Nha hoàn này cũng không phủ nhận điều đó.
Phủ nhận cũng vô ích, người này chứng cứ đều có, hơn nữa ở đây còn có nhiều người cao quý như vậy như vậy, nàng làm sao còn có thể ngụy biện?
Nhưng …
Sao lại để ra nông nỗi này chứ?
Không phải nửa tháng trước đã nhắc tới vụ đặt cược của Huyền Vương Phủ sao, sao có thể liên quan đến hạ độc giết người chứ?
“Ta vẫn luôn tự hỏi, Quân gia và Khương gia từ trước đến nay nước sông không phạm nước giếng, nhưng tại sao Khương nhị tiểu thư lại mua chuộc đầu bếp của Quân gia để ám sát nhị tiểu thư của Quân gia, chuyện này đã được hơn nửa tháng, ngươi sợ tiểu muội của ta tỉnh lại sẽ vạch trần ngươi, Huyền công tử sẽ không tha cho ngươi, nhưng ngươi thật độc ác, dám âm mưu hại chết tiểu thư nhà họ Quân vì cái lợi của ngươi. sự ích kỷ của chính mình. Khương cô nương, ngươi có biết ngươi đã phạm phải tội ác nghiêm trọng như thế nào không!” Quân Huyền Diệp gắt gỏng nói.
Những lời đó đã hoàn toàn hóa giải nghi ngờ của mọi người.
Thì ra là vậy!
Thì ra tiểu thư và nhị tiểu thư của Quân gia thật sự không nói dối!
Tiền đặt cược quả nhiên tồn tại!
Nếu không có đặt cược như vậy, Khương nhị tiểu thư vì sao lại muốn giết hai tiểu thư Quân gia, nhất định là sợ bọn họ nói ra chân tướng.
Mọi người chợt hiểu và nhận ra.
Mọi người nhìn Khương nhị tiểu thư với ánh mắt sợ hãi, thật quá đáng sợ, làm sao có người giả bộ được? Không những tàn nhẫn độc ác, ngoài mặt một đằng, bên trong một nẻo, nhìn sự ngụy biện trong quán tâm duyệt trà lâu trước kia.
Bây giờ nghĩ lại, thực sự là quá đáng sợ.
Ánh mắt kinh hãi của mọi người đều đổ dồn lên người nàng, nàng có thể hiểu được, nàng đột nhiên quay đầu lại, trong mắt tràn đầy tức giận và nước mắt, “Không phải như vậy, thật sự không phải ta!”
“Thu Nguyệt, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Nàng tức giận hỏi, giọng run run.
Đứng phía sau nàng, Thu Nguyệt quỳ xuống, toàn thân run rẩy, nước mắt chảy dài trên mặt: “Tiểu thư, thực xin lỗi, thực xin lỗi, là do Thu Nguyệt làm, tất cả đều là lỗi của Thu Nguyệt.” Nàng thút thít.
Lời này vừa nói ra, Khương Vân Nhi chỉ cảm thấy như có một tia sét từ trên trời giáng xuống, thân thể của nàng lắc lư, suýt chút nữa đứng không vững, nàng nhéo thật chặt lòng bàn tay, cố gắng định thần lại: “Chuyện gì xảy ra?” Nàng nghiến răng nghiến lợi cô cắn răng hỏi từng chữ.
“Hic… hic…. Tiểu thư, nha hoàn thực sự xin lỗi người…” Nàng quay đầu lại và khấu đầu với Tiêu Phong Hàn.
Nàng biết ai là người lớn nhất ở đây, ai có thể quyết định sự sống chết của nàng.
“Vương gia, tất cả đều là lỗi của nô tỳ. Tiểu thư người thực sự không biết chuyện này... Là nô tỳ làm, nô tỳ mua chuộc lão Lưu, để lão Lưu hại người khác, nô tỳ đáng trách, nhưng tiểu thư của nô tỳ thực sự vô tội.” Thu Nguyệt bật khóc, trên trán xuất hiện vết bầm tím.
Thừa nhận!
Dù mọi người đã đoán ra được sự thật nhưng nghe nàng thừa nhận vẫn không khỏi run trong lòng.
“Thu Nguyệt, tại sao ngươi lại làm điều này? Tại sao?”