Mục lục
Dục Hỏa Trùng Sinh, Ta Phải Là Ác Nữ!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Quân đại tiểu thư buộc phải xin lỗi.”

“Đúng vậy, dựa vào cái gì vừa mở miệng là ức hiếp Khương nhị tiểu thư, lại còn tổn hại đến danh tiếng của lục hoàng tử.”

“Chẳng qua ỷ vào công trạng của phụ thân, cho nên ngay cả hoàng tử điện hạ cũng không để vào trong mắt rồi sao?”

“Xin lỗi!”

“Xin lỗi!”

Mọi người trong Tâm Duyệt trà lâu đứng dậy công kích, tất cả ánh mắt lên án, chán ghét đều rơi vào trên người Tần Lam.

Ánh mắt của Tần Lam lạnh lùng, lần đầu tiên va chạm với Tiêu Thành Vũ, nàng thua rồi, nhưng…

Nàng đạp về phía trước một bước, cứ tính như vậy? Không thể nào.



Tiêu Thành Vũ, chàng nghĩ ta chỉ là Phi Yến của Quân gia, nhưng chàng sai rồi, ta còn là Tần Lam của Tần gia, dã tâm của chàng tất cả ta đều biết.

Nàng vừa muốn mở miệng, nhưng vào lúc này, chỉ nghe thấy phạch một tiếng, của của Tâm Duyệt trà lâu bị người từ bên ngoài đẩy vào.

Xe lăn màu vàng, mặt nạ màu vàng, áo mãng bào màu đen, toàn thân lạnh lùng, khí chất cao ngạo, hắn quang nhiễm sáng chói này, chung quanh lạnh đến nỗi không khí cũng đang khẽ run, dưới sự ngạo mạn, là lạnh lẽo dâng trào.

Huyền vương, Tiêu Phong Hàn.

Sau lưng hắn đứng hai người, hộ vệ Lãnh Mục và đại công tử Phùng gia Phùng Thần.

“Huyền vương gia, là huyền vương gia.”

“Thảo dân (tiểu nhân) tham kiến Huyền vương gia.”

Vùn vụt quỳ xuống một mảng, mọi người thu chặc hơi thở, chủ yếu là khí thế xung quanh Huyền vương gia quá lớn mạnh, cảm giác áp bách mang tới quá lớn rồi.

“Miễn lễ.”

Âm thanh của Tiêu Phong Hàn vang lên.

“Thất đệ, sao đệ rảnh rỗi qua đây?”



Tiêu Thành Vũ tiến lên phía trước hai bước nói chuyện với Tiêu Phong Hàn.

“Vừa hay đi qua.”

Giọng nói của Tiêu Phong Hàn không lạnh không nóng, nhàn nhạt xa cách.

Mọi người cũng không cảm thấy làm sao, Huyền vương luôn là bộ dạng người lạ chớ đến gần, trước mắt nhìn thấy sự xuất hiện của hắn, còn cảm thấy khá ngạc nhiên, nhưng mọi người phát hiện, Huyền vương hơi nghiêng đầu, ánh mắt dường như nhìn về hướng Phi Yến của Quân gia…

Vì thế ánh mắt của mọi người lấp lánh, chỉ cảm thấy có kịch hay xem rồi.

Xong rồi, xong rồi, Quân Phi Yến này đúng là xui xẻo thật, hẳn là trực tiếp đụng vào trong tay của Huyền vương gia.

Sắc mặt của Quân Linh Nhi cũng có chút xanh xao, nàng ấy không dám nói chuyện, kéo một chút vạt áo của đường tỷ nhà mình tìm cảm giác an toàn, nàng ấy trời không sợ đất không sợ, sợ nhất Huyền vương gia, Lục Trúc còn sợ hơn nàng, rúc đầu lại, cả người giống như chim cút vậy.

“Vừa nãy bổn vương nghe thấy trong lâu này luôn hô cái gì ‘xin lỗi’, nên nhịn không được hiếu kỳ vào đây xem sao, ở đây xảy ra chuyện gì sao?”

Chỉ nghe tiếng của Tiêu Phong Hàn vang lên, nhưng ánh mắt vẫn rơi vào trên người Tần Lam.

Tần Lam không ngờ Tiêu Phong Hàn sẽ xuất hiện ở đây, nàng rũ mắt xuống, vừa nghĩ đến vừa nãy ở Tạ gia gặp mặt hắn xong, hai người thậm chí nói chuyện cũng không có, Tiêu Phong Hàn này lại xuất hiện ở đây, còn nói ghé qua, sao nàng cứ cảm thấy có chút không tin? Trùng hợp như vậy sao?

“Không có xảy ra chuyện gì, chỉ là Quân đại tiểu thư, với hoàng huynh và Khương nhị tiểu thư đùa thôi.”

Tiêu Thành Vũ nói.

“Ồ? Đùa gì vậy?”

Tiêu Phong Hàn hỏi.

Với bộ dạng khá nghi hoặc.

Nhưng ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối rơi vào trên người Tần Lam, ý tứ không rõ, bộ dạng am tường khó đoán.

Tần Lam bị ánh mắt của Tiêu Phong Hàn nhìn đến toàn thân đều khó chịu, chủ yếu là ánh mắt của Tiêu Phong Hàn quá ép người rồi, cộng thêm nàng vừa nhìn thấy Tiêu Phong Hàn, chuyện xảy ra trong đêm qua ở sau núi Huyền vương phủ còn có giấc mộng đêm qua hiện lên trong não.

Cuối cùng nhịn không được, Tần Lam nhìn lại vào ánh mắt của hắn, thậm chí trừng nhẹ một cái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK