Sau khi giật mình trong giây lát, nhị trưởng lão nhanh chóng nhận ra ông đang nói tới ai: “Linh Diên, là Linh Diên đúng không? Chẳng lẽ nàng ta chính là thần nữ lần này?”
Lăng Vấn Thiên lạnh lùng nhìn bọn họ, ánh mắt sắc bén nhìn đại trưởng lão: “Nên? Các ngươi muốn ngăn cản lão phủ sao?”
Đại trưởng lão vẫn còn hơi thất thần, bởi vì ông ta thật sự nghĩ mãi mà không rõ, “Tại sao? Tại sao lại là nàng ta? Nàng ta chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt ở đại lục Tứ Phương, sao có thể trở thành thần nữ của Mặc tộc? Tại sao?”
Linh Vận đỡ Mộ Thiến bị thương nhẹ từng bước bước qua, đúng lúc nghe thấy thế, không khỏi khẽ xì lên tiếng.
“Ngu xuẩn, uổng cho ông còn là đại trưởng lão Mặc tộc, đạo lý dễ hiểu như vậy chẳng lẽ ông còn không nhìn ra? Sở dĩ Linh Diên trở thành thần nữ tất nhiên là vì huyết mạch của muội ấy, nếu muội ấy không mang dòng máu người Mặc gia các ngươi, vậy giờ phút này ngươi cho rằng Mặc tộc còn có thể sóng yên biển lặng như vậy sao?”
Đại trưởng lão lấy lại tinh thần khó tin nhìn nàng, vô cùng kinh ngạc: “Sao có thể như vậy được?”
“Sao lại không thể? Chân tướng là gì, chẳng lẽ trong lòng ngươi chưa từng suy đoán hay sao? Bây giờ như vậy, còn không phải là không muốn chấp nhận sự thật này sao? Thật là buồn cười, người Diên Nhi nhà bọn ta vô tư hiến dâng, tại sao lại là đám vong ân phụ nghĩa các ngươi, không đáng, quá uổng phí rồi!”
“Không đáng nào chỉ là Diên Nhi, còn có Nhan Nhi của ta, đang sống vui vẻ, chuyện đầu tiên khi về đến nhà chính là để các ngươi rút máu của bọn nó. Ha ha, kết quả thì sao? Kết quả đám người này báo đáp bọn họ thế nào? Nói bọn chúng vong ân phụ nghĩa đúng là lợi cho bọn chúng quá, đám người này, có lẽ nên dùng không bằng heo chó để hình dung thì thích hợp hơn.”
Một câu “không bằng heo chó” lập tức chọc giận đám người đại trưởng lão, nhưng đến khi bọn họ như phát điên mà xoay người, nhìn về phía người tới vẫn không nhịn được hơi sửng sốt, “Là ngươi, Hoa Nghiêu?”
“Không phải ta thì còn có thể là ai? Lũ chó chết, nhân lúc gia gia ta còn chưa nổi giận, mau tránh ra cho lão tử, nếu khiến bọn ta chậm trễ việc cứu viện, cẩn thận gia không khách sáo với các ngươi!”
Sau khi đại trưởng lão kinh ngạc trong giây lát bỗng dưng cười to một tiếng: “Một tên trộm như ngươi mà dám nói xằng nói bậy trước mặt bổn trưởng lão sao? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Hoa Nghiêu, ngươi chỉ là tay sai bên cạnh thần nữ đời trước, cũng xứng hô to gọi nhỏ trước mặt trưởng lão đương nhiệm sao? Phì!”
“Vậy nếu thêm cả ta không biết có đủ tư cách không?”
Đại trưởng lão quay đầu nhìn lại, ánh mắt đột nhiên tối sầm: “Ha ha, suýt chút thì bổn trưởng lão quên mất, năm đó không phải còn Tuyết Chi Khiêm ngươi nữa sao? Chậc chậc, các ngươi làm vậy, Mặc Tử Hoàng có biết không? Nàng ta vừa đi đã là mười sáu năm, vừa biến mất đã là mười sáu năm, trong mười sáu năm đó, Mặc tộc lớn như vậy liền giao cho hai tên nhóc miệng còn hôi sữa kia, bây giờ Mặc tộc rơi vào kết cục như vậy cũng là đáng đời, đáng đời!”
Tuyết Chi Khiêm nghe thấy đám trưởng lão cùng chung mối thù nói thế, lập tức giận dữ mắng chửi: “Đám cặn bã các ngươi, phẩm đức như vậy mà cũng xứng làm trưởng lão Mặc tộc sao? Mặc Ngân mù rồi, đám người như các ngươi nên dùng một chiêu giết chết mới phải!”
Nói đến đây, ông ta bỗng dưng quay đầu, nó với Hoa Nghiêu cũng mặt mày tràn đầy giận dữ: “Còn nói nhảm với bọn chúng làm gì? Kẻ nào cản đường, chết!”
Tuyết Chi Khiêm cử động, Tuyết Giản cũng hành động theo, hôm nay Tuyết tứ phu nhân không tới, nếu tới nhìn thấy cảnh tượng như vậy không biết có ngạc nhiên tới mức bất tỉnh hay không!
Có điều không đợi cha con Tuyết Chi Khiêm và Tuyết Giản tới gần đại trưởng lão, những người còn lại của Tuyết gia đã không tán thành chắn trước mặt đám người đại trưởng lão.
Tuy rằng bọn họ bị trói chặt với hoàng tộc, nhưng giờ phút này chứng kiến Mặc tộc và Tuyết Chi Khiêm nội chiến vẫn phải bước ra tỏ vẻ một cái.
Thế nên, nên làm gì vẫn phải làm, miễn cho tương lai Mặc tộc truy cứu lại dây dưa không rõ với Tuyết gia bọn họ.
“Tuyết Chi Khiêm, ngươi có biết mình đang làm gì hay không? Đây là chuyện riêng của Mặc tộc, liên quan gì tới ngươi? Nếu ngươi ra tay ở đây sẽ liên lụy tới toàn bộ Tuyết gia chúng ta!”
Tuyết Chi Khiêm nghe vậy, sâu trong mắt tràn ra chút mỉa mai: “Liên lụy? Ta không nói các ngươi liên lụy ta, các ngươi lại tới tính sổ với bọn ta, cũng được, đã vậy, ta xin tuyên bố trước mặt hoàng tộc và tộc nhân chúng ta, Tuyết Chi Khiêm ta, tứ phòng Tuyết gia, từ nay về sau, hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Tuyết gia, ra đi tay trắng!”
Tất cả mọi người bị lời tuyên bố khí phách bất thình lình này làm cho ngây người, ngay cả mấy vị hoàng tử của hoàng tộc cũng không nhịn được mở miệng hỏi dò.
“Tuyết tứ lão gia, chuyện này ngài phải cân nhắc cẩn thận, đừng hành động theo cảm tính, đây không phải chuyện nhỏ.”
“Ha ha, tưởng ta thèm Tuyết gia lắm hả? Nếu không phải vì có tâm nguyện chưa hoàn thành, lão tử đã bỏ đi từ lâu rồi. Bớt nói mẹ nó nhảm đi, gia đã nói như vậy rồi, các ngươi còn ở đây rề rà cái gì? Mặc Hổ (đại trưởng lão), lão tử hỏi các ngươi lần cuối, cho, hay không cho!”
Đám trưởng lão Mặc tộc bị sự sảng khoái của Tuyết Chi Khiêm dọa sợ, nhưng người ta đã khí phách nghiêm nghị nói thế, nếu lúc này bọn họ sợ hãi chẳng phải là mất mặt quá hay sao. Mười sáu vị trưởng lão lập tức đứng trước mặt bọn họ, cùng quát lên: “Muốn vào thì bước qua xác bọn ta trước đi.”
Hoa Nghiêu thấy thế không khỏi phì cười một tiếng, “Đúng là buồn nôn mà, người không biết còn tưởng rằng các ngươi đã dâng hiến hình tượng quang minh thế nào cho Mặc tộc, kết quả thì sao, các ngươi lại muốn ngăn bọn ta đi cứu thần nữ của Mặc tộc các ngươi! Đúng là buồn cười, đáng buồn mà! Tuyết Chi Khiêm, nghĩa khí lắm, tính cả ta nữa, cùng lắm thì cá chết lưới rách, sợ cái gì?”
Bên này Hoa Nghiêu vừa dứt lời, bên kia mọi người Hoa gia và Lăng gia cũng đồng thanh nói: “Còn bọn ta nữa!”
Về phần Tuyết gia, Lận gia và hoàng tộc mãi không lên tiếng hiển nhiên bị bọn họ mặc kệ.
Thậm chí từ đầu tới cuối Lăng Tễ Phong không thèm nhìn sư huynh Lận Ngọc Đường của hắn ta, trong mắt hắn ta, đạo bất đồng bất tương vi mưu, cho dù bọn họ đã từng là huynh đệ cùng chung hoạn nạn, nhưng hôm nay liên lụy tới lợi ích gia tộc, hắn ta không có quyền, cũng không có tâm tư đi cảm hóa kẻ phản bội.
Nói tới nói lui, ai cũng không sai, chỉ đều vì chủ của mình mà thôi.
Hôm nay lão hoàng đế không tới, hoàng tộc lấy nhị hoàng tử dẫn đầu, chứng kiến song phương giằng co như vậy, nói mất hứng là giả, dù sao chuyện này thuộc về đấu đá nội bộ, lần này phe của bọn họ vốn đến xem thử có lợi ích gì chiếm được hay không, có quan hệ gì châm ngòi được hay không. Giờ thì hay rồi, căn bản không cần bọn họ phải ra tay, mấy người kia đã tự rối loạn.
Như vậy bớt được không ít việc cho bọn họ, hắn ta lập tức khoát tay ngăn lại: “Các ngươi đã có việc riêng phải xử lý, vậy bọn ta sẽ không tới góp vui. Các vị, xin cứ tự nhiên!”
Nói xong hắn ta liền dẫn người hoàng tộc, Tuyết gia và Lận gia lui về sau.
Lăng Vấn Thiên nhìn xoáy vào bon họ, cười trào phúng: “Hi vọng các ngươi nói được thì làm được, đến nơi đến chốn, đừng có kẻ nào vào thời khắc mấu chốt lại đột ngột chạy tới giết. Tin ta đi, mặc kệ hôm nay các ngươi làm gì, cuối cùng cũng khiến các ngươi hối hận không kịp!”
Câu cuối cùng, rõ ràng ông đang nói với đám người đại trưởng lão, nhưng lúc này Mặc Hổ cầm đầu đám trưởng lão đã tức tới điên người, nào nghe ra được ý tứ để lộ ra trong lời ngoài lời của ông?
Hiển nhiên Lăng Vấn Thiên không thể giải thích cặn kẽ cho bọn họ, bởi vì cho dù ông nói, chưa chắc những người này sẽ tin.
Cuối cùng, quả do mình trồng phải tự mình đi thưởng thức.
Vì vậy chỉ trong nháy mắt, Tuyết Chi Khiêm đã dẫn theo Tuyết Giản không chút do dự xông tới, đám người còn lại cũng không cam chịu tụt lại phía sau, lập tức đánh nhau thành một nùi với mười sáu vị trưởng lão của Mặc tộc.
Đám người Mặc Ngân không biết vừa rồi bọn họ tranh chấp cái gì, nhưng sau khi nhìn thấy kết quả, trong mắt Mặc Ngân và Mặc Uyên không khỏi mang theo bi thương nặng nề trước nay chưa từng có.
Đau lòng nhất không gì bằng người nhà mình đánh người nhà mình đúng không?
Mười sáu vị trưởng lão của Mặc tộc thật sự khiến bọn họ thất vọng cùng cực, thất vọng cực độ!
Sau khi Thương Úc nhìn thấy sự thay đổi trong vẻ mặt của hai huynh đệ, nụ cười trên mặt càng tươi rói: “Sao? Đau lòng hả? Ha ha, các ngươi cho rằng bọn chúng thật sự không biết tầm quan trọng của Linh Diên với Mặc tộc ư?”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt Mặc Ngân chợt trầm xuống: “Ngươi nói vậy là sao?”
Thương Úc bỗng dưng cất tiếng cười to: “Mười sáu người này đã sớm quy hàng rồi, bây giờ trong trong ngoài ngoài của Mặc tộc các ngươi, e rằng đã sớm rối thành một nùi. Ha ha ha, Mặc Ngân, bổn tọa khuyên ngươi thức thời một chút, nếu không cho dù ngươi là con trai ta, ta cũng sẽ không giữ lại chút tình cảm nào với ngươi!”
“Con trai? Con trai gì? Mặc Ngân ngươi lại là con của hắn ta hả? Không, không đúng, ngươi không phải con trai của Mặc Tử Hoàng sao? Biến thành con của hắn ta từ bao giờ vậy?”
Lăng Tễ Phong thừa dịp bên kia đánh nhau túi bụi bước lên tế đài, không ngờ rằng chân còn chưa đứng vững đã nghe thấy một câu động trời như vậy, lập tức kéo mọi người đang trong trạng thái bàng hoàng về với thực tế.
Tất cả mọi người ngây ra như phỗng, nhao nhao xoay mặt nhìn Mặc Ngân. Nhưng sắc mặt của Mặc Ngân lại bình tĩnh lạ thường, bình tĩnh tới mức còn thoải mái cười lạnh với Thương Úc.
“Vậy thì sao? Ngươi cho rằng như vậy có thể thay đổi sự thật ta là huyết mạch Mặc tộc ư?”
“Mặc Ngân, ngươi đừng có không biết điều. Nếu không phải tại ngươi, ngươi cho rằng bổn tọa còn ở đây nói nhảm hết chuyện này tới chuyện khác với các ngươi hả?”
“Thứ ngươi vắt óc nghĩ kế muốn phá hủy là gia tộc mà nương ta và muội muội ta dùng máu tươi bảo vệ, ta thân là một thành viên của gia tộc, sao có thể cho phép ngươi tùy ý phá hoại nơi này? Mặc kệ ngươi làm gì, mặc kệ tương lai Mặc gia thế nào, hôm nay Mặc Ngân ta biết rằng mình không thẹn với lòng, xem như không phụ lòng phụ thân và nương. Về phần ngươi, mười sáu năm trước ngươi đã bị Long đế quốc chán ghét mà vứt bỏ, vậy mười sáu năm sau ngươi cũng sẽ bị chán ghét mà vứt bỏ. Hôm nay bọn ta không đánh lại ngươi không có nghĩa là bọn ta vĩnh viễn không đánh lại ngươi, chỉ cần đời này cho bọn ta một cơ hội, bọn ta sẽ khiến ngươi mãi mãi không thể trở mình!”
Lời nói của Mặc Ngân khiến đồng tử Mặc Uyên và Mặc Khuynh Nhan lập tức đỏ lên, hai người đồng thời nghẹn ngào nhìn Mặc Ngân: “Ca ca!”
“Ngoan, hôm nay dù có chết chúng ta cũng phải bảo vệ gia tộc phụ thân và nương thế sống chết cũng phải bảo vệ. Bất kể kết quả thế nào, chúng ta chỉ cần cố gắng hết sức là được. Về phần những chuyện khác phải xem tạo hóa của Mặc tộc!”
Dứt lời, hắn liền nhảy lên trời, giọng điệu mạnh mẽ hạ chiến thư với Thương Úc: “Không phải muốn đánh hả? Đến đây đi, hôm nay chưa rơi tới giọt máu cuối cùng, mấy người huynh muội bọn ta ai cũng không lùi bước!”
Vệ Giới bị những lời của Mặc Ngân làm cho máu huyết khô nóng, căn bản không cần người bên ngoài nhắc nhở đã nhảy vọt lên, đứng bên cạnh Mặc Ngân.
“Còn có ta, Vệ Giới, vì nữ nhân của ta và gia tộc phía sau nàng, hôm nay ta cũng phải dùng hết giọt máu cuối cùng.”
“Còn có ta, Ngọc Ngân, ta biết thực lực của mình thấp kém, nhưng ta không sợ, ta phải vì nữ nhân của mình, trở thành nam tử hán đỉnh thiên lập địa. Ta muốn vì nàng chống lên một mảnh trời, cho dù giao ra tính ra mạng của mình cũng không chối từ.”
“Còn có ta, Lăng Tễ Phong, vì huynh đệ của ta, vì nghĩa khí của gia tộc ta, còn có toàn bộ tương lai của đế quốc, lão tử, liều mạng!”
“Còn có ta, Linh Dực, vì hai muội muội của ta, vì gia tộc của bọn ta, ta cũng không sợ hãi!”
“Còn có ta, Linh Vận…” Nhưng Linh Vận còn chưa nói ra miệng đã bị Tuyết Giản đột nhiên xông lại kéo sang một bên.
“Nàng tới xem náo nhiệt cái gì? Ngươi và nàng ở đây đi, bảo vệ muội muội của các người cho tốt, đây là chuyện của nam nhân bọn ta, để bọn ta giải quyết.”
Linh Vận kinh ngạc nhìn Tuyết Giản, “Sao ngươi lại tới đây?”
“Nàng là vị hôn thê của ta, chẳng lẽ ta không nên ra mặt cho nàng sao? Hơn nữa năm đó là phụ thân ta đưa Linh Diên muội muội tới cho các người, nàng còn từng cứu mạng ta, bây giờ đã đến lúc ta báo đáp mọi người.”
“Vị hôn thê cái gì, ngươi nói hươu nói vượn gì đấy?” Nhưng Tuyết Giản không cho nàng ấy cơ hội đã nhảy lên tọa kỵ của mình, bay lên giữa không trung.
…
Khi thế hệ trẻ của các gia tộc khác nhau không sợ hãi chiến đấu với Thương Úc đến cùng, hắn ta nở nụ cười, chỉ là nụ cười kia nhìn sao cũng khiến người ta sởn hết cả gai ốc. Thậm chí hắn ta còn thoải mái ngoái đầu nhìn Linh Diên còn im hơi lặng tiếng nằm trong Linh Vụ thảo, cực kỳ hứng thù mà sờ cái cằm trơn bóng.
“Linh Diên ơi Linh Diên, ngươi rất may mắn, có nhiều ca ca tỷ tỷ sẵn lòng hi sinh bản thân vì ngươi như vậy, ngươi may mắn hơn nương ngươi rất nhiều. Nhưng vậy thì sao? Kết quả cuối cùng không phải đều giống nhau ư? Cũng may bây giờ gia đang rảnh, nếu bọn chúng đã muốn chịu chết, vậy bổn tọa chơi với bọn chúng một chút có hề gì? Ngươi đoán xem, xem xem ngươi có thể kiên trì tới cuối cùng, hay là đám ca ca của ngươi, hoặc là… toàn bộ các ngươi đều chết?”
Linh Vận và Công Tử Diễn nghe thấy thế lập tức cùng chung mối thù gào thét với hắn ta: “Câm miệng, cho dù có chết cũng là ngươi, nhất định bọn ta sẽ bình an, nhất định sẽ bình an chờ tới lúc phụ mẫu của bọn ta về. Chờ bọn họ về rồi, ngươi sẽ chết chắc!”
“Đúng đấy, bắt nạt đám tiểu bối bọn ta có gì mà đắc ý, có giỏi thì hướng về đối thủ chân chính của ngươi kìa. Ngươi chỉ dám diễu võ dương oai trước mặt bọn ta mà thôi, thừa dịp phụ mẫu người ta không có ở đây bắt nạt tộc nhân người ta thì thôi, còn bắt nạt con cái người ta. Ngươi đúng là đồ không biết xấu hổ!”
Lời nói của Linh Vận lập tức khiến Thương Úc biến sắc, hắn ta tháo mặt nạ, để lộ dung nhan anh tuấn đáng kinh ngac. Cho dù hắn ta có định lực tốt thì sau khi nghe thấy hai tiểu nha đầu này mắng chửi cũng không bình tĩnh nổi.
Chỉ là khoảnh khắc hắn ta ra tay đã có một người nhanh như chớp đẩy hai tỷ muội ra…