Ánh mắt của Tần Lam nhìn qua Tiêu Phong Hàn, nàng mím nhẹ cánh môi dưới, không nói chuyện, nhưng nàng biết, vừa nãy Tiêu Phong Hàn đứng về phía của nàng.
Tô Vân An vừa nghe Huyền vương cửu cửu nói như vậy, không còn gì để nói nữa, trong lòng hối hận muốn chết, nhất là đôi mắt đỏ của Tần Hồng Sương, bộ dạng sợ hãi bất định, nghĩ lại xem, nếu như thật sự thua rồi, Hồng Sương tỷ tỷ phải dựa theo những điều trên khế ước mà làm bò dưới háng của những người đó, vậy thì mặt mũi của lục cữu cữu hoàn toàn bị đạp ở dưới đất, hôm nay nàng ta thật sự tự lấy đá đập vào chân mình, hối hận chết rồi!
Nhưng ai có thể ngờ được, ai có thể ngờ được Quân Phi Yên là một tài nữ lẫn giấu.
Đây đều là chuyện gì!
Còn có chỗ khiến Tô Vân An cảm thấy kỳ quái là, sao nàng ta cảm thấy Huyền vương cửu cửu hình như đang nghiêng về giúp Quân Phi Yến vậy? Ngày trước Huyền vương cửu cửu không phải còn xém chút nữa đánh chết Quân Phi Yến sao? Lẽ nào là nàng ta suy nghĩ nhiều?
Tô Vân An nghĩ không thông nên không nghĩ nữa, biết được không còn hy vọng hoà giải, cắn răng nói: “Được, vậy thì cứ so, không phải ngươi nói, thư và hoạ tiến hành đồng thời sao?”
Tô Vân An cắn răng, tuyệt đối không thể để Quân Phi Yến thắng.
Nếu như mà thắng thì phải làm sao được?
“Có thể.”
Tần Lam nói, bộ dạng bình thản không có gì.
“Người đây, lên giấy huyên.”
Tô Vân An nói.
Chuyện đã đến bước này, hiển nhiên Quân Phi Yến chính là không muốn hiền nữa, lại thêm Huyền vương cũng lên tiếng rồi, Tống Tinh cho dù muốn không so cũng không được.
Ngược lại con gái của binh bộ thị lạng Vu Thi Văn, sắc mặt từ đầu đến cưới đều bình thản, ánh mắt nhìn về phía Tần Lam ngược lại mang theo chút hân hoan.
Nàng ta thích đọc sách, ở trên thư pháp cũng rất có trình độ, nhưng nàng ta càng ngưỡng mộ nữ tử có tài hoa.
Một loạt chuyện xảy ra hôm nay, Vu Thi Văn sâu sắc cảm thấy nàng ta thiếu hiểu biết, mà lại chỉ dựa vào những lời đồn đó, đã thật sự xem Quân gia đại tiểu thư là người ít học, hoặc là trên phẩm cách Quân đại tiểu thư có thiếu khuyết, nhưng trên trình độ văn học, nàng quả thực là người đa tài đa nghệ.
Bút mực và giấy từ từ mở ra.
“Quân Phi Yến, là bản thân ngươi tự đề xuất ra, trong một canh giờ vẽ ra một bức tranh, viết ra một bức chữ, nhưng đồng thời phải học thuộc nội dung trong cuốn sách này.”
Tô Vân An nói.
Đại khái cũng cảm thấy yêu cầu này của mình quá hà khắc, lại nhấn mạnh thêm một lần: “Là bản thân ngươi tự đề ra.”
Tần Lam nhìn nàng ta một cái, ý hận và sự sốt ruột cùng tồn tại trong mắt của tiểu quận chúa, nàng ta không muốn bản thân thắng, nếu không không có cách nào dẹp được.
Nhưng hôm nay nàng tuyệt đối không nhường.
Bất kể là Tần Lam, hay là Quân Phi Yến, đều chưa từng được bọn họ đối xử tốt.
Hôm nay bước vào phủ công chúa này, vốn dĩ thứ chờ đợi nàng chỉ có sỉ nhục và chê cười.
Nếu như hôm nay nàng rút lui, vậy thì ngày sau có phải vẫn bị người khác ức hiếp như cũ?
“Được.”
Tần Lam gật đầu, ứng chiến.
Lời nói vừa dứt, tiếng hít thở lạnh ở xung quanh vang lên.
Bất kể nam nữ, sắc mặt của ai cũng phức tạp, sự kinh nghi trong lòng bất định, điều này là không thể nào? Kỳ nghệ của ngươi cao siêu đã thôi đi, cầm nghệ của ngươi kinh diễm người đời đã khiến cho mọi người kinh ngạc vô cùng, bây giờ ngươi còn muốn một lần thi hai môn, vừa vẽ tranh, vừa học thuộc, vừa viết chữ?
Đùa gì chứ?
Ai có thể làm được?
“Quân Phi Yến, ngươi thật là…”
“Xem ngươi thua như thế nào!”
Tô Vân An nói.
Tô Vân An vẫy tay, thuộc hạ đem đến một xấp sách, để lên trên bàn, bộ dạng đại khái khoảng sáu bảy cuốn.
Đại tiểu thư của binh bộ thi lang Vu Thi Văn đi lên trước: “Quân đại tiểu thư có thể lựa chọn một cuốn người học quen qua, hay là một cuốn đọc thuộc lòng.”