Mục lục
Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đâu ngờ phẫn nộ bên này còn chưa bộc lộ ra, bên ngoài đã có một thị vệ toàn thân đầy máu vội vàng hấp tấp chạy vào. Bởi vì tốc độ quá nhanh, vừa vào tới đã trực tiếp trượt dài theo quán tính mà ngã sấp xuống đất, khiến cho mọi người xung quanh đồng loạt lùi về phía sau.

Thị vệ kia căn bản không cho mình cơ hội để thở đã ngẩng gương mặt máu me bê bết không nhìn rõ dung mạo lên, nói với vẻ sợ hãi vô cùng: “Không, không hay rồi. Bên ngoài, bên ngoài xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện rồi.”

Kết quả, còn chưa đợi mọi người hỏi xảy ra chuyện gì thì đầu thị vệ đã vẹo sang, không động đậy nữa. Có người đi lên phía trước thử thăm dò một chút rồi lắc lắc đầu với mọi người: “Hắn chết rồi.”

“Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?” Không biết là ai lầm bầm một câu, lập tức phá vỡ sự im lặng nãy giờ do cái chết của người thị vệ gây ra.

Linh Vận nhìn Phượng Nguyên đã đi ra khỏi sảnh rồi lại nhìn ca ca nhà mình một cái, hai huynh muội đều lui ra không một tiếng động.

“Phượng cô nương.” Nghe tiếng Linh Vận, Phượng Nguyên nghi hoặc quay đầu lại: “Linh cô nương?”

Linh Vẫn nhanh chóng đi tới trước mặt nàng, nhìn nàng với vẻ mặt nặng nề: “Cổ độc trong cơ thể mấy con rắn đó rốt cuộc là thứ gì?”

Tuy từ nhỏ Linh Vận đã tiếp xúc với độc nhưng thế giới rộng lớn, thuật y độc ắt hẳn không thể hạn chế trong phạm vi của một thế lực hay một người nào đó được.

Từ nhỏ bọn họ đã biết trời cao còn có trời cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn rồi.

Bởi vậy, dù tối nay bọn họ không hề để lộ ra điều gì, nhưng có người biết, điều này đã khiến hai huynh muội từ trước đã trầm mê trong thuật y độc này vô cùng hứng thú, lười nhìn những người bên trong hục hặc với nhau, bọn họ đã gấp gáp không nhịn được mà đuổi theo ra đây.

Có điều, chuyện khiến Linh Vận hơi bất ngờ là nha đầu tên Phượng Nguyên này nhìn có vẻ tuổi không lớn, những lời nhận xét của người ngoài về nàng cũng không tốt lắm, nhưng gan lại rất lớn, ngay cả hoàng đế của mấy nước mà nàng cũng không coi ra gì.

Linh Vận cũng không biết là như thế nào, dù sao thì khi thấy Phượng Nguyên bàn điều kiện với hoàng đế mà chẳng hề có chút gánh nặng tâm lý nào, cảm giác tự tin như từ khi sinh ra đã có ấy khiến Linh Vận đã chọn tin tưởng nàng một cách khó hiểu.

Có lẽ sự kiêu ngạo từ nàng đã khiến Linh Vận nhớ tới nha đầu từ đầu đến cuối vẫn kiên trì với ý kiến của bản thân và luôn dũng cảm mạo hiểm đó chăng?

Linh Vận không hề thích quanh co lòng vòng. Cho dù là bằng hữu mới quen biết, nàng cũng không muốn nói những lời hình thức bề ngoài, cho nên câu đầu tiên khi mở miệng ra chính là hỏi đối phương rốt cuộc đã phát hiện ra điều gì.

Phượng Nguyên không hề cảm thấy quái lạ đối với câu hỏi như vậy của Linh Vận. Sự ham học hỏi của nàng, từ lúc mới xuất hiện đã là chuyện ai ai cũng thấy.

“Hai người nhìn về phía trước xem là biết rồi.”

Khóe miệng Phượng Nguyên ẩn chứa một nụ cười nhàn nhạt, giọng điệu vô cùng ung dung, tùy tiện chỉ một cái. Linh Vận và Linh Dực ngẩng đầu lên cùng lúc, trong khoảnh khắc, bọn họ đã chết cứng tại chỗ.

Trong sân vốn ngập tràn rắn đang gây họa, vào thời khắc này lại có vô số binh sĩ bị rắn cuốn quanh đang lăn lộn trên mặt đất. Cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, mấy con rắn này dùng đủ loại phương thức để cắn rách da thịt của bọn họ, chui vào thân thể họ nhìn vô cùng máu me. Có điều chỉ trong chớp mắt, binh sĩ đã biến thành một bộ xương đầm đìa máu.

Linh Vận bị cảnh tượng máu me này làm cho chấn động đến nỗi da đầu tê dại, dạ dày cuộn lên. Nhưng mục đích của Phượng Nguyên lại không phải cái này: “Nhìn về phía trước, nhìn mặt mấy người bị vây nhốt kia kìa.”

Linh Vận chuyển tầm nhìn, khi ánh mắt tập trung lên thân mấy người kia, nàng liền kinh ngạc quay đầu nhìn Phượng Nguyên: “Sao lại thế này?”

Mặt mấy thị vệ đó không biết đã bị thứ gì ăn mòn. Cả gương mặt nhanh chóng khô héo đi không nói, ngay cả ánh mắt cũng trở nên dại ra, tay chân cương cứng, bị mấy con rắn quấn lên, căn bản không có bất kỳ phản ứng gì, cứ đứng nguyên tại chỗ như vậy, mặc chúng cắn xé.

Phượng Nguyên không hề bất ngờ với kết quả này. Nàng ung dung bình thản mà khoanh hai tay trước ngực, lông mày cũng không nhíu, nói: “Đây mới chỉ là vừa bắt đầu mà thôi. Một khi bệnh độc lan rộng, những người ở đây đừng ai hòng chạy thoát ra được.”

“Bệnh độc gì? Ngươi nói rõ ra đi.” Một tiếng quát lớn đột nhiên vang lên sau lưng Phượng Nguyên. Không cần xác định cũng biết đó là Vệ Du Sâm, không thể sai được.

Ánh mắt Phượng Nguyên lạnh xuống, nàng nhìn hắn với vẻ âm u: “Ý ta chính là, cổ độc trong cơ thể mấy con rắn này đang xảy ra biến đổi. Người bị cắn sẽ bị nhiễm bệnh độc. Một truyền mười, mười truyền trăm, trăm truyền ngàn. Đến cuối cùng, ha ha, ngài tự nghĩ đi.”

Theo mỗi một câu Phượng Nguyên nói, sắc mặt mọi người lại trắng bệch thêm một phần. Đặc biệt là khi bọn họ tận mắt nhìn thấy cảnh tượng thê thảm trước mặt này, có rất nhiều người đã không chịu nổi mà quay sang bên nôn thốc nôn tháo, vẻ mặt lại càng thêm hoảng loạn không biết làm sao.

Gương mặt tuấn tú của Ngọc Ngân lạnh xuống, đầu mày cuối mắt thoáng chốc như được phủ một lớp băng mỏng. Không biết là nghĩ tới điều gì, hắn đột nhiên quay đầu nhìn về phía Vệ Giới vẫn luôn đứng bên cạnh Vệ Du Sâm, muốn nói lại thôi: “Khi nãy ngươi...”

Nếu hắn không nhớ nhầm thì khi nãy Vệ Giới đã chiến đấu với cự mạng rồi. Hơn nữa, trên người còn không ngừng phát ra dịch thể màu xanh lục nồng mùi hôi thối.

Vệ Giới nhìn hắn, trên mặt chẳng có biểu cảm gì: “Ta không sao.”

Nhưng không ai chú ý tới cánh tay trong tay áo hắn đã gắt gao nắm chặt lại.

Lúc này, Vệ Du Sâm thật sự sợ rồi. Hắn nhìn Phượng Nguyên, chợt nghiến răng nói: “Ngươi có thể giải quyết tình hình trước mắt này thật sao?”

Đôi đồng tử trong trẻo của Phượng Nguyên nhìn thẳng vào mắt hắn, thản nhiên không sợ hãi: “Thật hay không, cứ thử đi không phải là sẽ biết sao? Thế nào? Hoàng thượng bằng lòng tin tưởng ta rồi ư?”

Không tin ngươi thì có cách gì nữa đây?

Ở đây, trừ ngươi dám nói những lời không chắc chắn như vậy ra, những người khác còn chẳng dám biểu lộ gì. Còn về phần có thành công hay không, thì chỉ đành còn nước còn tát thôi.

Hắn ta quay đầu nhìn về phía hai hoàng đế khác. Sau khi trao đổi ánh mắt trong thời gian ngắn, ba người đồng thời nhìn Phượng Nguyên với vẻ nghiêm trọng: “Điều kiện của người, chúng ta đồng ý. Giờ ngươi có thể ra tay rồi.”

Nhưng Phượng Nguyên lại không hề bất ngờ vui mừng như trong tưởng tượng của bọn họ. Ngược lại, nàng nhìn bọn họ đầy vẻ chế giễu: “Từ trước đến nay, bổn cô nương làm việc luôn có một nguyên tắc. Nếu vừa nãy các vị đáp ứng, tất nhiên sẽ không có chuyện tiếp theo. Nhưng vừa nãy các vị không đồng ý, thậm chí còn nghi ngờ năng lực của bổn cô nương. Ta ấy à, chẳng có bản lĩnh gì khác cả, chỉ thích thù dai thôi. Hiện giờ, thánh chỉ trắng là không đủ, các vị còn phải thêm mười vạn lượng vàng nữa. À, là mỗi nước đều phải thêm. Như vậy thì có thể bổn cô nương sẽ xem xét.”

“Ngươi, ngươi thế này là ra giá tận trời rồi. Một đạo thánh chỉ trắng còn chưa đủ, lại còn muốn mười vạn lượng vàng nữa ư? Ngươi, ngươi dựa vào đâu?”

“Bên ngoài rồi sẽ có người phá được vòng vây mà xông vào. Ngươi đừng có nói lời đe dọa ở đây!”

“Một nha đầu miệng còn hôi sữa như ngươi mà lại dám hết lần này đến lần khác lừa bịp mọi người ở đây. Ngươi như vậy, sao có thể khiến chúng ta tin phục được?”

...

Hoàng đế ba nước đều sa sầm nét mặt, còn chưa kịp mở miệng thì đã có đại thần bất mãn mà giậm chân với Phượng Nguyên.

Phượng Nguyên đứng tựa vào thân cây với tư thế vô cùng thoải mái, không quan tâm mấy con rắn treo mình trên cành đang không ngừng thè lưỡi về phía nàng nhưng lại chẳng con nào dám lao lên phía trước. Nàng nhìn mọi người, nhún vai đầy vẻ chẳng quan trọng: “Không đồng ý cũng được. Nhưng lát nữa nếu chuyện có nghiêm trọng đến nỗi thánh chỉ và mười vạn lượng cũng không khống chế nổi thì các người chờ chết hết đi!”

Uy hiếp, nàng đang uy hiếp, uy hiếp một cách trắng trợn!

Ngọc Ngân có chút bất lực, nhìn nàng nói: “Phượng cô nương, vừa nãy bổn thái tử đã đồng ý với ngươi rồi, lẽ nào mười vạn lượng này ngươi vẫn muốn thêm sao?”

Phượng Nguyên lạnh lùng liếc hắn một cái, đôi môi đỏ xinh đẹp mấp máy: “Ngươi nói xem?”

Khóe miệng Ngọc Ngân giật giật, vô cùng đứt ruột: “Được được được, ngươi muốn thì cho ngươi luôn còn không được sao? Nước Yến bọn ta tuyệt đối đồng ý với phương án của ngươi. Chỉ là không biết hiện giờ ngươi có thể di giá tới địa bàn nước ta không? Cứ tiếp tục thế này thì người cũng chết hết mất.”

Phượng Nguyên hừ lạnh một tiếng: “E là không được rồi.”

“Tại sao?” Ngọc Ngân sửng sốt.

“Ngươi cảm thấy giờ còn phân được rõ người của nước nào không?” 

Phượng Nguyên nhìn những người bị bầy rắn bao vây, đôi mắt đen sâu không thấy đáy. Cứ tiếp tục như vậy là không được, thời gian chính là mạng sống. Nếu còn tiếp tục trì hoãn nữa thì đợi đến khi nàng ra tay cũng không còn kịp nữa rồi.

Ngọc Ngân vừa nghe lời này đã thấy nguy rồi, lập tức quay đầu nhìn những người khác, lạnh mặt nói: “Các người còn do dự gì nữa? Nếu không thành công thì tất nhiên những thứ này đều không còn tồn tại, nhưng nếu thành công thì sao? Bọn họ đều là con dân của các người đó. Cho dù các người không để ý tới họ thì cũng phải để ý mình đang ở trong hoàn cảnh gì chứ? Lẽ nào các người cũng muốn biến thành thây khô, thoáng chốc đã bị mấy con rắn này xé xác cắn nuốt như bọn họ sao?”

Sau một thời gian ngắn im lặng, quốc quân nước Mị nhìn Phượng Nguyên với ánh mắt trầm tĩnh: “Trẫm đồng ý với ngươi, lời vàng ý ngọc.”

Sau khi trao đổi với mấy vị hoàng tử công chúa một lúc, hoàng đế nước Thiên Độc cũng ngẩng đầu lên: “Trẫm cũng đồng ý với ngươi. Mọi người có thể làm chứng.”

Ba quốc gia đều đã cho câu trả lời liên tục, Phượng Nguyên hơi ngẩng đầu lên, cũng xem như đã vừa ý.

Lập tức quay đầu nhìn về phía Vệ Du Sâm còn đang suy ngẫm, một hồi lâu mới nói: “Nếu Vệ hoàng thượng còn muốn suy nghĩ thì ngài cứ từ từ mà nghĩ đi. Thời gian không đợi người, Phượng...”

Vệ Du Sâm bị Phượng Nguyên ép đến bước đường cùng, một chiếc răng suýt chút nữa đã bị hắn nghiến vỡ. Ánh mắt hắn nhìn về phía nàng tràn ngập sát khí lạnh lẽo: “Trẫm cũng đồng ý. Giờ ngươi vừa lòng chưa?”

Phượng Nguyên đã quay người đi đột nhiên khựng lại, thờ ơ ngoái lại, mặt mày như tranh vẽ đột nhiên nhíu chặt: “Vệ hoàng thượng miễn cưỡng như thế, xem ra là không vui vẻ lắm. Vừa khéo, Phượng Nguyên cũng không tin tưởng ngài lắm. Nếu không phải thời gian có hạn thì ta còn muốn ngài viết cho ta một bức thư làm chứng ngay trước mặt thì chuyện này mới coi như xong đấy. Bây giờ, mong các vị làm chứng cho. Đến lúc đó, cũng mong Vệ hoàng đế đừng ăn quỵt!”

“Ngươi...” Vệ Du Sâm cuối cùng đã nhận ra, nữ nhân này tuyệt đối là khắc tinh trong số mệnh của hắn ta. Mỗi lần nhìn thấy nàng, hắn ta đều có một cảm giác nghẹn ứ có lời muốn nói mà không nói ra được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK