Tiêu Phong Hàn lạnh nhạt đáp lại một tiếng.
“Chuyện đó, Cảnh Hành, chính là Quân gia, cô gái đó, con bé.... thực ra... con bé...”Khang thân vương mong muốn giải thích nhưng là do miệng lắp bắp khỏi phải nói, vội vàng đến mức vành tai trở nên đỏ hơn.
“Quân Phi Yến, không được.”Lại nghe thấy lời nói của Tiêu Phong Hàn.
“Không được gì hả?”
Tiêu Chính tỏ vẻ mặt ngơ ngác, không hiểu được ý của đứa cháu của nhà mình.
“Biểu đệ không sao thì cháu xin phép đi trước.”
Tiêu Phong Hàn lại chưa giải thích, chỉ vứt ra một câu nói như vậy, Lãnh Mục ở phía sau lưng đây chiếc xe lăng từ bên ngoài vào, cả người đều thấy được sự lạnh thấu xương của người đang tiến gần.
“Cảnh Hành, ở lại dùng bữa trưa nha.”
Quận chúa Vinh Hoa hét lên một tiếng, Tiêu Phong Hàn đều không muốn quay đầu nhìn lại, chỉ đáp lại: “Dạ thôi khỏi ạ.”
Người đã biến mất khỏi tầm mắt của ba người rồi.
Tiêu Chính và quận chúa Vinh Hoa nhìn đối phương, hai người lại nhìn về phía của Phùng lão: “Cảnh Hành, câu nói đó có ý gì vậy?”
“Ý đó chính là không chấp nhận Quân gia nha đầu tiếp cận với chúng ta chăng? Xem ra thì Huyền vương thật sự ghét đáo ghét để Quân gia nha hoàn rồi đó nha.”
Phùng lão thở dài.
Tiêu Chính và quận chúa Vinh Hoa quay mặt nhìn người đối diện với nhau, khoảnh khắc đó đều cũng mất mặt, Quân nha đầu là đứa con dâu được bọn họ nhắm đến, nhưng Cảnh Hành đáng ghét này, nên phải làm
sao đây chứ?
......
Bên này Tiêu Phong Hàn vừa mới ra khỏi Tạ phủ, chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu cực kỳ, rất là phiền não, cái cảm xúc này đã nhiều năm chưa có xuất hiện lại, nhưng mà vừa mới nãy nghe thấy lời đối thoại của Khang thân vương cùng với nhóm người Phùng lão. Cả người đột nhiên cảm thấy không được đúng cho lắm.
Quân Phi Yến điềm tĩnh đàm nhiên, gặp chuyện không bị hoảng hốt sao?
Hứ....
Người phụ nữ đó rất khuất cường, hơn nữa còn biết đưa ra điều kiện, ở đâu mà ra chuyện điềm tĩnh đàm nhiên chứ?
Gặp chuyện không bị hoảng hốt ư? Vậy thì càng vô lý hơn nữa, ngày tối hôm qua, bởi vì nàng nghe đến tiếng của cháu ông, cả người đều bị rơi vào trong hồ nước nóng, nếu không phải bổn vương đuổi người đi, e rằng nàng ấy có thể là tự mình dìm chết chính mình rồi.
Tiêu Phong Hàn huýt tiếng hơi lạnh, Lãnh Mục ở phía sau chủ tử của mình nửa ngày cũng không nói tiếng nào, liền mở miệng ra hỏi: “Chủ tử, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Tiêu Phong Hàn muốn suy nghĩ một tí, hỏi vội: “Ngươi cảm thấy Quân Phi Yến cùng với Tạ Chi Quang như thế nào?”
Lãnh Mục ngơ ngác, chưa hiểu được ý của chủ từ của mình, cho đến khi ánh mắt sắc bén của Tiêu Phong Hàn nhìn hắn.
Lãnh Mục nghe hiểu rồi, ngơ người đáp một câu: “Không làm sao cả!”
Tiêu Phong Hàn cảm thấy bốn chữ này khá vừa tai.
“Quân Phi Yến cùng với Phùng Thần sao?”
Tiêu Phong Hàn lại hỏi.
Lãnh Mục suy nghĩ rồi trả lời: “ Hợp nhau đấy.”
Ba chữ vừa mới thốt ra, Lãnh Mục cảm thấy toàn thân của chủ tử là một hơi lạnh đang đóng băng quanh người như cơn lạnh chín ngày vậy đó.
Lãnh Mục: “???”
Hắn nói có sai gì sao?
***
Tần Lam rời khỏi Khang thân vương, từ chối việc lên xe ngựa của Khang thân vương tiễn đi, chủ yếu là muốn rằng khó khăn lắm mới bước ra ngoài một chuyến, nàng liền muốn mua một vài thứ gì đấy đem về.
Ngày hôm nay đi châm cứu cho Tạ Chi Quang, dùng thì vẫn là ngự ban kim châm bạc của lão Phùng.
Nhưng thực ra, trong kiếp trước, nàng có một bộ ngân châm của chính mình, còn có thu tập không ít dược phẩm, thậm chí sư phụ, ông ra còn có một số bí tích nàng đều đem đi sưu tập bỏ vào trong một rương nhỏ. Bỏ vào trong một ngăn nhỏ trong căn phòng ngủ của nàng tại Tần gia. Cái chết của nàng đến đột ngột, những thứ đó đều bị lưu lại tại nơi đó, xem ra nhất định tìm cơ hội để đi một chuyến đến Tần gia, đem chiếc rương nhỏ đó cầm về.
Tần Lam một bên đang suy tư về chuyện này, một bên thì cứ bước về phía trước, đang trong lúc nghỉ thì chân bước đến phía trước mặt là đường Vĩnh Hòa có một quầy bánh ngọt lâu năm mua ít đem về cho Quân lão phu nhân. Căn bản không hề phát hiện ra đằng sau lưng, Tiêu Phong Hàn cũng từ Tạ phủ bước ra, nàng bây giờ hắn có muốn trốn cũng không còn kịp nữa rồi, nghe thấy một tiếng gọi tên Tiêu Phong Hàn, toàn thân của nàng lại cảm thấy khó chịu.