Giây tiếp theo, nàng vẫy tay, hàng chục thị vệ tứ Phủ công chúa lập tức canh gác lối vào sân.
Điều này rõ ràng là đã được chuẩn bị từ trước.
Tần Lam hiểu rõ, bữa tiệc Hồng Môn Yến này là do Tô Vân An sắp xếp.
Sắc mặt Quân Linh Nhi đại biến, bọn họ căn bản không mang theo thị vệ đến đây, tư trang cũng đã để lại bên ngoài, hiện tại bị vây ở chỗ này, có mọc cách cũng khó mà bay khỏi.
“Tô Vân An, cô muốn làm gì?”
Quân Linh Nhi tức giận hỏi.
Sắc mặt nàng cũng trở nên đỏ bừng.
Tô Vân An thế nhưng chỉ liếc nàng một cái, hừ lạnh một tiếng sau đó nói,
“Hôm nay là sinh nhật bản công chúa, ta chỉ muốn vui vẻ một chút thôi, các ngươi khiến cho bản công chúa hài lòng thì bản công chúa sẽ để cho các ngươi đi, nếu như không hài lòng... hi hi, vậy bản công chúa chỉ có thể các ngươi đi ra từ dưới hai chân mấy thị vệ này rồi.”
Tô Vân An nghiến răng nói.
“Tô Vân An, cô đúng là quá đáng, cô....”
Sắc mặt Quân Linh Nhi nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi, hai tay sờ vào thắt lưng bằng roi ngựa chuẩn bị lấy xuống thì Tần Lam liền giữ tay nàng lại.
Lông mày và ánh mắt Tần Lam có chút phức tạp, trong mắt nàng có loại cảm xúc mà người khác không thể hiểu được, nàng cau mày nhìn Tô Vân An, sau đó lên tiếng.
“Tô Vân An, nàng tại sao lại trở nên như thế này?”
Tần Lam có chút thất vọng, cũng có chút không hiểu.
Thậm chí sau thời gian ba năm trôi qua.
Cho dù Tô Vân An đã trưởng thành hơn rồi.
Mặc dù mối quan hệ giữa nàng và Quân Phi Yến rất bình thường, nhưng nàng cũng không hung hăng và thất lễ như vậy.
Cái nhục đũng quần lại có thể thốt ra từ miệng một công chúa cao quý, xuất thân cành vàng lá ngọc, có học thức và được kính trọng.
“Đến lượt ngươi phán xét bổn công chúa nên hành xử thế nào sao? Sao ngươi dám dùng loại ánh mắt đó mà nhìn ta chứ? Ngươi nghĩ mình là ai?”
Nàng chỉ nghe thanh âm nghiêm nghị của Tô Vân An phát ra.
Nàng khó chịu trước ánh mắt và thái độ khó hiểu của Tần Lam.
Quân Phi Yến, chỉ là một cô nương vô học thô tục, trong bụng không có chút chữ mực nào, ngoài việc suốt ngày ham mê sắc đẹp ra thì còn biết làm gì chứ?
Tần Lam bĩu môi, nghe Tô Vân An nói:
“Ta vốn không ghét ngươi đến mức như vậy, chỉ là không quen nhìn loại người như ngươi. Nhưng ngươi thật sự không nên, dám nhìn tiểu thúc thúc của ta tắm rửa, ngươi dám có mưu đồ với Lục thúc của ta sao? Lục thúc của ta là quân tử đoan chính, sao ngươi có thể nhúng tay vào? Ngươi không chỉ muốn hãm hại thúc mà còn muốn hủy hoại thanh danh của người, lại còn đặt những lời buộc tội không chính đáng lên người thúc ấy, sao ngươi dám? Quân Phi Yến, đừng nghĩ ta không biết ngươi muốn mưu đồ làm gì! Ta nói cho ngươi biết, chỉ riêng hôm nay ta đã phải tính toán hơn mười ngày, ta đã xin phép mẫu thân viết danh thiếp cho ngươi để phòng ngươi không đến, nhưng cuối cùng mọi việc đều tốt đẹp, ngươi đã đến đây rồi, vậy thì hôm nay ta nhất định phải làm cho ngươi đẹp mặt một phen, muốn ra khỏi phủ công chúa, ngươi phải lột xuống cho ta một lớp da!”
Trong thanh âm của Tô Vân An chứa đựng sự nghiêm túc.
Còn Tần Lam....
Nhắm mắt thật sâu.
Cuối cùng nàng cũng hiểu vì sao Tô Vân An lại có ác ý như vậy.
Lục thúc của nàng, Tiêu Thành Vũ.
Trước đây, Tiêu Thành Vũ là người thân thiết nhất với nàng, mười ngày trước nàng nghe nói Tiêu Thành Vũ đã phong tỏa một quán trà, nhưng vẫn sẽ có người ở trong quán trà khi nó bị phong tỏa, nàng lấy thân phận con gái của trưởng công chúa mà biết được nội tình bên trong.
Hôm nay là ngày sinh nhật của nàng nhưng thực ra nó là một bữa tiệc Hồng Môn Yến mà nàng đặc biệt bố trí, Vân An công chúa muốn đòi lại công lý cho Tiêu Thành Vũ.
“Nàng muốn gì?”
Tần Lam nghe thấy giọng nói của chính mình.
“Bản công chúa thật sự không muốn làm khó dễ ngươi, ngươi có nhìn thấy mấy vị tiểu thư quyền quý bên kia không?”
Tô Vân An chỉ nhóm nữ tử thế gia đứng cách đó không xa.
Tần Lam nhìn qua, cẩn thận xác định được một số người trong số họ.
Sau đó Tô Vân An nói:
“Nữ tử đầu tiên là đại tiểu thư Lễ bộ thị lang, Trương Mông, vị thứ hai là đại tiểu thư Thượng thư phủ Đường Ngữ Yên, vị thứ ba là đại tiểu thư Binh bộ thị lang Vu Thi Văn, vị thứ tư là đại tiểu thư Hưng Hòa Bách Phủ, Tống Thanh.”