thay đổi khuôn mặt. Có thể thấy rằng huynh đệ mình đang bị mắc kẹt vì điều đó.
“Ngươi không nói, ta không nói, nàng làm sao biết?” Tiêu Phong Hàn nói tiếp.
Khi hắn nói điều này, hắn mơ hồ, bực bội, không muốn nghĩ về hậu quả có thể xảy ra của câu nói này.
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì hết, ta sẽ không để nàng ấy biết.”
Tiêu Phong Hàn cắt ngang lời của Phùng Thần, nhưng điều hiện lên trong tâm trí hắn là khi Quân Phi Yến khi nhìn hắn, cái ánh mắt biết ơn và tin tưởng đó.
Còn có...
Khi hắn đưa nàng bay qua đại lộ Trường An, trên đầu có hàng tỷ ngôi sao, dưới chân là ánh đèn của hàng ngàn ngôi nhà, nụ cười vẫn nở trên khóe miệng nàng.
Đầu ngón tay của Tiêu Phong Hàn nhẹ nhàng chạm vào nàng, hắn có thể cảm nhận được ngón tay hắn chạm vào eo mềm mại gầy gò của nàng.
“Cảnh Hành, ngươi đang suy nghĩ gì với ánh mắt thèm muốn thế kia?” Phùng Thần tò mò đến gần Tiêu Phong Hàn, và phát hiện Tiêu Cảnh Hành, người có khuôn mặt lạnh lùng hàng ngàn năm tự nhiên nay lại đỏ mặt.
“Phùng Thần, ta thấy ngươi đang thèm đòn đấy, cần ta giúp không?” Tiêu Phong Hàn tức giận nói, cầm lấy áo choàng trên ghế ném vào mặt Phùng Thần, sau đó đi thẳng vào phòng.
…
Khi Tần Lam trở về tướng quân phủ, sắc trời đã tối, vừa vào cửa đã thấy nha hoàn Lục Trúc đang đợi ở đó, vừa thấy nàng xuất hiện, ánh mắt liền sáng lên, lo lắng chạy đến.
“Ngươi ngồi xổm ở cổng làm gì?” Tần Lam vừa đi vừa hỏi.
“Nhị tiểu thư nói nha hoàn ở chỗ này chờ người, nói nửa đêm người còn chưa trở về, nàng sẽ đến Huyền Vương phủ tìm người.” Lục Trúc nói.
Tần Lam: “..!”
Quân Linh Nhi, nàng thường có vẻ hùng dũng và mạnh mẽ, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Phong Hàn, nàng nhát gan đến mức không dám lớn tiếng.
“Đi nói với Nhị tiểu thư là ta đã về.”
“Ồ.”
Tần Lam hôm nay tinh thần mệt mỏi, trở về trong phủ tắm rửa một phen, sau đó mặc quần áo nằm xuống, đầu óc hỗn độn, Tiêu Phong Hàn ôn nhu ánh mắt trong nháy mắt, một lát sau lại hung ác lạnh lùng.
Chuyện xảy ra ở trà lâu Tâm Duyệt nhất định sẽ được báo cáo lại với phụ thân, nhưng Tần Lam không sợ, ai còn quyền theo đuổi chân tướng?
Nàng ngủ thiếp đi, và ngày hôm sau, mặt trời đã lên cao.
Sau khi thức dậy, thu dọn đồ đạc và ăn sáng, Quân Linh Nhi tìm nàng nói chuyện, nha đầu này tin tức rất nhanh nên đã lập tức tìm nàng nói chuyện đại sự.
Chẳng hạn như đại tiểu thư của Hải Hầu phủ đã từ hôn, nghe nói là đã có người trong lòng, vì vậy nàng sống chết cũng không muốn gả cho thanh mai trúc mã của nàng.
Hoặc là một công tử của một nhà nào đó đi uống rượu và bị ngã xuống sông, may mắn được cứu kịp thời, nếu không thì đã đi đời nhà ma.
“Còn có, Tần gia nhị thiếu gia bị đánh, nghe nói là gãy tay gãy chân, cũng không biết đắc tội với ai.” Quân Linh Nhi lại nói.
Tần Lam lúc này mới ngẩng đầu liếc nhìn Quân Linh Nhi một cái.
“Chuyện đó xảy ra khi nào?”