Tần Lam mở miệng, cắt ngang lời khí thế hung hăng của nàng ta.
“Ừm, hả?”
“Còn có thư và hoạ, vậy thì cứ tiếp tục tỷ thí đi.”
Sịt.
Phù….
Tiếng khí lạnh hít vào và thở ra đồng thời vang lên.
Còn còn còn muốn so?
Quân Phi Yến không chỉ tài đánh cờ tuyệt vời, tài đánh đàn xuất chúng, mà lại còn muốn tiếp tục so thư và hoạ sao?
Không biết vì sao, lồng ngực của mọi người đập bình bịch kịch liệt, Quân Phi Yến đề xuất tiếp tục thi, không phải nói ra nàng nắm chắc phần thắng?
“ Ta thấy sắc trời không còn sớm, cứ tiếp tục dây dưa mãi e rằng làm lỡ thời gian dùng bữa trưa, vậy thì cùng vẽ tranh và bối thư đi.”
Tần Lam nói.
Câu nói vừa dứt, đó thật sự giống như một viên đá lớn rơi vào mặt hồ nước vốn đã không mấy yên ả.
“Cùng, cùng nhau?”
Quân Linh Nhi run rẩy lên tiếng, nàng ta dùng một đôi mắt sùng bái lấp lánh như ánh sao nhìn chằm chằm vào đường tỷ của nhà mình, đường tỷ của nàng ta sao lại bá khí như vậy, lợi hại như vậy, trời ơi ơi ơi ơi.
Nàng ta có một cảm giác!
Đường tỷ của nàng ta có thể thắng!
Đường tỷ của nàng ta có thể thắng Trương Mông và Đường Ngữ Yên, vậy thì nhất định cũng có thể thắng ở vòng thi thư và họa.
"Quân Phi Yến, ngươi cũng quá huênh hoang rồi."
Tô Vân An nhịn một lúc lâu, cuối cùng mới hậm hực lên tiếng.
Mi mắt của Tần Lam run nhẹ, huênh hoang sao? Nàng từ trước đến giờ chưa từng chủ động gây chuyện, nhưng mà người khác lại không bỏ qua cho nàng.
"Cuộc cá cược này, không phải là quận chúa đề xuất sao?"
Tần Lam hỏi nhẹ.
"Là ta."
Tô Vân An cắn răng nói.
"Vậy thì tiếp tục so tài, ta không tin ngươi cầm kỳ thi họa môn nào cũng tinh thông, ta càng không tin ngươi thắng cầm và kỳ rồi, còn có thể thắng thư và họa nữa!"
"Được."
Tần Lam gật đầu, nhẹ như mây bay.
Nhưng khí thế tất cả đã nằm trong chiến lược, lại khiến cho trong lòng người khác có chút sợ hãi.
Ngay tại lúc này, đại tiểu thư của phủ Hưng Hòa Bác Tống Tinh tiến lên một bước, nàng ta nói: "Vân An quận chúa, Quân đại tiểu thư, không biết có thể nghe ta nói một câu không, hay là cuộc tỷ thí hôm nay đến đây là kết thúc, cũng sắp đến thời gian dùng bữa trưa rồi, cuộc so tài cầm kỳ hôm nay, đã vô cùng hao tổn sức lực, nghĩ rằng chắc Quân đại tiểu thư cũng đã mệt rồi."
Đại tiểu thư phủ Hưng Bác Hòa, với khuôn mặt ai ai cũng yêu thích nổi tiếng khắp kinh thành.
Đây chính là bậc thang vô cùng tốt, nếu như Tần Lam nhận lời, chuyện của hôm nay sẽ kết thúc tại đây.
Thật ra các quý nữ có mặt ở đây đều nhìn ra rồi, vị đại tiểu thư Tống Tinh này là một người thông minh, đứng ra giải hòa mọi chuyện công khai như vậy, như vậy vừa cho Vân An quận chúa có thể bước xuống được, cũng lấy lòng Quân đại tiểu thư được, điều quan trọng nhất, chính là nàng ta không cần thi đấu với Quân Phi Yến nữa.
Lúc này khoan không nói Quân Phi Yến rốt cuộc thật sự có thiên phú vẽ tranh hay không, nàng ta cũng đã tránh được nguy hiểm.
Nhìn xem bộ dạng mất hồn mất vía của đại tiểu thư nhà họ Đường và đại tiểu thư nhà họ Trương, hôm nay bọn họ không chỉ là mất hết mặt mũi, mà danh tiếng mấy năm nay bọn họ không dễ dàng gì giành được và vinh quang có được cũng mất hết.
Từ nay, tiểu kỳ thần sẽ không còn là Trương Mông nàng ta nữa, bởi vì nàng ta đã thua cho Quân Phi Yến.
Từ này, Đường Ngữ Yên cầm nghệ vô song, không còn mặt mũi nói cổ cầm nàng ta đàn tốt, bởi vì nàng ta đã thua cho Quân Phi Yến.
Vì vậy, lúc này Tống Tinh đứng ra, đó chính là né tránh nguy hiểm, tránh né để bản thân không rơi vào hoàn cảnh giống như hai vị kia.
Đây chính là đạt được ý nguyện.
Tô Vân An tức không thôi, hôm nay nàng ta bị đả kích dữ dội, Quân Phi Yến này thay da đổi thịt rồi sao?
"Tống đại tiểu thư, đây là ngươi sợ Quân Phi Yến rồi sao?"