Tần Lam cầm chiếc vòng tay, lại cúi nhìn vết máu trên mặt đất, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống, từng giọt từng giọt, từng giọt từng giọt.
"Quân Phi Yến, ngươi..."
Tiêu Phong Hàn giật mình, sắc mặt biến đổi vội vàng thốt ra.
Hắn thấy nữ tử trước mặt đột nhiên không thể đứng thẳng, quỳ trên mặt đất, run rẩy không thể kiểm soát, nàng không phát ra âm thanh nào, chỉ có nước mắt tuôn rơi, đôi mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm vào vòng tay trong tay.
Tiêu Phong Hàn bị bộ dạng của Tần Lam làm giật mình đến ngạt thở, hắn vội vàng ấn bó đuốc xuống trên mặt đất, tiến lên kéo nàng đứng dậy, nhưng nàng ngờ vừa mới chạm vào vai nàng dường như đã đánh thức linh hồn nàng...
"A..."
Một tiếng hét lanh lảnh xuyên qua màn đêm mịt mù.
Nữ tử đang quỳ trên mặt đất đột nhiên như phát điên, bắt đầu nắm lấy đất trên mặt đất, đó là đất dính đầy máu.
"Nhược Đồng, Nhược Đồng, Nhược Đồng...nàng chết rồi, nàng chết rồi, nàng bị sát hại, biến thành xác chết, a..."
Giọng nói chói tai, tiếng khóc thê lương đến tuyệt vọng.
"Nhược Đồng, Nhược Đồng, hu hu..."
Nàng liên tục gào thét như thể muốn chết ngay lập tức, đôi mắt đầy đau buồn.
Tiêu Phong Hàn chưa bao giờ nhìn thấy Tần Lam như vậy trước đây, giống như nỗi đau mất đi người thân yêu nhất khiến hắn không còn thấy cảm giác gì nữa, nhưng trái tim lại đau đớn vô tận.
Hắn chưa từng thấy nữ tử nào khóc đến tuyệt vọng như vậy, đau lòng như vậy.
"Quân Phi Yến."
Hắn ngồi xổm xuống, vươn tay muốn ôm lấy nàng.
Nhưng Tần Lam đã nắm lấy tay anh, đôi mắt đỏ hoe đầy nước mắt,
"Bùi công tử, nàng ấy chết rồi, Nhược Đồng đã chết rồi, nàng bị người ta giết, ta phải làm sao đây? Làm sao đây a? Ta không cứu được nàng ấy, nàng không còn nữa rồi, ngay cả thân thể cũng không còn, ta làm sao cứu được nàng ấy, ngươi giúp ta, giúp ta có được không?"
Nàng buông tay hắn ra, lại nắm lấy mảnh đất đẫm máu trên mặt đất, kêu gào khóc lóc, suy sụp nói:
"Ta phải làm sao bây giờ? Làm sao cứu được muội đây? Sư phụ người ở đâu? Ai có thể giúp ta, không còn gì cả, không còn gì cả, làm sao cứu được, a, đau quá..."
"Đau quá..."
Tần Lam gào khóc không dừng, ôm chiếc vòng ngọc và bùn máu, giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi, cầu xin và khóc lóc nhưng không ai có thể giúp nàng.
"Đau quá...tại sao hắn ta lại làm thế với nàng ấy, tại sao? Nàng đã làm gì sai? Nàng tốt như vậy, thông minh như vậy, tại sao hắn lại giết nàng? Tại sao? Hắn muốn giết ta còn chưa đủ sao? Tại sao còn muốn giết nàng, tại sao?"
Trong đêm tối, Tần Lam cao giọng hỏi, thanh âm chói tai và tuyệt vọng.
Cả người rơi vào một loại điên cuồng và hối hận.
Tiêu Phong Hàn không hiểu nàng nói gì, nhưng nữ tử trước mặt khiến hắn lo lắng, vì vậy hắn rướn người ôm lấy nữ tử trước mặt mình.
"Quân Phi Yến, bình tĩnh nào, không sao đâu, ta ở đây."
Giọng hắn trầm thấp mang theo sự kiên định và thấu hiểu từ trái tim.
Mặc dù hắn không biết người mà nàng đang nói đến là ai, nhưng bây giờ không phải là lúc để hỏi.
Nữ tử nhỏ bé trước mặt hắn đang trên bờ vực sụp đổ, hắn biết rõ loại tình cảm này.
"Bùi công tử, là ta hãm hại nàng ấy, là ta bảo Đồng Đồng đến gặp mặt ở đây, là lỗi của ta. Là lỗi của ta, ta không nên mong chờ nàng quay lại với mình. Nếu như ta giả vờ như không biết nàng ấy, nàng ấy sẽ không sao, là lỗi của ta, ta đã giết nàng ấy, ta không cứu được nàng, nàng không để lại gì cả, đã bị biến thành vũng máu, ta phải làm sao bây giờ? Nàng chuẩn bị thành thân, nhưng bây giờ nàng đã chết rồi, xác cũng không còn... Ta phải làm sao đây?"
Tần Lam khuỵu xuống mất bình tĩnh, nàng níu lấy cánh tay nam nhân trước mắt giống như nắm lấy hy vọng cuối cùng của mình.
Tiêu Phong Hàn mím môi, hắn không giỏi an ủi người khác, chỉ có thể ôm chặt nữ tử trước mặt, đôi môi mỏng khẽ mấp máy nói:
"Không phải lỗi của ngươi, là lỗi của người đã giết nàng ấy. Đừng khóc, nàng ấy cũng không muốn thấy ngươi đau buồn như vậy."
Nghe hắn nói vậy, nữ tử trong lòng sửng sốt một chút, nhưng sau đó nàng ngẩng đầu lên, trong mắt tràn ngập hận ý kinh hoàng, chỉ nghe thấy nàng nghiến răng nghiến lợi gọi một cái tên.
"Tần Hồng Sương!"
Con ngươi của Tiêu Phong Hàn co rụt lại...