Quân Huyền Diệp thực sự lạnh lùng như một khối băng, phụ thân hắn nghĩ gì hắn cũng có thể đoán ra được.
Bà Lưu bị đá mạnh đến nỗi thoi thóp nằm trên mặt đất thở một lúc lâu.
Nhưng lúc này, Bà Lưu đang nằm trên mặt đất không biết lấy sức lực từ đâu đột nhiên bật dậy, lao người đập vào hòn non bộ trong sân.
“Nha…”
Ai đó thất thanh la lên.
Lão phu nhân cũng sửng sốt không kịp phản ứng.
Nhưng không ngờ, Quân Huyền Diệp còn nhanh hơn, hắn mặt không đổi sắc, nhảy lên không trung lao đến chắn trước mặt Bà Lưu, nhanh tay đánh gãy chân bà ta.
Ra tay quá tàn nhẫn, có thể thấy Quân Huyền Diệp tức giận không ít.
Quân Huyền Diệp là người lãnh khốc vô tình, tính cách lạnh lùng, nhưng hắn cũng rất nguyên tắc và ngay thẳng.
Đánh gãy chân của Bà Lưu, nhưng điều đó lại làm hắn tức giận đến cực điểm, bởi vì bà ta đến lúc này còn không biết ăn năn hối cải, không những không chịu khai ra kẻ chủ mưu mà còn muốn chết để hết tội.
Làm sao có thể không khiến cho người khác tức giận?
Tiếng thét của Bà Lưu vang vọng trong sân.
“Đại công tử tha mạng, hu hu hu, lão nô tài không thể nói, không thể nói a.”
Bà Lưu nằm trên mặt đất, hai mắt đỏ hoe, đờ đẫn không nói nên lời, không thể quay đầu lại, nhưng vẻ mặt lại ngoan cố không chịu thú nhận.
“Lão phu nhân, đại tướng quân, cho dù các người có bức chết lão nô, lão nô cũng không thể nói được a, các người hãy giết lão nô đi, lão nô không thể nói được a,…”
Bà Lưu khóc lóc thảm thiết, nhưng ánh mắt lại rất kiên định, khiến cho người khác có cảm giác cho dù có chết bà cũng không phản bội người đứng đằng sau.
Tần Lam cau mày.
“Có một loại thuốc, uống vào cực kỳ đau đớn, nhưng sẽ không chịu được mà nói ra sự thật.”
Tần Lam vừa dứt lời, nàng nhìn thấy Bà Lưu khịt mũi, khóe miệng nhếch lên, máu tươi trong miệng bắt đầu chảy ra, bà ta thực sự muốn cắn lưỡi tự tử.
Nhờ Quân Huyền Diệp phản ứng nhanh nhạy, tách cằm bà ta trong nháy mắt.
Lúc này nhìn sắc mặt người của Quân gia càng thêm ngưng trọng.
Điều này nghĩa là gì?
Điều này cho thấy Bà Lưu thật sự kiên quyết.
“Phủ tướng quân ta rộng lượng đối xử với mọi người, đối với gia nô cũng hết lòng từ bi. Nhiều năm như vậy chưa từng có ai phản bội chúng ta. Ngươi âm thầm muốn giết hai tiểu thư của Quân gia, bây giờ ngươi cho dù có chết cũng không nói ra kẻ đứng đằng sau, ngươi quả là tốt bụng.”
Lão phu nhân giận dữ nói, trên tay cầm gậy chống cũng nổi đầy gân xanh.
Tần Lam nhìn thấy bộ dạng của lão phu nhân, lo sợ bà tức giận ảnh hưởng đến thân thể, tiến lên hai bước đỡ lấy bà:
“Tổ mẫu, người đừng tức giận, trên đời này không có chuyện không thể tìm ra chân tướng tội ác, vấn đề chỉ cần có thời gian, chỉ cần người vẫn còn sống, trong lòng họ ắt có suy nghĩ và trăn trở. Bà Lưu cũng vậy. Có thể bà ta có ân với người đứng đằng sau cho nên dù chết cũng không khai, hoặc là tính mệnh người nhà bà ta bị uy hiếp, người phía sau ép bà ta hạ độc, chỉ cần điều tra được một trong hai phương diện này, chắc chắn sẽ tìm ra manh mối.”
“Muội muội nói đúng.”
Quân Huyền Diệp nhìn về phía Tần Lam với vẻ ngưỡng mộ.
Tần Lam cười với hắn, cảm thấy có chút ngại ngùng khó hiểu.