Lời của Thẩm Tứ khiến Ly Diên sửng sốt trong chốc lát, sau đó trong mắt hiện lên vẻ do dự. Đúng vậy, nàng phải tham gia với thân phận gì bây giờ?
Quỷ Y Phượng Trì?
Không, không được. Nếu là Quỷ Y thì không thể có quan hệ gì với Phượng Trì sơn trang. Cho dù Vệ Giới đã biết thân phận của nàng nhưng nàng vẫn không muốn tiết lộ mối liên hệ trực tiếp giữa Phượng Trì và Phượng Trì sơn trang.
Đại tiểu thư Phượng Nguyên?
Trên thực tế, chắc chắn thân phận này là thích hợp nhất, nhưng khuôn mặt của nàng bây giờ khiến cho người ta quá chú ý, người quen vẫn có thể nhận ra được. Thứ hai, nàng vẫn muốn dùng khuôn mặt này vào Phượng vương phủ, lúc này lộ ra, vậy không thích hợp.
Nhưng mà khuôn mặt quỷ và dáng người của nàng quá phô trương, không muốn người ta chú ý đến cũng khó!
Càng nghĩ, càng không có cớ hợp lý, cuối cùng nàng xua tay: "Việc này không vội, để ta nghĩ lại. Nhưng thật ra các ca ca nên chuẩn bị để khởi hành về đi. Phượng Trì sơn trang có ta rồi, trước khi đi ta sẽ sắp xếp tốt. Ngược lại là các huynh phải thu xếp việc trong nhà cho thỏa đáng, đúng chứ?"
"Việc này muội đừng lo, mấy năm nay bọn ta cũng không phải ăn chay, tuy là mặc kệ nhưng cũng không phải không làm gì."
Nói chuyện chính là Thẩm Tứ. Thẩm Tứ là con của Định Tây hầu ở nước Yến, tuy rằng chưa kế thừa tước vị, nhưng ở Thẩm gia, trừ Thẩm Tứ thì không ai có tư cách này.
Tương tự, Hoa Mậu là đích thế tử của Hoa vương phủ nước Thiên Độc, đương nhiên cũng sẽ không kém. Nhất là chuyện của Ngụy vương, hắn vẫn để trong lòng. Dù sao chuyện này cũng liên quan đến hạnh phúc cả đời của huynh đệ, dù thế nào cũng phải tra cho rõ.
"Ngày mai ta sẽ đi trước. Chuyện của Ngụy vương không tra được rõ ràng sẽ là cái gai trong lòng, không bằng quay về điều tra rõ trước."
Phụ thân hắn là một vương gia khác họ của nước Thiên Độc, mẫu phi của hắn cũng là công chúa hoàng gia, khác với ba người khác đều bị bắt buộc rời nhà trốn đi thì hắn lại là vì tính ham chơi của mình mới gặp những người khác, sau này hứng thú hợp nhau với mấy người này mới nên mới gia nhập.
Hoa Mậu đã quen bay nhảy, hàng năm đều ở bên ngoài, cho dù là Phượng Trì sơn trang hắn cũng chưa bao giờ ngoan ngoãn ở lại vài ngày, luôn đến và đi vội vàng. Nên khi hắn nói như vậy không ai cảm thấy có gì khó chịu.
Lúc mấy người đi ra từ phía sau núi, bên ngoài trời đã nóng không chịu nổi, sau khi khó có được dịp tụ tập dùng chung một bữa tiệc nhà, Ly Diên đi đến Trúc viên để xem xét tình huống Tô Ngu sau đó mới đến đến Miểu Phong lâu.
Khi Ly Diên đến, bốn người chủ tớ đang ngồi ở trong đình nghỉ mát, không biết đang nói gì. Thấy nàng xuất hiện, rõ ràng nàng cảm thấy ánh mắt của Vệ Giới càng sắc bén hơn xưa. Loại cảm giác này khiến nàng cực kỳ không thoải mái, như thể trong nháy mắt bị người ta nhìn thấu, nhưng khi xác nhận lại lần nữa, ánh mắt của người kia đã bình tĩnh trở lại, cũng không nhìn ra được nguyên nhân
Mấy người Thanh Dạ nhìn thấy nàng lập tức đứng dậy muốn nhường chỗ ngồi, đột nhiên nhớ tới quy củ của chủ tử, lúc này hơi xấu hổ đi lên: "Tiền bối, ngài đã tới?"
Ly Diên không quan tâm, búng nhẹ đầu ngón tay, một sợi tơ trong suốt nhanh chóng bắn ra, chuẩn xác quấn quanh cổ tay Vệ Giới.
Vệ Giới vô cảm nhìn nàng, Ly Diên cố gắng giả vờ bình tĩnh, bình ổn tâm tình lại rồi cẩn thận kiểm tra mạch của hắn, sau đó nhìn Thanh Dạ ở bên cạnh: "Tiếp tục kê thuốc tắm và thuốc uống trong hai ngày, từ ngày mốt sẽ bắt đầu châm cứu."
Nàng nói xong tựa hồ không muốn đợi thêm nữa, xoay người muốn rời đi, nhưng lúc này một giọng nói lạnh lùng không hề báo trước vang lên: "Chờ đã."