Tiêu Thành Vũ tựa hồ khẽ cười một cái, gật đầu, thật sự cũng không hề mở miệng.
Tần Lam thu hết tất cả vào đáy mắt, ánh mắt lạnh lẽo.
Mà lúc này, chỉ thấy cằm Khương Vân Tử hơi hướng lên, tư thái thanh ngạo nhìn không sót thứ gì, nàng ta liếc nhìn về phía Quân Linh Nhi nói: “Quân nhị tiểu thư, ta và ngươi không phải là người cùng đường, vốn chẳng có gì để nói, nhưng Quân nhị tiểu thư lại nhục nhã đổ oan cho người khác, thật sự là rất quá đáng, ta nghe không hiểu ngươi nói đánh cược cái gì, Quân gia đại tiểu thư trời sinh háo sắc, rình xem Huyền vương, những hình phạt mà nàng ta phải chịu là đúng lý hợp tình, Quân nhị tiểu thư lại vô duyên vô cớ hắt bát nước bẩn này lên người ta, chẳng lẽ đây là gia phong của Quân gia sao?
Nếu Quân nhị tiểu thư chỉ là vì không vừa mắt với ta, muốn thông qua thủ đoạn bỉ ổi vụng về này hủy hoại thanh danh của Vân Tử ta, vậy thì có lẽ là thất sách của Quân nhị tiểu thư rồi, dù sao mọi người đều có mắt mà, có thể tùy tùy tiện tiện mà đi tin lời nói của Quân nhị tiểu thư sao? Sẽ bị lời nói dối của Quân nhị tiểu thư lừa bịp hay sao?”
Lời nói kia của Khương Vân Tử không hề khách khí chút nào, khiến cho Quân Linh Nhi tức giận thở dốc, roi trong tay đã ngo ngoe rục rịch, nhưng bởi vì Tiêu Thành Vũ đứng ở bên cạnh nàng ta, nên mới có chút kiềm chế, không dám trực tiếp ra tay.
“Khương Vân Tử, ngươi đừng có vội đổi trắng thay đen, bề ngoài ngươi ra vẻ tiểu thư khuê các, trong lòng lại âm độc, âm mưu hại đường tỷ của ta, lại còn dám cười nhạo tỷ ấy, ngươi là cái loại gì chứ.”
Quân Linh Nhi lạnh lùng nói, đôi mắt đã vì tức giận mà đỏ bừng.
Không khí trong trà lâu căng thẳng, Khương Tử Vân một là bị Quân Linh Nhi châm chọc, sắc mặt cũng rơi vào lạnh băng, chỉ nghe nàng ta cười lạnh một tiếng, tiếp đó mở miệng nói, “Không biết Quân nhị tiểu thư có từng nghe nói qua một câu, cùng là chuột có da, người mà không lễ nghĩa, người mà không lễ nghĩa, không chết thì thế nào?* Ta đã nói nhiều lời như vậy nhưng xem ra Quân nhị tiểu thư vẫn không nghe lọt tai, nhưng ta cũng sẽ không so đo với Quân nhị tiểu thư, mời Quân nhị tiểu thư về cho, dù sao là đường tỷ của ngươi phạm phải sai lầm rất lớn, Quân gia đã phải đau đầu lo lắng, nếu ngươi lại gặp phải chuyện gì, không biết Quân gia có còn tinh lực để quản ngươi hay không nữa.”
(*Câu gốc: “相鼠有皮, 人而无仪, 人而无仪, 不死何为?”, trích từ một câu trong bài thơ Dung Phong Tương Thử, một bài thơ trong tập “Kinh thi” - tập thơ đầu tiên của Trung Hoa cổ đại, bài thơ miêu tả con chuột, thực tế là mỉa mai tầng lớp thống trị đang lừa dối dân chúng.)
Khương Vân Tử gằn từng câu từng chữ, ngoài miệng ra vẻ không đáng để so đo, nhưng lại cố ý mắng chửi Quân Linh Nhi không ra gì.
Tiếng nói của nàng ta vừa dứt, cả trà lâu đều nặng ngắt như tờ.
Sắc mặt mọi người đều là một lời khó nói hết, có cười nhạo, cũng có trào phúng.
Mà Tần Lam ở một bên, gương mặt lạnh như băng sương, trong mắt như thể có một ngọn lửa đang hừng hực.
Thật khó nghe!
Khương Vân Tử này dùng thơ để mắng người, đúng là vô cùng độc ác.
Nàng ta lại so sánh Quân Linh Nhi với chuột, mằng người này mặt dày vô sỉ, không có liêm sỉ.
Đây không nên là một câu thơ mà một tiểu thư khuê các nên mở miệng đọc ra.
Tần Lam lạnh mặt nhìn qua thì đã rõ ràng rồi, vị Khương nhị tiểu thư này đúng là một kẻ tâm tư thâm sâu, làm việc nham hiểm.
Nhưng mọi người trong lâu tựa hồ vẫn chưa hề nhận thấy người mở miệng mắng chửi lời này cay nghiệt cỡ nào, chỉ nghe bọn họ mồm năm miệng mười, nhỏ giọng bàn tán: “Bài thơ của Khương gia nhị tiểu thư kia có khi Quân gia nhị tiểu thư nghe còn chẳng hiểu nổi, ha ha, đây là khác biệt giữa tài nữ và võ nữ thô bỉ.”
“Ai ai, đừng nói linh tinh nữa, người nhà Quân gia đều là những người luyện võ, đừng có mà rước họa vào người, không thấy Quân nhị tiểu thư đã cầm roi trong tay rồi sao?”
“Đúng đúng, đúng là vậy đấy, bây giờ quyền thế của Quân gia như mặt trời ban trưa, không phải ai cũng có thể đắc tội được đâu.”
Khe khẽ đàm luận, châu đầu ghé tai, nhỏ giọng thì thầm, vẻ mặt trào phúng.
Quân Linh Nhi đúng thật là nghe không hiểu, cái gì mà chuột, không chết là như thế nào chứ, nhưng nghĩ sao thì cũng biết không phải là cái gì hay ho, bị ánh mắt của những người xung quanh đánh giá, càng là tức đến khuôn mặt đỏ bừng, bàn tay cầm roi cũng run lên.
Khương Vân Tử này dựa vào cái gì, còn không phải là dựa vào Lục hoàng tử ở bên cạnh nàng ta thôi sao?