Vệ Ly mặc trang phục đen chợt xoay người đáp xuống trong bóng đêm, vững vàng đáp xuống bên cạnh người nào đó đang đứng trong sân mà ngắm nhìn ngàn sao khắp trời.
“Thất hoàng thúc, muộn thế này rồi còn tìm con tới, có chuyện gì thế?”
Vệ Ly ngáp một cái đầy vẻ thiếu lễ độ, chậm rì rì lắc lư đi tới trước bóng đen cao lớn kia, híp mắt đánh giá hắn một cái rồi liền nhíu mày.
“Sao thế này? Con từ xa xôi chạy tới đây, người không thể cười với con một cái sao?’
Vệ Giới chậm chạp quay người, để lộ ra một gương mặt góc cạnh dữ tợn đáng sợ.
Cho dù là Vệ Ly đã quen nhìn hắn như vậy thì cũng không nhịn được là rùng mình một cái: “Người sao vậy? Sao sắc mặt khó coi thế?”
“Một canh giờ trước, Văn Xương hầu phủ bị diệt rồi.”
“Shhh!” Vệ Ly hít ngược một hơi khí lạnh, bất giác nhìn về phía Văn Xương hầu phủ: “Không… không cháy mà. Sao lần này yên tĩnh thế?”
Vệ Giới thờ ơ nhìn chăm chú về phía trước: “Không phải yên tĩnh, mà là… còn chưa đến lúc.”
“Ý của thất hoàng thúc là…”
Cuối cùng ánh mắt của Vệ Giới cũng chuyển tới trên mặt Vệ Ly: “Còn nhớ lời ta từng nhắc nhở ngươi không?’
Nụ cười trên mặt Vệ Ly cứng lại, ánh mắt chợt lạnh: “Thất hoàng thúc có lời gì xin cứ nói thẳng.”
Vệ Giới nhìn sắc trời nặng nề, đôi mắt sâu không thấy đáy, ngay cả lời nói ra cũng hư vô mờ mịt.
“Hôm nay gọi ngươi tới đây là muốn nói cho ngươi biết, từ ngày hôm nay, ta hi vọng Dung vương phủ các người có thể triệt để rút khỏi triều đình, tránh xa thị phi.”
Trái tim Vệ Ly hơi chấn động, kinh ngạc ngước mắt lên nhìn: “Thất hoàng thúc, lẽ nào người… người muốn…? Tại… tại sao? Tại sao phải nói cho con biết?”
Màu mắt Vệ Giới sâu lắng như màn đen. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn Vệ Ly một cái với vẻ chẳng hề để tâm.
“Vì ngươi là người không hi vọng Dung vương phủ bị cuốn vào chuyện này nhất. Vệ Ly, lời nhắc nhở đã nói rồi, cuối cùng phải làm thế nào thì phải xem vận mệnh của Dung vương phủ các người rồi!”
Khi Vệ Ly quay về Dung thân vương phủ thì trời đã sắp sáng rồi. Không ngờ mẫu phi của hắn ta đã dậy, hắn ta lập tức đến Lê Vu viện.
Thấy con trai nhỏ đột nhiên về nhà, Dung thân vương phi kích động vô cùng, kéo hắn tq lại quan sát hết trên dưới trái phải một lượt rồi mới hỏi.
“Tên tiểu tử này, ra ngoài cũng không nói cho mọi người biết một tiếng, hại ta lo lắng lâu như vậy. Giờ về cũng vậy, sao không truyền lời tới vương phủ trước vậy? Nghe thị vệ nói con một không cưỡi ngựa, hai không ngồi xe ngựa, thế con về bằng gì vậy hả?”
Vệ Li hất tay Dung thân vương phi ra với vẻ mặt đầy ghét bỏ: “Mẫu phi, người nói thì cứ nói đi, sao lại còn đụng tay đụng chân chứ? Nếu phụ vương nhìn thấy lại ghen bóng ghen gió vô cớ đấy. Con về không phải là được rồi sao? Người quan tâm con đi về hay bò về làm gì? Thật đúng là, mệt sắp chết rồi. Nếu không có chuyện gì thì con đi ngủ trước, mai còn phải vào cung đó. Cũng không biết tổ mẫu tìm con làm gì nữa.”
Bị Vệ Ly hất ra một cách không hề nương tình như vậy, Dung thân vương phi lại chẳng buồn bực chút nào, ngược lại cảm thấy cũng hợp tình hợp lý. Đối mặt với thái độ như vậy của con trai, bà bất lực thở dài một hơi.
“Con nói con đó, cũng lớn đầu rồi đúng không? Mười sáu tuổi rồi, sao vẫn còn càn quấy như vậy hả? Con cứ tiếp tục như vậy, phụ vương con còn sắp xếp công việc cho con thế nào được đây? Lẽ nào con định cứ như vậy mà lăn lộn cả đời sao?”
“Cứ lăn lộn kiếm ăn rồi chờ chết như thế có gì không tốt? Nhi tử đã nói rồi, vị trí thế tử này không hợp với con, hai người lại cứ không tin. Đại ca cũng vậy, vỗ mông một cái liền đi mất, bỏ lại con ở đây xui xẻo. Huynh ấy không thích cuộc sống thế này, lẽ nào nhi tử thích sao? Mẫu phi, triều đình này có gì hay chứ? Vì sao nhi tử phải vào triều đình làm việc? Lẽ nào nhi tử không thể tự mình công thành danh toại được hay sao? Người yên tâm đi, dù nhi tử vô năng đến mức chỉ có bổng lộc triểu đình thì cũng có thể nuôi được cả cái nhà này mà.”
Dung thân vương phi bị sự hồ đồ không thèm để tâm của Vệ Ly làm cho kích động, vẻ mặt ban đầu bất đắc dĩ, sau khi nghe mấy lời này lại đột nhiên lạnh xuống.
Bà kéo Vệ Ly tới bên cạnh mình, liếc mắt nhìn người xung quanh một cái. Tần ma ma nhận được ánh mắt của bà, lập tức gọi mọi người lui xuống. Thoáng chốc đã chỉ còn lại hai mẹ con họ.
“Con ngồi xuống cho ta.”
“Mẫu phi?”
“Ngồi xuống!”
Nhìn Dung thân vương phi đột nhiên thay đổi sắc mặt, Vệ Ly bĩu môi: “Lại nữa, lẽ nào con không thể có tự do sao?’
“Bốp” một tiếng, Dung thân vương phi không hề khách khí mà đập một cái lên đầu Vệ Ly.
Vệ Ly bất ngờ không kịp đề phòng, bị đánh thẳng tay, lập tức đau đớn mà ôm đầu: “Mẫu phi, rốt cuộc con có phải con ruột của người không vậy? Shhh, ra tay tàn nhẫn thật đó, cũng chẳng nói trước một tiếng gì cả. Mấy ngày không gặp, sức lực lại mạnh hơn rồi!”
“Tiểu tử thối, con bớt huyên thuyên với lão nương đi!”
Tuy xuất thân thế gia thư hương, nhưng mấy năm nay bị Vệ Ly làm hại, vương phi có dịu dàng hiền hậu hơn đi chăng nữa thì thỉnh thoảng cũng sẽ lộ ra dáng vẻ bạo lực. Nay đã đuổi hết người xung quanh đi, bà càng không cần kiêng kị gì cả, lập tức xoa tay thưởng cho con trai một cái tát.
Giận thì giận, nhưng khi Vệ Ly nhắc tới hai chữ “con ruột” này, bà vẫn bị “kích động” một chút: “Cái thứ không có lương tâm này, lão nương dọn phân dọn tiểu nuôi con khôn lớn từng ngày, con lại đối xử với ta như vậy? Ta sống dễ dàng lắm sao? Hả? Ca ca con không hiểu chuyện, con cũng không hiểu chuyện. Nếu không phải có Nhã Nhi, có phải ta có thể trực tiếp treo cổ chết luôn cho xong không? Như vậy chỉ sợ là ba người đàn ông các người hưng phấn đến nỗi không ngủ nổi luôn đấy nhỉ. Ha? Con là thế tử của Dung thân vương phủ, là đứa cháu vàng của tổ mẫu con. Tính cách phụ vương con đâu phải con không biết. Nếu ngay cả con cũng vậy thì Dung thân vương phủ chúng ta sau này phải làm thế nào? Hả? Con nói xem làm thế nào?”
Mỗi một câu Dung thân vương phi nói ra, miệng Vệ Ly sẽ mấp máy một chút. Nếu ngươi cẩn thận nghe kỹ thì sẽ phát hiện khẩu hình của hắn và Dung thân vương phi khớp nhau đến nỗi khiến người ta bất ngờ.
Từ đây có thể thấy, những lời này đã không phải là lần đầu tiên người nào đó nói rồi. Cũng khó trách mỗi lần Vệ Ly nhìn thấy vương phi đều lộ ra vẻ mặt buồn bực như thế.
“Mẫu phi, đại khái là được rồi đó. Mấy lời này người đã nói bao nhiêu năm rồi? Người không thấy phiền, nhưng tai nhi tử sắp chai luôn rồi! Cái gì mà dọn phân dọn tiểu chứ? Rõ ràng là nhũ mẫu, là ma ma mà, người còn không phải là lúc vui lên thì bế một chút, lúc con đi ngoài thì ném cả cho người bên cạnh sao? Đừng tưởng con trai không biết, hai người là người với phụ vương ấy à, ngửi thấy mùi phân còn bò sang một bên nôn đến tối tăm mặt mũi. Đây chính là vất vả cực khổ của người làm phụ mẫu như hai người sao? Còn nữa, sao ca ca lại không hiểu chuyện? Sao con lại không hiểu chuyện? Lẽ nào cứ phải thừa kế tất cả mọi thứ của vương phủ mới xem là có hiếu hay sao? Chúng con còn không tự làm chủ được bản thân mình nữa à? Cứ phải nghe theo sắp xếp của phụ mẫu hay sao?”
“Con!” Lời nói ngông cuồng này của Vệ Ly đã khiến Dung thân vương phi tức giận đến run người: “Khốn kiếp, con… con nói thêm một câu nữa xem!”
Mắt thấy Dung thân vương phi đã giận đến nỗi sắc mặt thay đổi rồi, Vệ Ly lập tức thức thời ngậm miệng, thu lại bất mãn đầy một bụng, tức giận nói: “Con mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi trước đây. Nếu người rảnh rỗi thì quản lý phụ vương của con đi. Về phần hai huynh đệ chúng con, thật sự không cần người lo lắng đâu. Nên làm cái gì, không nên làm cái gì, trong lòng nhi tử rõ hơn bất cứ điều gì. Xem như con cầu xin người đó, được không?”
Nghe giọng điệu của Vệ Ly đã mềm xuống, thân thể Dung thân vương phi hơi lung lay một cái, ngã ngồi xuống chiếc ghế phía sau, vẻ mặt mệt mỏi.
“Con trai lớn không nghe mẹ nữa, các con đủ lông đủ cánh rồi đúng không? Được được được, sau này con muốn làm gì đều không cần báo cho ta biết nữa đâu. Hai huynh đệ các con muốn làm thế nào thì làm thế ấy. Đến khi nào ta và phụ vương con bị các con làm cho tức chết thì thôi, được chưa?”
“Mẫu phi, người lại thế nữa rồi đúng không?”
Vệ Ly ức chế đỡ trán, nhìn dáng vẻ Dung thân vương phi như sắp khóc, hắn ta muốn trực tiếp quay đầu đi luôn. Nhưng một khi hắn ta đi rồi, không phải mẫu phi hắn ta sẽ khóc lóc kêu trời kêu đất hay sao?
Đối với những nữ nhân khác, hắn ta có thể phất tay áo bỏ đi, nhưng người này… thì lại không thể. Hắn ta sợ nhất là bà một khóc hai làm loạn ba thắt cổ.
Những chiêu này nếu nữ nhân khác dùng với ba cha con bọn họ thì sẽ chẳng có chút tác dụng nào cả, nhưng chỉ cần Dung thân vương phi dùng, đừng nói là phụ vương, dù là ca ca hắn cũng phải ngoan ngoãn chạy tới.
Nếu hôm nay hắn tq cứ như vậy mà đi, sự việc sẽ đến tai phụ vương hắn ta, vậy thì không đơn giản thế này nữa đâu.
Vệ Ly sợ phiền phức, cho nên chỉ có thể cụp đuôi làm người, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Dung thân vương phi, nói với vẻ đầy buồn bực: “Nương, mẫu phi, xem như nhi tử cầu xin người, đừng khóc nữa được không? Tiếng khóc này của người thật sự có uy lực như ma âm quanh quẩn đó. Nhi tử
vốn đã mệt rồi, giờ đầu óc choáng váng luôn đó.”
Dung thân vương phi nghe tới đây thì lập tức ngừng khóc, đôi mắt to xinh đẹp sưng lên nhìn về phía Vệ Ly, khàn giọng hỏi: “Thật sao?”
Vệ Ly day day trán, khẽ gật đầu: “Thật mà.”
Dung thân vương phi sáng mắt lên, bi thương muốn chết khi nãy lập tức tan thành mây khói. Bà ngồi thẳng người dậy, dựa sát vào Vệ Ly, nhìn hắn ta đầy vẻ trông mong.
“Đó, câu này là con nói đó. Lát nữa con nói chuyện cho đàng hoàng, không được tùy tiện tỏ thái độ với ta, không được cáu giận lung tung, không được nói dối luôn miệng, không được…”
“Nương, người có thôi không hả?” Đôi mày Vệ Ly vừa nhíu lại, Dung thân vương phi đã chỉ vào mũi hắn: “Con trừng mắt nữa thử xem! Con nhíu mày nữa thử xem!”
Vệ Ly: “…”
Thấy con trai nhà mình cuối cùng đã triệt để “ôn hòa” lại, Dung thân vương phi nhìn chằm chằm hắn, gằn từng chữ hỏi: “Mấy hôm nay đi đâu?”
Vệ Ly vừa có dáng vẻ “người quan tâm con đi đâu làm gì” thì vương phi đã trừng mắt lên, vẻ kiêu ngạo của đứa con nào đó thoáng chốc tắt ngúm, buồn bực nhìn bà.
“Nhi tử còn đi đâu được nữa? Tùy tiện đi dạo đi chơi thôi.”
Dung thân vương phi nghẹn họng, oán hận nói: “Con, con cũng không nhìn xem kinh thành bây giờ loạn lạc đến mức nào rồi. Sao con còn có tâm trạng dạo chơi khắp nơi chứ hả? Xem ra thật sự phải thương lượng với phụ vương con một phen về chuyện để con vào triều rồi. Cứ tiếp tục thế này không được!”
Đôi môi mỏng của Vệ Ly hơi cong lên, vẻ mặt như cười nhạo: “Mẫu phi cho con lên triều làm gì? Để phục vụ cho người đó? Để cúc cung tận tụy cho người đó ư? Phì, hắn cũng xứng à?”
“Aiya con trai của ta, những lời đại nghịch bất đạo như vậy sao con có thể mở miệng nói ra được?”
Sắc mặt Dung thân vương phi chợt thay đổi, vội vã muốn bịt miệng Vệ Ly lại, nhưng bị hắn ta tránh đi.
“Mẫu phi, ngay cả phụ vương con mà hắn cũng không yên tâm, sao có thể yên tâm về con được chứ? Nếu con lên triều rồi, nhậm chức rồi, người nói xem nên cho con một công việc đại khái tạm ổn hay cho con một chức quan nhàn tản? Bất kể hắn cho thế nào thì trong lòng cũng khó chịu hơn bất kỳ ai hết, sau này, ánh mắt chú ý vào Dung thân vương phủ chúng ta ắt sẽ càng nhiều hơn. Như vậy thì có ích lợi gì cho chúng ta?”
Dung thân vương phi nghẹn họng: “Vậy… vậy lẽ nào con cứ tiếp tục nhàn rỗi như vậy hay sao?”
Vệ Ly bực bội nhìn Dung thân vương phi: “Trong mắt người ngoài, con là một tên lông bông, cứ tiếp tục lông bông như thế thì có gì không tốt? Nếu không thì người gọi ca ca con về đây, kêu huynh ấy làm thế tử đi. Dù sao thì con cũng không có hứng thú, người có ép chết con thì con cũng không có hứng thú.”
“Con ăn nói kiểu gì thế hả? Con tưởng vị trí thế tử này là rau cải trắng, muốn thì lấy không muốn thì thôi à? Còn đi nhường lại nữa.”
Dung thân vương phi tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái: “Con không có hứng thú, nhưng con phải suy nghĩ cho tương lai của con chứ. Không tới vài năm nữa là phụ vương con cũng phải lui xuống rồi. Đến lúc đó, thế tử con chẳng làm nên trò trống gì, vậy Dung thân vương phủ chúng ta thì sao?”
“Nương, tương lai Dung thân vương phủ sẽ ra sao, con trai không dám bảo đảm, nhưng chắc chắn sẽ tốt hơn Vệ Du Sâm. Cho nên, người không cần lo lắng đâu.”
Lời này vừa thốt ra, Dung thân vương suýt chút nữa đã ngất xỉu. Môi bà run lên: “Con lại bắt đầu nói năng lung tung rồi đấy. Rốt cuộc những lời khi nãy ta nói con có nghe vào tai hay không vậy? Nói thế nào đi chăng nữa, hắn cũng là một hoàng đế, còn là một hoàng đế có lòng nghi ngờ vô cùng nặng. Nhỡ câu này của con truyền ra ngoài, Dung thân vương phủ chúng ta còn không phải sẽ trở thành Đỗ phủ thứ hai sao?”
Vệ Ly lạnh lùng cong đôi môi mỏng: “Dung thân vương phủ không phải Đỗ phủ, không phải Vệ Du Sâm hắn muốn diệt là có thể diệt được. Đừng quên, giờ hắn có thể ngồi lên vị trí đó, trừ Đỗ phủ ra còn có một Dung thân vương phủ nữa.”
“Những lời này con đừng nhắc tới nữa. Một quân vương quyết không cho phép có người luôn treo mấy lời này bên miệng đâu. Nói nhiều thì sẽ vô dụng, hiểu không?”
Vệ Ly cười lạnh một tiếng: “Nhắc tới? Hắn ta muốn con nhắc, con còn không nhắc đấy!”
Nói đến đây, hắn ta đột nhiên quay người nhìn về phía Dung thân vương phi: “Nương, chuyện đến nước này, người vẫn còn kiên trì ý kiến muốn con vào cung sao? Đây là ý của người hay là ý của phụ vương con?”
“Đây là ý của hai chúng ta!”
Đột nhiên, một giọng nói uy nghiêm vang lên sau lưng Vệ Ly. Dung thân vương phi và Vệ Ly đồng thời quay người, thấy Dung thân vương mặc trang phục thân vương, hai tay chắp sau lưng, đứng ở cửa.
Nhìn có vẻ những lời vừa rồi hai người nói, ông không chỉ nghe mà còn nghe rất lâu rồi.
Vệ Ly nhíu mày không vui: “Hừ, đã từng tuổi này rồi còn nghe lén sao? Con cũng xấu hổ thay ngài đó! Đã giờ này rồi ngài không thượng triều, chạy đến chỗ mẫu phi làm gì?”
Mí mắt Dung thân vương giật lên: “Khốn kiếp, con nói lại lần nữa xem! Bổn vương vốn ở chỗ mẫu phi con, chẳng qua là đi thay bộ xiêm thôi, con có đến mức đó không hả?”
Vệ Ly chẳng hề sợ hãi, nhìn phụ thân mình mà xem thường một cái.
“Nói một lần nữa thì đã sao nào? Dám làm còn không dám nhận sao? Ngài dạy dỗ con trai như vậy ư?”
“Con…” Dung thân vương đột nhiên cảm thấy, đấu võ mồm với đứa con trai này thì chắc chắn là tự chuốc bực mình. Rõ ràng ông mới là cha, nhưng sao giờ xem ra ông lại là…
“Vương gia, ông đến lúc nào thế? Được rồi, mau ngồi xuống uống ngụm nước đi. Ly Nhi, con bớt nói mấy câu đi. Chúng ta là người một nhà, không phải kẻ thù, sao nói chuyện khó nghe thế hả? Nếu phụ vương con đã về rồi thì chúng ta bàn bạc đàng hoàng một lần đi.”
Không ngờ Vệ Ly lại chẳng nghe theo: “Không có gì để nói cả. Chuyện của con, con tự làm chủ, hai người không cần lo lắng, cũng không nhất thiết phải lo lắng. Nên làm gì, không nên làm gì, con hiểu rõ hơn ai hết. Được rồi, chắc phụ vương và mẫu phi cũng mệt cả rồi, vậy con xin cáo lui trước.”
Dứt lời, không quan tâm Dung thân vương phi níu kéo, Vệ Ly liền rời đi, mặc cho vương phi ở phía sau kêu gào rách họng, hắn ta cũng không dừng lại, khiến vương phi tức giận quay người nói với Dung thân vương: “Ông xem đứa con trai tốt mà ông nuôi đi, tâm địa tàn nhẫn thật đấy. Cũng không biết đến lúc nào nó mới có thể ngồi xuống nghe chúng ta nói, cuối cùng vẫn là lớn rồi, đủ lông đủ cánh rồi!”
“Lẽ nào nó không phải con trai của bà sao? Hừ, giờ nói những lời này có tác dụng gì? Tiểu tử này tàn nhẫn đâu phải ngày một ngày hai đâu, từ nhỏ đã lòng đã rộng lớn, từ nhỏ đã mang nhiều tâm sự. Từ khi chúng ta cưỡng ép nhét vào vào vị trí thế tử này, bà xem có ngày nào nó không hất mặt hất mũi lên trời chứ hả? Bà nói xem vì sao hai đứa chúng ta sinh ra lại không giống với con nhà người khác vậy? Người ta đều là xông lên giành tới giành lui, hai đứa này thì hay rồi, đứa nào cũng ghét bỏ. Đã vậy, lão tử còn cố gắng tranh danh đoạt lợi vì chúng nó làm gì nữa? Chi bằng cứ như vậy ẩn lui luôn đi, há chẳng phải càng tốt hơn sao?”
Dung thân vương phi rót trà cho Dung thân vương xong liền bĩu môi.
“Nếu ông nói lời này với hai đứa con trai ông, chắc chắn bọn chúng sẽ vui mừng đến nỗi nhảy lên luôn đấy. Ông nói xem, hai bọn nó rõ ràng không có…”
Khi ánh mắt của Dung thân vương đột nhiên lạnh xuống, vương phi lập tức ngừng lại, bất lực nói: “Tại sao lại giống nhau như vậy? Ngay cả tính cách cũng không màng danh lợi như thế. Cứ tiếp tục thế này thì phải làm sao mới được đây?”
Dung thân vương mím môi, một hồi lâu sau mới thở dài sâu kín: “Ta thấy chuyện này cứ bỏ đi vậy. Con lớn rồi, tâm tính đã là thứ chúng ta không thể nào nắm bắt được nữa rồi. Sự kiên quyết của nó bà cũng đâu phải không nhìn thấy. Nó không thích thì tùy nó đi. Trên thực tế, ta cũng không muốn để nó phát triển trong triều đình. Trước đây là sợ sau này nó hối hận. Nếu nó đã kiên trì như thế chúng ta hà cớ gì phải ép buộc nó? Con trai nói cũng không sai. Hiện giờ Dung thân vương phủ chúng ta đang ở nơi đầu sóng ngọn gió. Tương lai nếu Ly Nhi vào triều đường, chỉ sợ kết cục chưa hẳn đã tốt hơn Đỗ gia được bao nhiêu đâu.”
Nghe tướng công mình nói vậy, vương phi không khỏi hít ngược một hơi khí lạnh: “Thật sự… thật sự nghiêm trọng như vậy sao?’
Dung thân vương bực bội nhìn thê tử của mình một cái: “Ngay cả người bên gối, cha vợ, anh vợ, em vợ của hắn, còn cả mấy trăm mạng người trên dưới Đỗ gia mà hắn nói giết là giết, con trai ruột cũng nói bỏ là bỏ. Người gọi là ca ca như ta đây có là cái gì chứ? Nay hắn kính trọng ta, khoan dung với ta, nhưng đó là nể mặt thái hậu, nể mặt chúng ta phò tá hắn đăng cơ, là không muốn bị người đời chỉ trích mà thôi. Nếu có một ngày Ly Nhi vào triều rồi, bà xem nó có gây phiền phức cho hắn không. Cho dù không thì cũng sẽ tạo ra phiền phức. Về lâu về dài, tương lai của Dung thân vương phủ còn không phải do hắn quyết định hay sao?’
Sắc mặt vương phi trắng bệch: “Tranh đấu giữa nam nhân với nhau đúng là…”
Đôi mày tuấn tú của Dung thân vương hơi nhíu lại: “Không chỉ có nam nhân, nữ nhân trong hậu cung có ai trong sạch chứ? Ngay cả tiên hoàng hậu e rằng cũng đã nhuốm máu mấy mạng người rồi đấy. Con người chính là như thế. Ngươi không tranh, người khác sẽ ép ngươi tranh. Ngươi không giết người khác, người khác sẽ giết ngươi. Xã hội này xưa nay đều là cá lớn nuốt cá bé. Theo tình thế hiện giờ, e rằng Ly Nhi đã sớm có suy nghĩ của mình rồi. Chúng ta phải tin tưởng nó. Chuyện này vẫn là đừng nhắc tới nữa đi, tránh làm hại hòa khí.”
Lúc này, vương phi mới dần bình ổn lửa giận trong lòng: “Bỏ đi, ngay cả vương gia cũng nói vậy rồi, thần thiếp còn gì để nói nữa đâu? Rốt cuộc vẫn là phận nữ nhân, không nhìn sâu nhìn xa như nam nhân các ông được. Ta chỉ hi vọng hai đứa con được bình an, điều đó tốt hơn bất cứ chuyện gì. Còn về phần những vật ngoài thân như quyền lợi, đúng thật là phải có số hưởng mới được. Đó là một con dao hai lưỡi, một khi bất cẩn sẽ làm mình bị thương. Aiz, làm người khó, khó làm người mà!”
Khi Dung thân vương phi quay người, đáy mắt Dung thân vương xẹt qua một tia u ám kín đáo.
Ngay khi vợ chồng Dung vương định đi nghỉ ngơi thì Vệ Ly chuẩn bị về Trích Tinh lâu lại vừa khéo đụng phải một thị vệ đang hoảng loạn. Thấy hắn, thị vệ vội vã thỉnh an: “Thỉnh an thế tử, không biết vương gia đã rời đi chưa?”
“Đứng dậy đi, phụ vương vừa dậy, còn chưa lên triều, giờ đang ở Lê Vu viện. Sao thế?”
Thị vệ vừa nghe Dung thân vương chưa đi, không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm. Sau đó, hắn nhìn Vệ Ly, vẻ mặt nghiêm trọng, nói: “Bẩm thế tử gia, vừa nhận được tin tức, Văn Xương hầu phủ bị diệt môn rồi.”
Vệ Ly vừa nghe, khóe môi đã cong lên một nụ cười lạnh như có như không. Hắn ta phất phất tay với thị vệ, thị vệ cũng không quan tâm được tới phản ứng của hắn, thoắt một cái đã chạy đi còn nhanh hơn thỏ.
“Thế tử gia, chúng ta có cần đi qua đó không?”
Không ngờ lúc này lại xảy ra một vụ án lớn, Hắc Ưng và Bạch Chuẩn ngây ra tại chỗ, nhìn gương mặt không chút cảm xúc gì của chủ nhân nhà mình với vẻ không hiểu nổi.
Lê Vu viện, Dung thân vương đang ăn bữa sáng dưới sự hầu hạ của vương phi, thấy thị vệ hoảng loạn xông vào, không khỏi khẽ nhíu mày: “Làm sao thế hả?”
Thị vệ quỳ “bộp” một cái xuống đất, sắc mặt biến đổi, nói: “Không hay rồi vương gia, vừa nãy thuộc hạ nhận được tin tức do Kinh Triệu Doãn phái người đưa tới, nói là một khắc trước, Văn Xương hầu phủ đột nhiên bốc cháy, lửa rất lớn, căn bản không lại gần được. Hơn nữa, cửa lớn hầu phủ đóng chặt, trên đất có máu. Kinh Triệu Doãn đã tức tốc chạy tới đó, xin vương gia ngài…”
Lời còn chưa dứt, Dung thân vương đã đứng phắt dậy, sắc mặt tái xanh: “Ngươi nói cái gì? Văn Xương hầu phủ? Lẽ nào đây lại là… lại là…”
Dù ông không nói những lời sau đó thì những người khác cũng đều biến sắc.
Vệ Ly tới chậm một bước, nhớ tới lời nhắc nhở của người nào đó, lại nghĩ tới vụ hỏa hoạn lớn này, không khỏi cười lạnh một tiếng. Xem ra chỉ e Vệ Du Sâm này lại đứng ngồi không yên nữa rồi.
“Phụ vương, chúng ta cùng qua đó xem xem đi.” Lời vừa thốt ra, Dung thân vương mới phản ứng lại: “Còn ngây ra đó làm gì? Đi!”
Dung thân vương phi thấy hai cha con vội vã cuống quýt rời đi, cũng không có tâm trạng ăn sáng nữa, ra lệnh người hầu dọn xuống. Bà tê liệt ngã xuống chiếc ghế sau lưng, nhìn ma ma bên cạnh, nói: “Ngươi nói xem, trên thế giới này thật sự có quỷ thần sao?”
“Aiya cô nãi nãi của ta ơi, chuyện này không phải là chuyện mà nữ nhân chúng ta có thể bàn luận được đâu. Bất kể có quỷ thần hay không, Dung thân vương phủ chúng ta làm việc đoan chính, tất nhiên sẽ không sợ. Nhưng cũng không ngờ Văn Xương hầu phủ lại có liên quan đến chuyện này. Thật đúng là nằm ngoài dự liệu của lão nô mà.”
Dung thân vương phi nhìn lá trà chìm nổi trong chén, như có điều suy nghĩ: “Dựa theo tình hình của mấy nhà trước đó, chuyện này không thể nào là tự dưng nảy sinh được. Cái gọi là hang trống không có gió lùa, chắc là chúng ta bị che mắt rồi.”
Một nữ nhân như bà không thể xuất đầu lộ diện, tất nhiên không thể mắt thấy tai nghe, trước mắt chỉ có thể chờ đợi vương gia và thế tử gia quay về. Chuyện của Đỗ gia, bà luôn rất để ý, bởi vì…
Phu nhân tướng quân, Lạc Anh, và mẫu thân của bà là bạn thân chốn khuê phòng, mà quan hệ giữa bà và Đỗ Vân Ca cũng vô cùng hòa hợp.
Trước khi lấy chồng, bọn họ đã từng là tỷ muội tốt rất hợp ý nhau. Gả đi rồi lại trở thành chị em dâu, quan hệ tốt đến nhường nào?
Ngày Đỗ gia diệt môn năm đó, bà bị cưỡng ép ở lại trong phủ. Ban đầu không hiểu là vì sao, sau này khi biết rồi thì đều đã muộn.
Không thể gặp mặt Đỗ Vân Ca lần cuối, bà vẫn luôn phải chịu áp lực và tự trách trước nay chưa từng có. Vì chuyện này, thậm chí bà còn cãi nhau với Dung thân vương một trận lớn.
Nhưng chuyện qua thì cũng qua rồi, còn có tác dụng gì nữa đâu?
Vì ngày hôm ấy, không chỉ bà, cả Dung thân vương cũng bị người của hoàng thất cưỡng ép phải ở trong phủ, không được đi đâu hết, đề phòng bọn họ đi báo tin trước, sẽ không thể một lưới bắt gọn Đỗ gia.
Cho đến bây giờ, chuyện này cũng đã giày vò bọn họ mười hai năm rồi.
Nay “án mạng chữ Đỗ” náo loạn đến xôn xao, thân là người thân của hoàng thượng, bạn tốt của Đỗ Như Hối, Dung thân vương phi hiểu rõ, đến đời Đỗ Như Hối, huyết mạch Đỗ gia xem như đã đứt hẳn rồi.
Người Đỗ gia căn bản không thể nào còn sống sót. Vậy thì sau mười hai năm, rốt cuộc là ai đang báo thù cho Đỗ gia đây?
Trên thế giới này không có cái gọi là quỷ thần, nhưng hao tổn tâm tư cược một ván lớn mạo hiểm như vậy là ai được chứ?
Ninh Thục Viện thở dài một hơi: “Sau khi Đỗ gia bị diệt, nhà mẹ của Đỗ phu nhân, nhà mẹ của mấy người con dâu, hoặc là bị tịch thu tài sản và giết chết, hoặc bị lưu đày. Bọn họ không thể nào có khả năng trở mình được nữa, càng không thể có bản lĩnh làm sạch sẽ trôi chảy như vậy. Người sau màn này thật khiến ta hiếu kỳ mà.”
“Vương phi, đừng nói nữa, cẩn thận tai vách mạch rừng.”
Trịnh ma ma lau lau mồ hôi lạnh trên trán, cẩn thận dè dặt đứng bên cạnh Ninh Thục Viện, vẻ mặt đầy thận trọng.
Ninh Thục Viện nhìn dáng vẻ của bà, khẽ lắc lắc đầu: “Ma ma, nếu thời gian có thể quay ngược lại. Ngày đó, dù ta có đánh cược tính mạng mình thì cũng phải đến báo tin cho Đỗ gia. Bà không biết, trên đời này có thứ còn giá trị hơn cả sinh mạng, đó chính là tình cảm con người. Điểm này, bà sẽ không hiểu đâu.”
Trịnh ma ma muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì, nhìn Ninh Thục Viện ra khỏi phòng khách với vẻ mặt cô tịch.
Chuyện trên thế gian này, đâu thể nào thuận buồm xuôi gió như vậy?
Người còn như thế, gia tộc lại càng như thế!
Khi Vệ Tử Hẳng dẫn Vệ Ly chạy tới Văn Xương hầu phủ, cửa lớn hầu phủ đã bị đạp ra, trong ngoài có vô số quan binh tay ôm thùng nước chạy băng băng. Nhưng thế lửa quá lớn, sức của những người này căn bản chẳng có chút tác dụng nào. Bọn họ trơ mắt nhìn Văn Xương hầu phủ triệt để bị lửa lớn nuốt trọn.
Dù là đứng bên ngoài, cái mùi gay mũi từ bên trong tỏa ra vẫn khiến không ít người nôn mửa.
Kinh Triệu Phủ Doãn thấy Vệ Tử Hằng, vội đi lên chào hỏi: “Ti chức tham kiến vương gia.”
Dung thân vương nhìn chằm chằm Văn Xương hầu phủ thế lửa bức người với ánh mắt sâu thẳm, không nhìn tới Kinh Triệu Phủ Doãn, giọng nói lạnh thấu xương: “Có phát hiện gì không?”
Kinh Triệu Phủ Doãn lập tức phái người khiêng một chiếc rương sắt nhỏ tới trước mặt Dung thân vương, giọng hơi run run.
“Trong này có tội trạng do Văn Xương hầu đích thân điểm chỉ. Những tội trạng này cộng lại dài đến mười mấy trang giấy, ngoài ra còn có rất nhiều chứng cứ phạm tội của hầu phủ và những thân thích có liên quan…”
“Có ai còn sống không?”
Cảnh tượng thế này, không chỉ Dung thân vương, thậm chí cả những quan viên khác cũng đã không phải là lần đầu nhìn thấy nữa rồi, cũng vì thế mà sắc mặt không hề có vẻ sợ hãi và kinh hoảng như ban đầu nữa.
Nhưng dù là như thế thì đứng ở đây, cảm nhận lửa lớn thiêu đốt, vẫn sẽ có một cảm giác bi thương đau xót thay số phận người khác.
Trong quá khứ, phàm là những vụ không bị lửa thiêu thì trên cơ bản đều sẽ có người sống sót, chỉ giết chết tội nhân chủ yếu nhất. Còn táng thân trong biển lửa như thế này thì gần như là cả nhà bị diệt, sẽ không còn lưu lại một người nào sống sót.
Nhưng dẫu vậy, Dung thân vương vẫn ôm hi vọng mà hỏi một câu. Tất nhiên, đáp án là phủ định, chẳng còn một người nào còn sống cả.
Trận hỏa hoạn lớn này đã cháy hết cả một ngày, đến tận khi trời chiều ngả về Tây, mọi người mới nhìn thấy một chữ “tế” cực lớn không biết bị người ta treo lên trên mái hiên chính điện của Văn Xương hầu phủ cháy đen từ lúc nào. Xung quanh chữ “tế” này là tên của ba trăm tám mươi tám mạng người của Đỗ phủ, không sót một người nào, đều viết trên tấm vải lụa trắng khổ lớn đó.
Kinh Triệu Phủ Doãn vừa ra khỏi cung, nghe đến vải trắng khổ lớn đó đã vội vã hoảng loạn chạy tới trước Văn Xương hầu phủ gần như đã trở thành một đống đổ nát, tức giận đến nỗi run người, chất vấn thị vệ bên cạnh.
“Đám vô tích sự các ngươi, động tĩnh lớn như vậy mà các ngươi lại không nhìn thấy? Ai? Rốt cuộc là ai?”
“Đại nhân, động tác của mấy người đó quá nhanh, nhảy lên mấy cái là đã biến mất giữa đám người rồi. Thuộc hạ căn bản không theo kịp động tác của bọn họ.”
“Bốp” một tiếng, Kinh Triệu Phủ Doãn dùng hết sức lực toàn thân thưởng cho thị vệ kia một cái tát. “Thứ khốn kiếp, ngươi còn nói lí lẽ à? Thấy người tại sao không kêu lên? Tại sao không phái người đuổi theo? Có nhìn rõ bọn chúng trông như thế nào không? Rốt cuộc là mấy người? Mấy cái này các ngươi có nhìn thấy rõ không?”
Thị vệ bất chợt bị tát một cái, trong lòng vô cùng uất ức, nhưng ngoài mặt lại không dám để lộ ra chút nào.
“Hồi bẩm đại nhân, khi chúng thuộc hạ nhìn rõ thì đã xông tới rồi, nhưng bọn chúng võ công cao cường. Sau khi chạy qua mấy con phố, bọn chúng vẫn cắt đuôi được chúng thuộc hạ. Tổng cộng có bốn người, sau khi cố định xong bốn góc thì liền chạy mất. Bọn chúng mặc đồ đen, che kín mặt, không nhìn rõ được là dáng vẻ thế nào.”
“Một đám phế vật!” Hôm nay Lý Tín đã bị Vệ Du Sâm mắng cho tối tăm mặt mũi, trong lòng vốn đã khó chịu. Giờ thuộc hạ của mình lại không làm được việc, tất nhiên phải trút hết lửa giận ra rồi.
Ba tháng, nội trong ba tháng, kinh thành đã xảy ra nhiều án mạng như vậy rồi. Hơn nữa, mục tiêu đều chỉ hướng về vụ án diệt môn chấn động cả nước Tư U mười hai năm trước.
Ông ta khi đó vẫn chỉ là một quan viên nhỏ ở địa phương, căn bản không biết rõ chuyện này. Tuy sau đó được thăng quan lên, nhưng trong mười hai năm này chẳng có chuyện gì cả, ai biết làm sao đang yên đang lành lại đột nhiên xảy ra nhiều án diệt môn như vậy chứ?
Hơn nữa, nhân vật chính của những vụ án này đều có vô vàn liên quan đến án diệt môn Đỗ phủ. Cứ lấy những giấy tờ vụ án sáng nay ra nói, khi đó ông ta và Dung thân vương đọc kỹ xong thì đều không nhịn được mà hít ngược khí lạnh vào trong.
Ai biết được Văn Xương hầu ngày thường tao nhã lễ độ, chân thành với người khác, rất được yêu quý lại ngấm ngầm làm nhiều chuyện khiến người khác ngạc nhiên rớt cằm như vậy.
Thậm chí, rất nhiều chiến tích năm đó của ông ta đều là đạp lên máu của người Đỗ gia để bò lên. Kinh Triệu Phủ Doãn vẫn nhớ rấy rõ ánh mắt cảnh cáo của Dung thân vương khi đó.
“Những vụ án này để bổn vương giao cho hoàng thượng. Nếu bên trên có hỏi, ngươi cứ nói chưa từng thấy, hiểu không?”
Giờ nghĩ lại, Lý Tín không nhịn được mà sờ sờ cái cổ vẫn đang phát lạnh của mình. Đương nhiên ông ta biết Dung thân vương có ý gì. Cũng biết nếu những chuyện này công khai ra sẽ mang tới ảnh hưởng tiêu cực thế nào cho hoàng gia.
Trong lòng ông ta sợ hãi, đồng thời không quên nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn đống đổ nát Văn Xương hầu phủ, âm thầm mắng chửi một câu: “Đáng đời!”
Một người dối trá như vậy, nếu không có những anh hùng sau màn ủng hộ Đỗ phủ xuất hiện, chỉ e rằng cả đời này cũng sẽ không ai biết những chuyện bí mật này.
Tuy ông ta là Kinh Triệu Phủ Doãn, từng vụ từng vụ thảm án trong ba tháng nay đều có thể dùng hai chữ “đáng đời” để hình dung, nhưng có lẽ là vì quá mất mặt nên ngay cả hoàng thượng cũng không truy cứu đến kỹ càng đến cùng. Còn về phần những người may mắn còn sống sót, tất nhiên cũng hiểu là vì lí do gì, căn bản không ai kháng án. Những vụ án này, họ không hề tốn chút sức nào đã giải quyết được rồi.
Chuyện này, ông ta tin cũng sẽ có kết quả như vậy. Trước mắt, chuyện này ảnh hưởng trực tiếp tới danh dự hoàng gia. Tuy hoàng thượng mắng chửi rất thoải mái, nhưng trong lòng không chừng còn khó chịu hơn so với ông ta. Ngoài mặt, tất nhiên ông ta sẽ làm ra vẻ nghiêm túc phụ trách. Nhưng trong âm thầm ông ta cũng hiểu rất rõ, những người ẩn náu sau lưng này chỉ e là không dễ dàng bắt được như vậy.
Vệ Ly không theo Dung thân vương vào cung. Đợi sau khi ông quay về thì trời đã sập tối. Vệ Ly và vương phi nghe thấy động tĩnh, vội vã ra đón, đặc biệt là vương phi: “Đã ăn cơm chưa?”
Dung thân vương nhíu mày lắc đầu, vương phi lập tức sai người đi xuống dọn cơm. Dung thân vương nhìn thấy Vệ Ly, vừa định nói gì đó thì đã bị hắn cắt ngang: “Phụ vương, mệt mỏi cả một ngày rồi, ngài đi tắm rồi ăn cơm trước đi đã, có chuyện gì ngày mai chúng ta lại nói.”
“Tiểu tử con đợi đến bây giờ, lẽ nào không phải là quan tâm vụ án này sao?”
Vệ Ly cạn lời nhìn ông một cái: “Con quan tâm? Người hiểu nhầm rồi đúng không? Con chẳng quan tâm chút nào cả, tất cả đều do ông ta gieo gió gặt bão, thẩm tra hay không thẩm tra, hỏi hay không hỏi thì có liên quan gì đến kết quả đâu?”
“Vậy con không muốn nghe xem hoàng thượng nói thế nào sao?”
Vệ Ly hừ lạnh một tiếng: “Hắn còn nói thế nào được nữa? Còn không phải co đầu rút cổ vào trong cái vỏ của mình như lúc trước, đến cuối cùng không giải quyết được gì sao? Giờ mỗi vụ án xảy ra có vụ nào không phải là vả thẳng vào mặt hắn? Nếu cộng từng vụ từng vụ án lại với nhau, mặt hắn đã sưng đến mức không nói chuyện được nữa rồi, còn có gì để hỏi nữa? Còn cần phải hỏi không? Xì, đúng là đáng đời!”
“Con… khốn kiếp. Những lời như vậy mà con cũng nói được à? Đó là hoàng thúc của con, thúc thúc ruột của con đó.”
Vệ Ly khinh thường mỉa mai: “Cho dù là cha ruột con cũng dám nói những lời này. Phụ vương cứ ra vẻ, đừng tưởng con không biết trong lòng người nghĩ thế nào. Chúng ta là người một nhà, không cần thiết phải cố làm ra vẻ như vậy đâu. Giả vờ trước mặt hắn cũng thôi đi, về đến nhà rồi người vẫn nên thả lỏng mà ăn bữa cơm đi. Hôm nay cả ngày không ăn gì rồi đúng không?”
Tuy Vệ Tử Hằng rất tức giận, nhưng nghe Vệ Ly nói vậy, ông lại dở khóc dở cười: “Cái này mà con cũng đoán được à?”
“Cái này có gì khó đoán? Mẫu phi con cũng biết.”
Vệ Ly xem thường mà bĩu môi.
“Con tưởng trên đời này người hiểu hoàng thượng nhất không phải là ta mà là con sao?”
Vệ Ly hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa, nhưng trong lòng lại phụ họa một câu, ngoài con ra còn không ít người nữa. Vô cùng không khéo là những người này đều là người hận hắn ta đến cùng cực. Từ nay về sau Vệ Du Sâm đừng hòng ngủ được một giấc an ổn.
Aiz, Dung Tử Thành đáng thương, e là ngươi cách ngày tàn không còn xa nữa rồi!
Vệ Tử Hằng còn muốn dạy dỗ con trai mấy câu, Vệ Ly chẳng nhìn ông đã đi thẳng, khiến ông tức giận đến độ đập bàn nổi nóng với vương phi.
“Bà nhìn xem, bà nhìn đứa con trai tốt bà nuôi đó!”
Vương phi không hề yếu thế, cãi lại: “Lẽ nào đứa con trai này không phải do ông nuôi sao? Lẽ nào con trai vừa nãy nói sai sao? Ông đó, cứ như đứa trẻ con, sao vẫn còn chấp nhặt với tiểu tử hư đốn đó hả? Tính nó thế nào ông còn không biết sao? Nếu thật sự không quan tâm ông, nó còn cùng ta đợi ông đến bây giờ à? Sao ông không nghĩ xem?”
Vệ Tử Hằng nghẹn họng: “Nó thật sự là đợi ta à?”
“Không thì còn đợi ai được nữa?” Ninh Thục Viện hỏi ngược lại.
“Ta có gì đáng lo đâu chứ.”
Tuy vẫn có chút bất mãn, nhưng lửa giận đã giảm đi rất nhiều, Ninh Thục Viện nhìn ông đầy bất lực.
“Ông thì không có gì đáng lo. Nhưng dù sao chuyện này cũng liên quan đến Văn Xương hầu, là dòng dõi hoàng thất, với tính cách của hoàng đế, còn không phải sẽ trút giận xuống người bên dưới hay sao? Đứa con trai này của ông không phải đang quan tâm ông à?”
“Nó như vậy mà là quan tâm sao? Nó là hận không thể khiến ta tức chết thì có!”
Không nhắc tới còn được, vừa nhắc, Dung thân vương lại giận rồi.
Vương phi vội vã vuốt ngực ông: “Được rồi được rồi, chấp nhặt gì với con trai mình chứ? Tiểu tử thối đó là miệng thì sắc như dao mà tâm mềm như đậu hũ, ông nuôi nó nhiều năm vậy rồi mà không phát hiện à? Được rồi được rồi, không nhắc tới nó nữa. Ta hỏi ông, chuyện này xử lý thế nào?”
Dung thân vương tức giận hừ một tiếng: “Còn xử lý thế nào được nữa? Tất nhiên là mặc kệ đó rồi. Lẽ nào còn phải vạch trần chuyện Văn Xương hầu ăn hối lộ trái pháp luật, hãm hại trung lương ra hay sao?”
Ninh Thục Viện hơi nhíu mày: “Nói vậy là muốn xử lý âm thầm à? Vậy, những họ hàng của Văn Xương hầu thì sao? Bọn họ mượn danh nghĩa Văn Xương hầu, làm không ít những chuyện vụng trộm, bức ép dân lành đâu. Lẽ nào cứ bỏ qua như vậy sao? Phương pháp xử lý của hoàng thượng có phải là cũng quá…”
“Cuối cùng thì chuyện này liên quan đến thể diện của hoàng đế. Nếu xử lý công khai chuyện Văn Xương hầu, vậy thì chắc chắn là tự vả mặt. Dù sao thì địa vị của hầu gia cũng là hoàng thượng ban cho. Đặc biệt, trong âm thầm, Văn Xương hầu làm không ít chuyện cho hoàng thượng đâu. Nay ông ta chết rồi, nói không chừng hoàng thượng còn thở phào nhẹ nhõm đấy. Bất kể sự thật là thế nào, người chết cũng chết rồi, hoàng thượng hận cái ‘án mạng chữ Đỗ’ này vô cùng. Nếu có thể đổ hết tất cả trách nhiệm lên người bọn họ, hoàng thượng cũng thoải mái hơn.”
“Thế này… thế này không phải là làm loạn sao? Trên đời không có bức tường nào không lọt gió, ai có thể bảo đảm những vụ án được trình lên này đều là thật?”
Dung thân vương thở dài một hơi: “Rốt cuộc vẫn là người ngoài cuộc sáng, người trong cuộc tối. Cũng không biết cuối cùng hoàng thượng nghĩ thế nào mà lại muốn bỏ qua như vậy. Văn Xương hầu phủ bị diệt rồi, nhưng ‘án mạng chữ Đỗ’ vẫn chưa kết thúc mà. Tiếp theo đây sẽ đến lượt ai còn chưa biết, những chứng cứ được gọi là thay trời hành đạo mà mấy người đó trình lên, hoàng thượng cứ bỏ qua hết lần này đến lần khác như vậy, sao có thể ngu ngốc đến mức tiếp tục đệ trình chứng cứ? Chỉ sợ thứ chúng ta có được đều là chế phẩm, nói cách khác, vốn có hai phần. Sớm muộn sẽ có một ngày phơi bày trước thiên hạ thôi.”
“Chột dạ rồi đúng không?” Ninh Thục Viện hừ một tiếng, không để tâm mà ngồi xuống, múc một bát cháo cho Dung thân vương: “Được rồi, nếu hoàng thượng đã nói bỏ đi thì bỏ đi vậy, dù sao cũng không vướng mắc gì đến chúng ta. Ông đã mệt mỏi cả ngày rồi, mau ăn chút gì đi.”
Dung thân vương tức giận trừng mắt nhìn bà: “Sao bà cũng giống như con trai, nói mấy lời không đáng tin vậy? Những lời này là thứ bà có thể tự mình bàn luận được sao?”
Ninh Thục Viện bĩu môi: “Có gan làm còn không sợ người khác nói à? Tuy hắn là hoàng đế, nhưng cũng không ngăn được miệng lưỡi thiên hạ. Tự lừa dối mình như vậy vốn đã là một trò cười rồi, ông tưởng người nào cũng như hắn sao? Trong lòng bách tính sáng như gương đó. Dù hắn có nỗ lực hơn nữa thì cũng không xóa được sự thật đã tàn sát cả Đỗ gia. Chuyện này ông xem đi, chưa xong đâu. Chỉ cần có người muốn đòi công bằng, hắn không thể ngồi yên, cũng không ngủ yên được đâu.”
Dung thân vương vừa định nói gì đó, Ninh Thục Viện đã đưa bát cháo vào tay ông: “Được rồi, được rồi, thần thiếp không nói nữa là được chứ gì? Ông mau ăn cơm đi.”