Đúng vậy!
Trước đây khi vị Quân tiểu thư này cãi nhau với Khương Vân Nhi đã từng hoài nghi Lục hoàng tử, nói hắn là kẻ tham vọng rất lớn.
Lúc này sự tình đi tới bước này, quả thực có chút hấp dẫn người khác.
Sự ấm áp trên mặt Tiêu Thành Vũ khó có thể tiếp tục duy trì.
“Quân đại tiểu thư, ý của cô là gì?”
Tiêu Thành Vũ cau mày nhìn Tần Lam.
“Thần nữ chỉ là đột nhiên muốn gặp Lục hoàng tử.”
Tiêu Thành Vũ,
“…”
Hắn đột nhiên hiểu ra, vị tiểu thư Quân gia này nhất định là cố ý, nàng muốn gặp hắn, lúc này nhìn hắn như vậy là có ý gì?
Thất hoàng đệ, đại thiếu gia Quân gia, mọi người trong quán trà đều nhìn hắn.
Điều này chứng tỏ bọn họ đều đang hoài nghi hắn.
Nhưng hắn và mấy chuyện này nửa điểm quan hệ cũng không có.
“Quân đại tiểu thư nếu đã biết hết mọi chuyện, thì rõ ràng nha hoàn tên Thu Nguyệt kia là một manh mối rất quan trọng, chỉ cần ép cung nàng để lấy được lời khai kẻ đứng sau là ai thì mọi chuyện liền rõ ràng rồi.”
Tiêu Thành Vũ nói.
Ngay sau đó liền thấy khóe môi Tần Lam giật giật, nhìn kỹ lại thì thấy ý cười không lan đến đáy mắt, chỉ nghe thấy thanh âm của nàng cất lên:
“Lục hoàng tử nói không sai, cảm ơn ngài đã nhắc nhở ta.”
Thanh âm vừa dứt, nàng trực tiếp đi về phía nha hoàn tên Thu Nguyệt kia, cô ta vẫn còn đang nằm trên mặt đất, bộ dạng cực kỳ khó coi, nhưng khi Tần Lam lại gần, bắt gặp ánh mắt nàng lộ ra vẻ dữ tợn chết chóc.
Chỉ nhìn thoáng qua, Tần Lam đã biết nàng thực sự là một thị nữ trung thành, chỉ có điều người mà nàng trung thành không phải là Trương Vân Nhi mà là kẻ đứng phía sau kia, kẻ chủ mưu đã giết Quân Phi Yến và muốn hãm hại cả Quân Linh Nhi.
Tần Lam đi đến trước mặt Thu Nguyệt, cúi xuống đối diện với nàng,
“Thu Nguyệt phải không, ta biết kẻ đứng phía sau không phải Khương Vân Nhi, cũng không phải là ngươi, ngươi chỉ là kẻ làm theo mệnh lệnh. Ngươi tưởng rằng như vậy sẽ bảo vệ được chủ tử đứng đằng sau, nhưng không nghĩ tới ngươi có thể bảo hộ được hay không, ta đây có một vạn cách để khiến ngươi nói ra sự thật.”
Thanh âm của Tần Lam nhẹ như gió thoảng,
Thu Nguyệt vẫn đang thổn thức, bộ dạng trung thành đến chết.
“Tiểu muội, giao cho đại ca ta, đại ca sẽ xử lý.”
Quân Huyền Diệp không kìm được lên tiếng,
Tần Lam lắc đầu,
“Đại ca, không cần đâu, ta hiện tại chỉ muốn biết ai là kẻ đứng phía sau hãm hại ta, hại người của Quân gia ta, hại Huyền vương gia….”
Tần Lam nói.
Từng lời nhắc tới Huyền vương gia đều vô cùng cung kính.
Nhưng Tiêu Phong Hàn nghe thấy lại khiến hắn khẽ nhíu mày, hắn chỉ cảm thấy Quân Phi Yến này dường như đang chơi một ván cờ lớn.
Nữ nhân này, càng lúc càng thú vị.
Lúc này Tần Lam lấy từ trong ngực ra một bình sứ, bình sứ có màu xanh ngọc bích, lấy từ bên trong ra một viên đan dược màu đen, nói với Thu Nguyệt:
“Đan dược này sau khi uống vào, thần thức của ngươi sẽ bị tổn thương, không thể kiểm soát được suy nghĩ của chính mình, sau đó sẽ xuất hiện ảo giác giống như có hàng vạn con kiến đang cắn xé da thịt ngươi, di chuyển trong máu của ngươi, ăn mòn máu thịt và phá vỡ cơ thể của ngươi, khiến ngươi sống không bằng chết, trong cơn đau đớn tột cùng đó, bị đan dược khống chế ngươi sẽ không kìm được mà nói ra bí mật ngươi đa che giấu, nên mới có cái tên Thần chú đan sống không bằng chết, cho nên ta không cần hành hạ ngươi để lấy được lời thú tội, ta chỉ cần cho ngươi một viên thuốc liền có thể biết được kẻ đứng phía sau.”
Vừa dứt lời, sắc mặt Thu Nguyệt lập tức thay đổi trở nên tái nhợt.
Còn chưa uống viên đan dược kia nhưng nàng tựa hồ có thể cảm nhận được cảm giác kinh tởm khi máu thịt bị ăn mòn, tâm trí bị thao túng.
Nhưng người ở trong viện cũng bị những lời của Tần Lam nói làm cho giật mình, cái này cái này cái này…. quá khủng bố rồi a.
Quả nhiên, Quân đại tiểu thư vẫn là người không thể trêu chọc.
Loại thuốc đáng sợ thế này, tại sao đến giờ vẫn chưa từng nghe qua?
Đám đông bất giác nuốt nước bọt, không tự giác lùi về phía sau mấy bước.
Chỉ có Tiêu Phong Hàn che miệng hắng giọng.
Thú vị, thực sự thú vị.
“Ngươi, ngươi đúng là ác độc.”
Thu Nguyệt sắc mặt tái nhợt, nghiến răng thốt ra những lời này.