Thượng Quan Tình Hi đau lòng nhìn nàng, cuối cùng ôm nàng vào lòng thật chặt: “Yên Nhi tốt, Anh Tử tốt, các ngươi yên tâm, có ta ở đây, tuyệt đối sẽ không có ai tổn thương các ngươi.”
“Ngươi nói rất đúng, là ông trời ưu ái chúng ta, chẳng những cho ta cơ hội sống lại ma còn cho ta thân phận độc nhất vô nhị. Nếu ta không lợi dụng thân phận này thật tốt, chẳng phải đã phụ lòng mấy năm qua Vệ Du Sâm ‘nhung nhớ’ chúng ta ư?”
“Ẩn Nhi thiếu gia thế nào rồi? Nô tỳ nghe Anh Tử nói, hắn đã được cữu cữu của Phượng vương điện hạ cứu? A, đúng, mẹ đẻ của Phượng vương điện hạ có phải chính là vị quý nhân người cứu lúc trước hay không? Vậy bây giờ Ẩn thiếu gia sao rồi? Tính toán tuổi của hắn, cũng phải… mười lăm tuổi rồi nhỉ?”
Thượng Quan Tình Hi nghe đến đó, muốn nói lại thôi, Như Yên thoáng cái căng thẳng.
“Có chuyện gì vậy chủ tử? Có phải Ẩn thiếu gia…?”
“Đứa bé kia, thực tế đến giờ ta vẫn chưa gặp. Nhưng theo lời Vệ Giới, tình huống của hắn cũng không tốt lắm. Năm đó… hắn chịu không ít đau khổ, mấy năm nay luôn nằm liệt gường, gần đây mới có chút chuyển biển tốt. Ngươi, ngươi biết người cứu đứa nhỏ này là ai không?”
Thượng Quan Tình Hi nói đến đây, theo bản năng nhìn thoáng qua viện tử bên cạnh.
Như Yên nhạy cảm cỡ nào, lập tức hiểu ngay. Nàng khó tin há to mồm: “Ý chủ tử là, là, là vị Phượng vương phi này cứu Ẩn thiếu gia?”
Thượng Quan Tình Hi nhẹ gật đầu: “Đúng, từ khi bọn họ thành thân, nàng liền tiếp nhận Ẩn Nhi. Ta cũng chỉ mới biết được tin tức Ẩn Nhi còn sống gần đây. Mấy năm qua… cũng toàn do Vệ Giới hết lòng chăm sóc, còn cữu cữu của hắn năm đó…”
Như Yên vẻ mặt cảm khái nhìn Thượng Quan Tình Hi: “Chủ tử, chuyện này đúng với câu châm ngôn kia, ở hiền gặp lành, làm điều ác sẽ gặp quả báo. Nếu năm đó không phải người cứu vị Nguyệt quý nhân kia, chỉ sợ bây giờ sẽ có chuyện của Phượng vương điện hạ. Chính vì Nguyệt quý nhân và Phượng vương đền ơn mới có Đỗ Ẩn thiếu gia sống lại. Chỉ là… nô tỳ không ngờ rằng Phượng vương điện hạ lại tín nhiệm vị Phượng vương này đến mức đó. Thân phận Đỗ Ẩn thiếu gia đặc biệt như vậy mà ngài ấy cũng có thể nói cho nàng biết, đủ để thấy được vị quận chúa hòa thân này hình như có địa vị không thấp ở Phượng vương phủ.”
Mặc dù nàng ở trong cung nhưng phàm là chuyện thái hậu biết, nàng cũng sẽ biết. Ấn tượng của nàng về Linh Diên vẫn giới hạn ở y thuật bất phàm, tướng mạo xấu xí, cho dù hôm nay nhìn thấy cũng chưa từng đặt Linh Diên trong lòng. Không ngờ rằng vị Phượng vương phi dung nhan kỳ quái này lại không bình thường như bọn họ thấy.
“Nếu bây giờ chúng ta vào vương phủ, lại may mắn hợp tác với vị Phượng vương phi này thì phải khách sáo với nàng một chút biết chưa?”
“Chủ tử yên tâm, nô tỳ rõ rồi. Chỉ dựa vào chuyện nàng cứu Ẩn thiếu gia, chúng ta cũng phải cảm tạ người ta thật tốt.”
“Chỉ có điều, lần này thân phận của ta là Phượng vương sắp xếp, vì vậy có lẽ Phượng vương phi vẫn chưa biết, tuyệt đối không nên để lộ sơ hở.”
Thượng Quan Tình Hi nói đến đây thì tò mò nhìn Như Yên: “Ngươi… làm sao biết được thân phận của ta?”
Như Yên che miệng cười: “Nô tỳ mắt sáng như đuốc thôi! Ha ha!”
Như Yên thấy Thượng Quan Tình Hi thật sự tò mò thì khẽ nhếch môi, bước đến bên cạnh nàng ta, ghé mũi hít một hơi thật dài trên người nàng ta.
“Có ba điểm, thứ nhất là ánh mắt của người, thứ hai là mùi trên cơ thể người, thứ ba là có lẽ người chưa từng chú ý tới, tốc độ người đi, biên độ đặt chân đều vô cùng đoan trang, chuyện này có liên quan rất lớn với thân phận lúc trước của người. Nhưng một thầy thuốc hành tẩu giang hồ làm sao lại bước đi như nữ tử trong cung được?”
Sau khi Thượng Quan Tình Hi lộ vẻ mặt nghẹn họng nhìn trân trối, Như Yên nói tiếp: “Người đừng lo những người khác sẽ phát hiện manh mối, mấy đặc điểm này của người chỉ có bốn người bọn nô tỳ mới nhận ra, người bên ngoài không nhận ra được. Đặc biệt là những đặc điểm này sau khi được nô tỳ chỉ ra trông có vẻ rõ ràng, nhưng tổng hợp lại thì không rõ ràng như vậy. Nô tỳ cũng là biết trước chuyện người còn sống, hơn nữa còn ở kinh thành, nô tỳ tưởng tượng người sẽ lấy thân phận gì xuất hiện trước mặt nô tỳ. Hôm nay vừa khéo để nô tỳ chú ý tới những đặc điểm này của người, muốn không nhận ra cũng khó mà nhỉ?”
Đừng thấy Như Yên nói nhẹ nhàng, nhưng Thượng Quan Tình Hi lại biết chuyện này cần sức quan sát nhạy bén cỡ nào, còn có mức độ quen thuộc tích lũy ngày tháng ra sao.
Đây là tỷ muội tốt của nàng ta, là bọn tỷ muội mà nàng ta đặt trong tim yêu thương. Tình sâu nghĩa nặng của bọn họ với nàng ta hiển nhiên đã đến mức khắc cốt ghi tâm. Cho dù trên mặt nàng ta có ngụy trang nhiều hơn nữa nhưng bọn họ vẫn có thể tìm được nàng ta từ trong ngàn vạn người.
Tình cảm này là… sâu nặng cỡ nào!
Giờ phút này Thượng Quan Tình Hi chỉ thấy trái tim đè nén nặng nề, áp lực đau đớn. Nàng ta không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm Như Yên vào ngực, yên lặng rơi lệ, thấp giọng nỉ non.
“Cảm ơn, cảm ơn Như Yên, cảm ơn Anh Tử, cảm ơn Cẩm Mặc, cảm ơn Hỉ Thước. Cảm ơn các ngươi đã nhận ra ta, đời này kiếp này chúng ta không bao giờ xa nhau nữa, không bao giờ xa nhau nữa…”
Về thân phận của Vệ Giới và Vệ Ly, Thượng Quan Tình Hi vẫn chưa sẵn sàng cho bọn họ biết. Nàng ta muốn chờ thêm một chút, chờ thêm một chút, chờ nàng ta tìm được thời cơ thích hợp rồi nói cho bọn họ biết cũng không muộn.
Sau khi Vệ Du Sâm hồi cung càng nghĩ càng ấm ức, càng nghĩ càng phẫn nộ, giận tới mức đập phá ngự thư phòng thì thôi đi, còn vì phẫn nộ mà chém chết hai mạng người vô tội.
Sau khi tin tức này truyền đến Ninh Thánh cung, thái hậu càng ngày càng bất mãn với hắn ta. Thử hỏi một kẻ xem mạng người như cỏ rác làm sao có thể làm hoàng đế?
Một khi tâm tư phế đế đã sinh ra sẽ giống như một hạt giống mọc rễ nảy mầm từng chút từng chút…
Giận dữ xong, Vệ Du Sâm từ từ bình tĩnh lại, lập tức đến tìm thái y và Ngọc mỹ nhân bị thái hậu đưa về, hỏi thăm tình huống.
“Rốt cuộc Dung thân vương trúng độc gì? Tại sao nghiêm trọng như vậy?”
Trước sự dò hỏi của Vệ Du Sâm, viện thủ của Thái y viện tiến lên một bước, cẩn thận bẩm báo.
“Khởi bẩm hoàng thượng, mấy người vi thần hợp lại chẩn bệnh đưa ra kết quả có phần nhất trí với kết quả chẩn bệnh của Phượng vương phi. Hơn nữa, cho dù vi thần không muốn thừa nhận cũng phải nói, vị Phượng vương phi này có thể nói là kỳ tài giới y học. Nếu để vi thần chẩn bệnh chỉ sợ trong thời gian ngắn như vậy sẽ không khống chế được độc của vương gia. Hơn nữa loại độc này rất kỳ lạ, có chút khác biệt với độc bình thường, muốn trị tận gốc cực kỳ khó khăn.”
Chuyện này cũng được Ngọc mỹ nhân thừa nhận: “Bẩm hoàng thượng, Vạn thái y nói rất đúng. Đây không phải độc bình thường, thiếp thân bất tài, tự đánh giá không có khả năng giải độc, nhưng Phượng vương phi lại chỉ dựa vào mấy cây ngân châm là có thể ngăn chặn, có thể thấy công lực kia không giống bình thường.”
“Không chỉ Phượng vương phi, thủ đoạn của vị Quỷ Y kia cũng có thể nói là hoàn mỹ, phối hợp với Phượng vương phi quả thực là không chê vào đâu được!”
Ngay sau đó lại có mấy vị thái y tán thưởng từ tận đáy lòng một phen, hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt càng lúc càng u ám của Vệ Du Sâm.
Trong lòng bọn họ, con đường học y từ trước đến nay không có điểm cuối, bây giờ có thể được mở mang kiến thức về hai vị nhân vật cấp bậc đại thần trong truyền thuyết, tất nhiên mừng đến mức quên trường hợp. Cho đến khi Vệ Du Sâm cuối cùng không kìm nén được nổi giận, bọn họ mới muộn màng nhận ra rốt cuộc mình vừa nói gì.
“Như vậy nói cách khác, hôm nay các ngươi cả là độc gì cũng không điều tra ra?”
“Vi thần (thiếp thân) có tội.”
Trước lửa giận của Vệ Du Sâm, mọi người đồng loạt quỳ xuống thỉnh tội.
Vệ Du Sâm đã ở bên bờ vực thịnh nộ, nhưng vừa nghĩ tới sự chỉ trích và tức giận của thái hậu với mình, cộng thêm hắn ta vừa chém chết hai tên thái giám, nếu lại gây ra chuyện máu tanh, chỉ sợ không chỉ thái hậu bất mãn mà cả bách quan cũng sẽ cùng lên án. Chuyện như vậy, đời này xảy ra một lần là đủ rồi, Vệ Du Sâm hắn ta tự nhận không có mặt mũi tiếp nhận lần thứ hai.
Hắn ta lập tức một cước đạp lăn viện thủ Thái y viện quỳ phía trước: “Biến, trẫm cần các ngươi làm gì? Còn không bằng một con nhóc nho nhỏ và một lang trung giang hồ không biết là nam hay nữ, cả bộ mặt thật cũng không dám để lộ, đầu các ngươi chỉ để lừa đá thôi hả?”
Vạn viện thủ bị Vệ Du Sâm đá lắn quay, xương sườn đau tới mức hít thở cũng khó, nhưng ông ta không dám than đau, sau khi trở mình thì chậm rãi đứng dậy, đang định khom người lui ra, giọng nói âm trầm của Vệ Du Sâm đột nhiên vang lên phía sau: “Quỷ Y kia thật sự là Linh Diên tìm tới hả?”
Hắn ta vừa hỏi vậy, mọi người lại bịch bịch quỳ đầy đất. Bọn họ chỉ là đại phu, nào biết những chuyện này chứ? Nhưng Quỷ Y thật sự là theo Phượng vương điện hạ đến Dung thân vương phủ!
Có điều câu trả lời của bọn họ lại khiến Vệ Du Sâm càng tức giận. Tất cả mọi người đều là người cực kỳ có ánh mắt, lập tức thức thời lui ra khỏi ngự thư phòng.
Lưu lại Ngọc mỹ nhân đánh bạo hầu hạ bên cạnh, nhưng sắc mặt hoàng đế khiến nàng ta sợ tới mức không dám thở mạnh.
Lúc này ở Vĩnh Ninh cung, Cừu Trinh và Mộ Hàm cũng đang thảo luận về tình huống bên Dung thân vương phủ.
Đặc biệt khi nàng ta nhắc tới độc trên người Dung thân vương thì đột nhiên nhìn về phía Mộ Hàm: “Ngươi nói xem, độc kia có phải do hoàng thượng hạ hay không?”
Trong lòng Mộ Hàm lạnh lẽo. Đừng bảo Cừu Trinh nghĩ vậy, cả nàng ta cũng nghĩ về hướng này, nhưng ngoài mặt lại không thể để lộ.
“Xin nương nương cẩn trọng lời nói, coi chừng tai vách mạch rừng.”
Sau đó nàng ta tiến lên một bước, thâp giọng nói: “Bất kể độc này có phải do hoàng thượng hạ hay không, Dung thân vương trúng độc đã là sự thật, loại độc này không dễ giải cũng là sự thật. Chúng ta nghĩ vậy, tất nhiên thái hậu cũng sẽ nghĩ vậy, lòng chư vị đại thần cũng như gương sáng, bọn họ cũng sẽ nghĩ vậy. Nếu độc này thật sự do hoàng thượng hạ thì thôi, nhưng nếu không phải, kết quả đã rõ ràng rồi. Rõ ràng là muốn ly gián quan hệ của thái hậu và hoàng thượng, quan hệ giữa hoàng thượng và thần tử. Đủ để thấy thủ đoạn của người phía sau chuyện này rất đáng sợ!”
Mộ Hàm vừa phân tích như vậy, trong lòng Cừu Trinh càng hoảng sợ. Ánh mắt nàng ta đăm chiêu nhìn ánh nến đang lay động: “Hoàng thượng, thật sự phải ra tay như vậy sao?”
Lúc Vệ Ly ở phía xa trên Nam Hải nhìn thấy Bạch Chuẩn, nghe được tình huống của Dung thân vương, ánh mắt thoáng cái lạnh lùng như lưỡi dao: “Mười lăm năm?”
“Bẩm thế tử, quả thực Phượng vương phi nói vậy, hơn nữa đây là cổ độc, xác định sơ bộ là đến từ Tây Vực, nhưng còn chưa nghĩ ra cách trị tận gốc, chỉ có thể tạm thời khống chế bệnh tình của vương gia. Bây giờ Phượng vương phi và Quỷ Y đang nghĩ cách làm thí nghiệm.”
“Bọn họ nắm chắc mấy phần?”
“Phượng vương phi nói tạm thời có bốn phần, nếu có thể phân tích được hoàn toàn có thể tăng tới tám phần.”
Lời này vừa nói ra, Vệ Ly vốn còn rất căng thẳng thoáng cái thả lỏng.
Bạch Chuẩn cảm giác được dao động cảm xúc của chủ tử nhà mình, tò mò nhìn về phía hắn: “Chủ tử, người như vậy là… không định về sao?”
Trở về?
Đúng vậy, Dung thân vương xảy ra chuyện lớn như vậy, theo lý mà nói Vệ Ly thân là con ông, đáng lẽ phải lập tức không thể thoái thác chạy về. Nhưng hắn ta lại không muốn làm theo lẽ thường.
“Phượng vương, ta tin tưởng hắn.”
Bạch Chuẩn kinh ngạc ngước mắt: “Thế tử gia, ý ngài là, ngài không về ư?”
Vậy sao được chứ?
“Ngươi đã đến thì ta cũng không cần ở lại nữa. Đi thôi, ngươi đi với ta một chuyến.”
Khoan đã, thế là có ý gì? Không về vương phủ mà đi đâu?
“Phụ vương phát độc, lại dính dáng tới mười lăm năm trước. Cổ độc có thể ẩn nấp trong cơ thể phụ vương mười lăm năm đột nhiên phát độc, ngươi không cảm thấy rất kỳ lạ sao?”
“Thuộc hạ thấy lạ, nhưng cho dù chúng ta muốn hiểu chuyện mười lăm năm trước cũng phải đột phá cửa khẩu từ trên người vương gia chứ?”
Dù sao, mười lăm năm trước Vệ Ly mới bao lớn? Một tuổi? Đứa trẻ một tuổi có thể biết cái gì?
Cho dù tổ chức của bọn họ lợi hại, nhưng chuyện đã xảy ra mười lăm năm rồi, chưa chắc có thể điều tra được gì.
Có điều Bạch Chuẩn không biết, năm đó quả thực Vệ Ly mới một tuổi, nhưng tâm trí của hắn ta đã hơn hai mươi tuổi, nhất định không thể nhìn Vệ Ly với ánh mắt bình thường.
Vì vậy Vệ Ly không định giải thích gì về điểm này, ngược lại…
“Ca của ta đâu, vẫn chưa có tin tức về huynh ấy à?”
Bạch Chuẩn lắc đầu: “Sau khi đại thiếu gia rời khỏi thì rất khó liên lạc với ngài ấy. Vương gia gặp chuyện không may, thuộc hạ không biết đại thiếu gia có biết hay không, nhưng nếu nội bộ nước Tư U đã biết, tin rằng chẳng bao lâu sẽ truyền khắp thiên hạ.”
“Không, sẽ không, hoàng thượng sẽ không để chuyện này truyền đi.”
Điều Vệ Du Sâm có thể làm chính là lập tức phong tỏa tin tức này, một khi tin tức bị lộ, người thiệt hại nặng nề chính là hắn ta.
“Tại sao?”
“Bởi vì một khi tin tức phụ vương ta trúng độc truyền đi, ngươi cảm thấy dựa theo suy nghĩ của người thường, bọn họ sẽ cảm thấy là ai hạ độc?”
Ánh mắt Bạch Chuẩn lóe lên, nếu là hoàng đế nước khác thì hắn ta không dám chắc chắn, hưng nếu là hoàng đế của Tư U bọn họ, hơn nữa còn là hoàng đế có tiền án, thậm chí danh không chính ngôn không thuận, chuyện này càng khiến người ta ngầm suy nghĩ sâu xa.
“Thì ra là vậy, thế bên phía đại thiếu gia phải làm sao đây?”
Vệ Ly xua tay: “Chuyện này ngươi không cần để ý, đại ca có về được hay không cũng không quan trọng, Phượng vương hiển nhiên sẽ chữa khỏi cho phụ vương ta.”
Phượng vương?
Khóe miệng Bạch Chuẩn giật giật. Thế tử gia nhà bọn họ có quan hệ tốt với Phượng vương điện hạ từ bao giờ vậy?
Hắn ta nghĩ vậy đã hỏi ra miệng: “Thế tử gia, ngài, ngài có quan hệ thân thiết với Phượng vương điện hạ như vậy từ bao giờ thế? Nhưng lần này cũng may mà Phượng vương điện hạ ứng phó kịp thời, đổi lại thành đám thái y kia, chỉ sợ vương gia đã sớm…”
“Muội muội thì sao?”
Vệ Ly không đáp lời Bạch Chuẩn mà hỏi thăm muội muội của mình.
Vệ Đàn Nhã đã cập kê rồi, mấy năm trước đã theo thái hậu lễ Phật, sau này ghét bỏ cuộc sống quá buồn tẻ nên sau khi hắn ta rời kinh cũng để lại thư rồi rời nhà. Thái độ vô trách nhiệm của hai huynh muội này đúng là chẳng khác gì nhau.
Vệ Ly bất đắc dĩ, đồng thời không nhịn được rớt một giọt nước mắt đồng tình cho phu thê Dung thân vương.
“Tiểu quận chúa thì có tin tức, hơn nữa thuộc hạ cũng đã phái người báo tin. Khi nào nàng về thì lại không nói chắc được.”
Vệ Ly gật đầu: “Không sao, chỉ cần có Phượng vương phi thì nhất định sẽ cứu được phụ vương. Vậy ngươi về trước đi, ta cũng sẽ rời khỏi nơi này, có tin tức gì ta sẽ thông báo cho các ngươi. Bên phía ngươi có tiến triển gì cũng không được giấu giếm.”
“Vâng, thế tử gia.”
Vệ Ly hơi gật đầu, nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa. Bạch Chuẩn ngây người một lúc, không khỏi lắc đầu.
“Rõ ràng vương gia đã bước đến bờ vực sống chết, sao con cái của ngày ấy ai ai cũng ở bên ngoài vậy? Haiz, vương phi đáng thương, vừa phải lo lắng cho con cái lại phải lo lắng cho phu quân, còn phải canh chừng đám thứ tử thứ nữ và đám tiểu thiếp không chịu yên trong vương phủ, quả thực là sức cùng lực kiệt!”
Hắn ta không có cơ hội oán trách, cũng không có thời gian nghỉ ngơi, lập tức xoay người lên ngựa, chạy như bay về một hướng.
Sau khi Vệ Ly trở lại nơi đóng quân, đầu tiên đến lều của chủ tướng. Xem xét tình huống của phụ vương, hắn ta không tuyên bố với bên ngoài, chỉ đưa ra yêu cầu rời khỏi nơi này, đến khi giải quyết xong chuyện trên tay sẽ trở lại.
Bản thân chủ tướng kia cũng cảm thấy kêu đám công tử này tới nơi này là tăng thêm phiền phức cho mình.
Tuy rằng biểu hiện của vài người trong số bọn họ, nhất là biểu hiện của vị Ly thế tử này ưu tú ngoài dự đoán của mọi người, cũng luôn huấn luyện quy củ, nhưng mới bao lâu đã bại lộ bản tính rồi?
Có điều ông ta tự nhận không thể quản thúc được bảo bối trên đầu quả tim này của thái hậu, lập tức vung bút phê duyệt.
Trước khi đi, đám bạn xấu của hắn ta đều tới hỏi thăm, tuy nhiên đều bị Vệ Ly dùng dăm ba câu đuổi đi.
Hắn ta đi đâu, làm sao bọn họ có thể quản được?
Vệ Ly lập tức xoay người lên ngựa, không thèm giải thích một câu đã rời khỏi.
Nơi lần này Vệ Ly đến chính là tổ chức tình báo hàng đầu nước Thiên Độc – Vô Cấu phủ.
Vô Cấu Vô Cấu, người đứng sau hiển nhiên là Trưởng Tôn Vô Cấu.
Có vài việc khó nói rõ trong thư, chỉ có gặp mặt trực tiếp mới đảm bảo tin tức không lộ ra ngoài.
Vô Cấu phủ nằm trong biên giới Thiên Độc, nằm ở hướng hoàn toàn trái ngược với nước Tư U. Vì vậy đoạn đường này Vệ Ly phải bôn ba ngày đêm ít nhất nửa tháng. Nhưng khi hắn ta nghĩ tới việc gì đó vẫn còn mới mẻ trong ký ức mười lăm năm trước, cuối cùng hắn ta không thể dừng lại. Đặc biệt là tới nay Vệ Ly vẫn vô cùng hoài nghi về thân phận của mình. Nếu như năm ấy hắn ta thật sự chỉ là một đứa trẻ thì cũng thôi, cố tình lúc hắn ta chào đời đã mang theo trí nhớ, vì vậy hắn ta biết quan hệ của mình là phụ vương hiện tại là thế nào…
Đêm qua trời vừa đổ một trận mưa xối xả, mưa to đến mức gột rửa kinh thành nước Tư U sạch sẽ, cả nhiệt độ cũng thấp hơn thường ngày vài lần, không nóng không lạnh, vô cùng dễ chịu.
Sáng sớm, từng tốp người đang quét dọn đường đi, không khí cũng mát mẻ hơn những ngày trước rất nhiều, còn mang theo chút mùi bùn đất. Nhưng vẫn có người không rảnh để thưởng thức những điều này, roi ngựa trong tay người không ngừng quất vào vật cưỡi được xem là bạn đồng hành thường ngày. Con ngựa trắng thuộc giống ngựa tốt như cảm giác được sự lo lắng của chủ nhân, không hề oán hận chạy như điên.
Trên lưng ngựa là một thiếu niên áo xám đầu đội đấu lạp, hét với tốp năm tốp ba người đi đường: “Mau tránh ra, làm phiền nhường đường, mau nhường đường!”
Con ngựa phi liên tục ba con phố, cuối cùng mới bị chủ nhân kéo cương ở chỗ cách Dung thân vương phủ năm mươi mét.
“Xuy… Phong Nhi, mau, dừng lại, đến nơi rồi, đến nơi rồi!”
Con ngựa vì quán tính mà chạy thêm mười mét mới dừng hẳn.
Thiếu niên áo xám nhảy xuống, mặc kệ con ngựa sau lưng mà chạy tới Dung thân vương phủ. Thiên niên thấy đại môn mở rộng thì trái tim thoáng cái đã rơi xuống đáy cốc.
Phải biết, bình thường những thế gia đại tộc ở kinh thành rất ít khi mở cửa chính, nếu không phải gần đây người đến người đi nhiều, đang yên đang lành sau lại mở đại môn?
Hắn ta lập tức biến sắc, nhấc chân đi vào trong, thị vệ canh cửa nhìn thấy lập tức rút đao tiến lên.
“Ai? Đây là Dung thân vương phủ, đứng lại!”
Đôi mắt trong veo dưới đấu lạp của thiếu niên chợt sắc bén: “Cút ngay, bổn quận chúa hồi phủ còn cần các ngươi thông báo hả? Tránh ra, chăm sóc ngựa của bổn quận chúa cho tốt, nếu có sơ xuất gì sẽ bắt các ngươi tới hỏi tội!”
Quận chúa?
Trời ạ, quận chúa về rồi!
Bọn thị vệ lập tức quỳ xuống: “Không biết quận chúa hồi phủ, thuộc hạ đáng chết!”
“Bớt nói nhảm đi, mau chăm sóc Phong Nhi của ta cho tốt.”
Mặc dù bóng người đã đi xa nhưng mệnh lệnh lại mơ hồ truyền tới.
Hai người ngẩng đầu lên, quả nhiên, một con ngựa trắng trông rõ ràng mệt mỏi đang nằm dưới mặt đất lạnh buốt, đầu lưỡi thật dài không ngừng phun ra ngoài.
Không cần nhìn cũng biết quận chúa chạy về suốt đêm.