“Bởi vì...”
Tần Lam vừa mới bắt đầu giải thích đã nghe được tiếng kêu rên, tiếng hít thở cũng dồn dập hơn, Tần Lam và Phùng Thần vội vàng ngẩng đầu, chỉ thấy Tiêu Phong Hàn đã hôn mê phát run, ngân châm đâm vào huyệt thượng tinh của hắn rung lên rất nhanh, mà hắn nắm chặt hai nắm đấm, có vẻ như sắp sửa tỉnh lại.
“Ngân châm không thể đè ép được, hỏa hàn độc phát tác, Phong Hàn sắp tỉnh rồi.”
Phùng Thần lớn tiếng nói.
Tần Lam nhấc chân bước thẳng đến giường, Phùng Thần đuổi sát theo sau.
Tần Lam bước lên, cầm lấy ngân châm, trực tiếp rút ra, gần như là cùng lúc đó, nam nhân đang hôn mê mở bừng mắt, ánh mắt vô cùng đáng sợ, đỏ ngầu.
“Huyền Vương Gia, ngươi...”
Tần Lam mới mở miệng, cổ tay đã bị túm chặt, sau đó lại thấy nam nhân đang ngồi dựa trên đầu giường giật mạnh tay, kéo Tần Lam ôm vào trong lòng, ôm chặt lấy nàng.
“Lạnh quá...”
Giọng nói của hắn nghẹn ngào, thậm chí còn mang theo âm rung, có thể thấy được hắn đang chịu đựng cơn đau đớn cực lớn.
Tần Lam: “!!!”
“Huyền Vương Gia, người buông ra.”
Tần Lam cắn răng, vùng vẫy mạnh, nhưng cánh tay của Tiêu Phong Hàn giống hệt như kìm sắt, siết chặt lấy nàng, gần như muốn bẻ gãy eo của nàng, nhất là nàng còn đang dựa vào ngực của hắn, có thể cảm nhận được cơ thể của hắn lạnh lẽo giống như hàn băng. Đam Mỹ Sắc
“Lạnh quá...”
Tiêu Phong Hàn lại giống như đã mất đi ý thức, ôm chặt lấy cơ thể, nguồn nhiệt duy nhất, miệng khẽ lẩm bẩm.
Khớp hàm của hắn run lên, toàn thân không khống chế được mà phát run, trán và cổ đều nổi gân xanh.
“Phùng Thần, ngươi còn không mau kéo hắn ra cho ta.”
Mặt Tần Lam nóng đến mức muốn toát mồ hôi, nàng vươn tay đi đẩy, nhéo, nhưng thứ chạm đến đều là làn da lạnh như băng của Tiêu Phong Hàn, nàng lại cảm thấy như muốn phỏng tay, hai tay không biết phải để chỗ nào.
“Ồ ồ ồ...”
Hiển nhiên Phùng Thần cũng bị tình huống này làm cho ngơ ngác, nghe được giọng của Tần Lam mới đột nhiên hoàn hồn, vội vàng bước lên.
“Dùng ngân châm đâm vào huyệt đỉnh của hắn trước, đâm cho hắn ngất đi đã.”
Tần Lam tức giận nói.
Phùng Thần cầm ngân châm bước lên, lúc này bọn họ còn trông cậy nhờ Quân đại tiểu thư cứu mạng, nhất định không thể đắc tội nàng được, chỉ có thể âm thầm mắng Tiêu Phong Hàn trong lòng một trận, vội bước đến đâm một kim châm vào huyệt đạo trên đỉnh đầu của hắn.
Kim vừa mới vào, lập tức nhìn thấy cơ thể của Tiêu Phong Hàn run lên, sau đó chỉ cảm thấy sát khí trào dâng, chỉ nghe vèo một tiếng, ngân châm đã cắm vào huyệt đạo bị đánh bay ra khỏi cơ thể, bắn lên trên xà nhà, run rẩy liên tục.
Phùng Thần: “...!”
Tần Lam: “...!”
“Tiêu Phong Hàn, ngươi tỉnh táo lại một chút cho ta, ta đến để cứu ngươi, nếu ngươi còn không chịu buông ta ra thì ngươi cứ chờ lạnh chết đi.”
Tần Lam cắn răng nói, mặt đỏ bừng.
Phùng Thần ở bên cạnh nhìn, vừa sốt ruột lại bất đắc dĩ, rõ ràng là một chuyện vô cùng khẩn cấp, sao lại biến thành như thế này rồi, Phong Hàn cũng thật là, đã đến lúc nào rồi mà còn ôm Quân cô nương người ta mãi không chịu buông tay.
Cứ luôn kêu lạnh, lạnh lạnh lạnh, lúc nãy cũng lạnh, sao không ôm hắn ta chứ?
Tần Lam thật sự rất giận, gọi thẳng tên húy của Tiêu Phong Hàn, đại khái là vì giọng nói của Tần Lam quá nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng Tiêu Phong Hàn cũng hoàn hồn lại đôi chút, hắn ngẩng đầu, hơi thở nóng rực phả bên tai Tần Lam: “Quân, Phi Yến?”
“Là ta! Huyền Vương gia, phiền ngươi mau buông tay!”