Dung vương phi Ninh thị, là một nữ nhân đoan trang ưu nhã, xuất thân thư hương. Mặc dù gia thế không cao nhưng thông minh hơn người. Thái hậu cảm thấy nữ nhân như vậy sẽ không gây chuyện, lại thêm Dung thân vương cũng rất kính trọng Ninh thị, bởi vậy hai vợ chồng vô cùng ân ái.
Ninh thị sinh được một trai một gái, con trai cả Vệ Diệp, thích vào Nam ra Bắc, sống cuộc sống nhàn hạ dân dã, không thích ở trong vương phủ. Hắn đã rời nhà được mấy năm, học nghệ với cao nhân. Bốn năm chưa từng về nhà, vị trí thế tử với hắn như vòng kim cô nên không hề nghĩ ngợi đã giao cho lão nhị Vệ Ly.
Mặc dù Vệ Ly không ghét cuộc sống vương phủ như lão đại, nhưng cũng không muốn bị vị trí thế tử trói buộc. Nhất là, hắn ta còn…
Nhưng khi đó Dung thân vương tức điên lên, nào còn bận tâm hắn ta có muốn hay không, cứ thế ném vị trí thế tử này lên đầu hắn ta. Điều này khiến hắn ta vừa tức vừa buồn bực, nhưng không còn cách nào. Ai bảo hài tử như hắn xui xẻo có vị đại ca không có trách nhiệm như vậy chứ?
Mặc dù đã tiếp nhận vị trí nhưng Vệ Ly lại không hề vì mình là thế tử mà thu liễm tính tình, là một hỗn thế ma vương trong kinh thành. Ngay cả đối với Dung thân vương, vương phi, thái hậu hay hoàng thượng cũng chưa hề thu liễm.
Nhìn đi, đã mấy giờ rồi? Tiểu tử thối này đến giờ còn chưa chịu về.
Ninh thị quan sát bên ngoài, lại liếc mắt nhìn sắc mặt của Dung thân vương, bà vội liếc mắt với nha hoàn của mình. Nha hoàn kia hiểu rõ vương phi muốn nói gì, lúc này lặng lẽ lui ra bên ngoài: “Nhanh, nhanh tìm thế tử gia về. Vương gia bây giờ không vui vẻ.”
Lập tức có gã sai vặt chạy ra ngoài. Động tác và phản ứng thuần thục, hiển nhiên không phải là lần đầu tiên làm việc này.
Ninh thị tự mình pha chén trà cho Dung thân vương. Trông mặt gửi lời, rồi đi ra sau lưng, nhẹ nhàng xoa nắn bả vai ông.
“Chàng ấy à, lúc nào mới có thể thay đổi tính cách đây. Hoàng thượng là để cho chàng dạy dỗ sao? Đầu chàng vẫn còn ở trên người đã may mắn rồi, dù chàng có ân với hoàng thượng, cũng không thể ỷ sủng mà kiêu đến mức này. Chuyện của ngài ấy, chàng ít can thiệp vào đi.”
“Hừ, nếu như có thể, ta tình nguyện không biết chuyện ấy. Nhưng còn làm gì được nữa, ta đã biết, nàng cho rằng ta có thế chịu đựng, kìm nén nổi sao? Tiểu tử ngu ngốc đó, càng ngày càng không ra gì!”
Ninh thị giật mình, vội vàng che miệng hắn. Dung thân vương khó thở, trừng mắt xoay người, buồn bực hô: “Buông ra!”
Bởi vì miệng bị bà che mất, lời nói không rõ, dáng vẻ này… khiến Ninh thị vui vẻ. “Nàng còn cười được?”
Dung thân vương kéo tay bà xuống: “Những năm nay, chỉ cần nghĩ tới chuyện kia là đêm ta ngủ không yên, thật không biết tiểu tử này…”
Mắt thấy Ninh thị lại muốn đưa tay lên, Dung thân vương nổi giận, một tay kéo bà lên đùi mình. Ông càng dùng sức, nắm chặt bàn tay nhỏ của bà, không cho bà động đậy: “Nơi này là của nhà ta, nàng còn không cho ta nói thật?”
“Vương gia, coi chừng tai vách mạch rừng. Chàng cũng dám gọi tiểu tử kia nữa? Đây chính là đương kim hoàng thượng đấy!”
Dung thân vương trừng bà một chút: “Hoàng thượng? Hoàng thượng thì sao? Là hoàng thượng thì có thể phạm sai lầm không cần thừa nhận ư? Tiểu tử này cũng thật cang trường. Nhiều năm như vậy vẫn không thừa nhận mình đã làm sai. Hừ, lão tử không tin hắn không hề hối hận…”
Ninh thị thấy Dung thân vương đột nhiên nói tục, đen mặt: “Vương gia, chàng càng ngày càng sống đổ đốn. Hiện tại thiếp đã biết tiểu tử Vệ Ly kia giống ai rồi!”
“Hừ, lão nhị không giống ta, nàng còn muốn nó giống ai?”
Dung thân vương đột nhiên nói khiến thân thể Ninh thị cứng đờ, hai người như đồng thời nhớ ra gì đó đồng loạt ngậm miệng.
“Mệt mỏi một ngày rồi, chàng vẫn nên đi nghỉ ngơi đi.” Một hồi lâu, Ninh thị yếu ớt nói ra một câu.
Dung thân vương biến sắc, nhíu mày: “Lão nhị đâu? Lại chạy đến đâu rồi?”
“Tiểu tử này xuất quỷ nhập thần đã quen, giống hệt đại nhi tử kia của chàng. Một vị phu nhân chỉ ở nhà như thiếp nào sẽ biết nó chạy đi nơi nào? Đều là do từ trước đến nay quen tự do, đâu cần báo cáo với chúng ta. Lại nói, thân làm cha mẹ cũng không hề xứng chức, chàng nói có đúng không?”
Nói xong còn oán trách đánh lên vai Dung thân vương.
“Cho nên ấy à, may mắn nàng còn có một đứa con gái. Nếu không, ta xem nàng tìm chỗ nào để khóc.”
Dung thân vương thở dài liên tục, tức giận cúi đầu nhìn bà một cái.
Nhắc đến nữ nhi Vệ Đàn Nhã, Ninh thị lại trừng mắt liếc ông một cái: “Ta chỉ có một đứa con gái, nhưng chàng thì không. Nữ nhi của chàng cộng lại cũng có mười đứa đấy!”
Dung thân vương nghe thấy lời ấy bỗng thấy vui mừng, duỗi ngón tay sờ sờ chóp mũi của bà: “Ơ, ăn dấm rồi?”
Ninh thị liếc ông một cái, đẩy tay ông ra, đứng lên: “Thần thiếp không có bản lĩnh ấy. Nếu như ngày nào cũng ăn dấm, nhiều năm như thế chẳng phải chết đuối trong dấm rồi à?”
Dung thân vương bị bà đẩy, trong lòng biết tâm tư đố kỵ của nữ nhân đã bạo phát. Mặc dù bà chưa từng có phàn nàn, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ đùa giỡn một chút. Đối với chuyện này, xưa nay ông chưa từng cảm thấy chán ghét, ngược lại còn hơi hưởng thụ. Dù sao, chỉ có vậy bà mới lộ ra khuôn mặt ngoài dáng vẻ đoan trang kia, “Được được. Hôm nay chúng ta đều bận bịu cả ngày, chắc hẳn nàng cũng mệt mỏi rồi. Đi, chúng ta nghỉ ngơi!”
Ninh thị không vui vuốt ve tay ông, nghiêm túc trừng mắt: “Lời thiếp vừa nói chàng có nghe lọt không vậy? Về sau chỗ của hoàng thượng, chàng kiềm chế một chút đi. Lỡ có một ngày chàng chọc giận ngài ấy, chẳng phải thiếp thành…”
Ninh thị tự biết mình lỡ lời, kịp thời ngậm miệng, không ngờ nhắc đến cái này lại động vào nút thắt trong lòng Dung thân vương. Ông nhìn bà, yếu ớt nói: “Trong mắt nàng, hắn là dạng người gì?”
Ninh thị liếc mắt nhìn ông, lại gần tai ông nhỏ giọng: “Ngài ấy là người như thế nào còn cần thần thiếp nói sao? Chàng thân là huynh trưởng của hắn, không phải hiểu rõ hơn à?”
Rồi cũng không nhìn ông nữa, cứ thế đi thẳng vào bên trong. Dung thân vương nhìn bóng lưng của ái thê, tự giễu nhếch môi: “Đúng vậy, biết rất rõ, cần gì phải hỏi chứ? Đây không phải lừa mình dối người thì là cái gì?”
Một đêm này, Vệ Du Sâm bị ép ngủ rất say, mà Dung thân vương Vệ Tử Hằng lại thức trắng đêm.
***
Trời mới vừa tờ mờ sáng, Linh Diên mặc một bộ đồ dễ chịu, rộng rãi, luyện công trong viện. Một bóng đen bỗng dưng lách vào vòng chiến. Khi gã có ý đồ muốn phân cao thấp với nàng, Linh Diên cũng thấy rõ người tới là ai, đột nhiên thu kiếm, không vui đi qua.
“Hắc lão, đao kiếm không có mắt, ông làm gì vậy? Lỡ may làm ông bị thương thì chẳng phải rất buồn à?”
“Sợ cái gì? Lão già đây leo núi hái thuốc lâu ngày, có ngày nào mà không bị thương chứ? Tiểu nha đầu ngươi không thú vị gì cả. Dầu gì cũng nên bàn luận mấy chiêu với lão già ta chứ. Thu kiếm nhanh như vậy, không thú vị gì cả.”
Linh Diên cau mày, quyết định không chấp nhặt với ông già này. Nàng cầm khăn mặt lau mồ hôi, đột nhiên ngửi được một mùi máu tươi. Nàng nhìn về phía Hắc lão: “Mới sáng sớm mà Ẩn nhi đã thổ huyết?”
Hắc lão nghe vậy, ngạc nhiên nhíu mày: “Làm sao ngươi biết?”
Linh Diên vứt khăn mặt lên chậu nước bên cạnh, trở về phòng, lúc đi chỉ quẳng lại một câu: “Ta đi thay quần áo, lập tức theo ông qua đó.”
Hắc lão há mồm, đang muốn nói hài tử không còn đáng ngại nữa thì nàng cũng đã vào phòng rồi.
Ông ta thấy vẻ quan tâm của nàng không giống giả vờ, suy nghĩ, gật đầu nhẹ: “Xem ra, nha đầu này là thật tâm muốn giúp đỡ. Vậy cũng tốt, nếu như có thể khiến Ẩn nhi được như một hài tử bình thường, cũng coi như là kỳ tích của giới y học.”
Vì đây là nơi ở riêng của Vệ Giới, trừ người chăm sóc ra thì không có ai cả. Mà nàng không bốc thuốc thì châm cứu. Còn thỉnh thoảng đến dược điền phía sau hái thuốc (tòa phủ đệ này trừ mấy nơi nhất định phải trồng chút hoa cỏ cây cối ra, nơi khác đều trồng dược liệu).
Để cho tiện, Linh Diên mặc đều là đồ đơn giản, dễ chịu, nhẹ nhàng.
Cũng may ở phương diện này, Vệ Giới chuẩn bị coi như đầy đủ, không cần nàng phí sức nghĩ làm gì tùy tiện lấy ra một bộ đã rất vừa người. Mặc dù bây giờ đã vào hè, nhưng nàng vẫn mặc đồ đậm màu.
Khi Linh Diên và Hắc lão đến phòng chăm sóc đặc biệt, thế mà Vệ Giới cũng có mặt, nhìn thấy hai người cùng nhau đến, nhíu mày: “Hôm nay đến khá sớm.”
Tâm tình Linh Diên vô cùng tốt gật đầu: “Đương nhiên rồi. Ta đến là để chữa trị cho nó, tất nhiên không thể lười biếng, đúng không, Hắc gia gia?”
Hắc Khuyết tức giận trừng nàng một chút: “Không được gọi ta là Hắc gia gia, ngươi còn đen hơn lão tử đấy!”
“Vậy ông gọi ta Hắc khuê nữ là được rồi còn gì?”
“Đã thành thân rồi còn không biết ngại đòi xưng khuê nữ? Lão phu thấy, Hắc vương phi khá là hợp với ngươi, ngươi muốn không?”
Lần này lại thành Linh Diên không vui: “Ông đúng là hết chuyện để nói. Nào có ai như thế chứ. Mặc dù ta không quan tâm mấy thứ này, nhưng ít nhất các ngươi cũng nên cho ta chút mặt mũi chứ?”
“Mặt quỷ này của ngươi là bị trúng độc?”
Linh Diên khổ sở nhún vai: “Không thì là gì chứ? Nếu không, người bình thường nào có dáng vẻ với màu da này?”
“Ngươi lợi hại như vậy, sao lại không giải được độc trên người mình?”
Linh Diên tiếp tục im lặng: “Chẳng lẽ Hắc gia gia không biết giới chúng ta có một câu sao? Đó là “thầy thuốc không thể cứu mình”. Dù ta có giỏi thế nào đi nữa, nhưng đụng đến chuyện của bản thân thì không dám chắc. Cũng may cho đến giờ, độc này trừ làm ta xấu ra thì không có bệnh trạng nào khác!”
Không có hại cho nàng, ngược lại vì có thể chất đặc thù mới giúp nàng cản lại nhiều kiếp nạn lớn. So với hình dáng bên ngoài, nàng càng quý trọng mạng của mình hơn. Đương nhiên, những bí mật này không thể nói với người ngoài.
Hắc Khuyết nghe xong lời này, cũng có hứng thú. Đáng tiếc ông ta bắt mạch nửa ngày cũng không tra ra được nguyên nhân, bất đắc dĩ từ bỏ.
“Theo ta thấy, khuôn mặt quỷ này của ngươi vừa vặn hợp với cái danh Quỷ. Haizz, nói đến Quỷ y, tiểu tử, sao ngươi không nhớ mà mời vị Quỷ y này đến nhìn thử xem?”
Trong đầu Vệ Giới lập tức hiện lên dáng vẻ thấp bé của vị kia và bà lão có tính cách quái dị, lúc này nhíu mày: “Chuyện này, sau này nhắc lại cũng không muộn.”
Hắc lão nghĩ, lúc này Linh Diên còn ở đây, mình lại nhắc đến Quỷ y đúng là không suy nghĩ gì, cũng không lên tiếng nữa.
Linh Diên thì lại khá hài lòng với cái danh Quỷ y này. Nói cho cùng, danh Quỷ y cực kỳ hợp với khuôn mặt quỷ của mình, thứ hai, nàng vốn chính là Quỷ y, từ chối thì thật là bất kính. Vì thế khi Hắc Khuyết nói như vậy, nàng cũng không có phản ứng gì.
Phản ứng này rơi vào trong mắt Vệ Giới, làm hắn nhìn nàng nhiều hơn một chút. Nhưng rồi không có biểu hiện gì, không lộ ra gì cả.
Nhược Lan, Nhược Vũ thấy mấy người ở chung hòa hợp thì thấy thoải mái đi không ít. Phải biết, trước kia, không khí ở Dược trang bọn họ (tên của trang viên) cực kỳ ngột ngạt, mây đen áp đỉnh. Nhất là thời điểm tiểu thiếu gia phát bệnh càng khiến người ta không thở nổi. Nhưng những ngày qua, tâm tình gia nhà họ hình như tốt hơn trước rất rất nhiều. Ngay cả Hắc lão cũng không còn than thở nữa. Công lao này, bọn họ đều quy lên người vương phi nương nương. Có thể làm trợ thủ của Hắc lão mà không biết mệt, đủ để thấy được thực lực của vương phi nương nương không chỉ được Hắc lão tán thành, thậm chí còn đáng để nuôi hy vọng.
Ba ngày qua, mỗi ngày, chuyện đầu tiên Hắc lão tỉnh lại chính là đến chỗ của Đỗ Ẩn xem bệnh, sau đó sẽ vòng đi tìm Linh Diên. Trừ hỏi thăm sắp xếp của hôm nay ra, còn xem phải chú ý dược liệu gì. Sau Hắc lão dựa theo phân lượng dược liệu, mài ra, đưa tới tay Linh Diên. Hai người phối hợp vô cùng ăn ý.
Khi họ ở cùng một chỗ, gần như chỉ cần Linh Diên đảo mắt một cái, Hắc lão liền biết nàng cần gì. Tâm linh tương thông như vậy đủ để thấy được hai vị cao thủ cùng đối xử với Đỗ Ẩn, nghiễm nhiên có chung nhận thức.
Nhìn đến đây, có lẽ sẽ cảm thấy kỳ lạ, vì sao có thể thay đổi nhanh như vậy?
Thật ra không có gì lạ, mặc dù chỉ có ba ngày nhưng Linh Diên lại dùng kỹ thuật châm cứu thần diệu của mình cứu Đỗ Ẩn tỉnh lại. Tuy nhận thức vẫn yếu ớt, nhưng ít ra đã mở mắt nhìn bọn họ. Đáng tiếc, bởi vì bị trúng độc lâu năm, dù hắn có tỉnh lại thì cũng không nhìn rõ được, qua mấy tháng nữa, chắc hẳn sẽ mù hẳn.
Cho nên, nhiệm vụ của Linh Diên rất nặng nề, chẳng những phải giải độc, còn phải chữa khỏi mắt của hắn. Trải qua ba ngày chẩn bệnh, Linh Diên cơ bản đã có phác đồ điều trị. Hơn nữa, nàng còn lớn mật nghĩ đến một thứ, lớn mật đến mức sau khi Hắc lão nghe thấy cũng nhịn không được nhíu mày xua tay.
Nhưng nàng không muốn cứ thế từ bỏ. Bởi vì một khi thành công, dù cho không cần những dược vật quý giá kia cũng có thể chữa khỏi cho Đỗ Ẩn.
“Ngươi muốn đi?” Thấy Vệ Giới có vẻ muốn xa nhà, Linh Diên nhíu mày.
“Ừ, ra ngoài mấy ngày. Khoảng thời gian này, chỗ này làm phiền ngươi và Hắc lão chăm sóc.”
Cũng may việc của hắn cũng ở phụ cận kinh thành, không quá xa. Vệ Giới cũng vì bệnh tình của Đỗ Ẩn mới quyết định ra ngoài giải quyết chuyện nên giải quyết.
“A, vậy được.”
Mấy ngày nay, Linh Diên và Hắc lão vùi đầu nghiên cứu, đến mức không để ý đến hắn, không ngờ mới đó đã hành động rồi. Vừa nghĩ tới hắn muốn rời đi, không biết sao, Linh Diên cảm thấy hình như thoải mái hơn hắn.
Vệ Giới đi lần này, trong vương phủ không chỉ không ai chú ý đến nàng, ở đây cũng không ai dám lại thúc giục nàng. Vậy khi nàng rảnh chẳng phải có thể ra ngoài đi dạo rồi sao? Đến Tư U lâu như vậy, nàng chưa có cơ hội đi nhìn thử đâu!
Chỉ là, lão hổ trong núi này rõ ràng nhìn ra ý đồ của nàng, không đợi con khỉ là nàng chạy nhảy đã sớm ra lệnh.
“Gần đây kinh thành không an toàn, ngươi chớ có chạy loạn, rõ chưa?”
Linh Diên nhếch miệng: “Chẳng lẽ chừng nào chuyện này chưa được giải quyết thì chừng đó ta không được ra ngoài?”
Sắc mặt Vệ giới không đổi, vẫn nghiêm túc như cũ nói: “Kinh thành càng loạn, ngươi càng phải giữ cho đầu óc tỉnh táo. Lúc này ngươi không thể so với lúc trước, còn có thể liên lụy đến ta, đến toàn bộ Phượng vương phủ. Đừng tưởng rằng lúc này nhìn có vẻ sóng êm bể lặng, đừng tưởng rằng hoàng thượng không còn để ý đến đây. Nơi này có rất nhiều người muốn lợi dụng sơ hở, muốn mạng của ta. Bây giờ chúng ta đang là châu chấu buộc cùng một dây rồi, hiểu chứ?”
Linh Diên lạnh lùng quét mắt nhìn hắn: “Vâng vâng vâng, vương gia, thần thiếp nhớ kỹ, xin hỏi, hiện tại ngài có thể đi chưa? Thần thiếp còn phải châm cứu cho tiểu thiếu gia!”
Hắc lão thấy hai người lại bắt đầu hình thức hò hát mỗi ngày, nhanh chóng chạy đến làm người hoà giải: “Được rồi, vương gia, không phải ngươi định đi à? Đi đi đi, đúng lúc lão đây cũng muốn đi mua chút thuốc, giờ vừa hay đi nhờ xe của ngươi nhé?”
Vệ Giới nghe vậy, lông mày vừa mới giãn ra lại nhăn lại: “Ông khẳng định không mua rượu uống? Rượu trữ trong phủ vẫn không đủ?”
Hắc lão không ngờ sẽ bị hắn nhìn thấu, cũng không buồn: “Khó khăn lắm lão tử mới được rảnh rỗi nên muốn đi mua chút đồ, không quá đáng chứ? Được rồi, đồng ý với ngươi là ta sẽ trở về trước khi trời tối.”
“Ông còn phải chuẩn bị thuốc mà? Khi quay lại, đồ cũng đã lạnh rồi!”
“Ôi dào, không phải còn có Diên nha đầu sao?”
Vệ Giới: …
Sao hắn đột nhiên cảm thấy, sau khi đưa Linh Diên về, người được lợi lớn nhất không phải là Ẩn nhi mà là lão già này vậy? Có điều nghĩ thì nghĩ thế, nhưng cũng thương ông ta đã vất vả trong thời gian dài, gật đầu, liếc mắt nhìn Linh Diên bắt đầu bận rộn.
“Ngươi có muốn mua gì không? Viết ra đi, lát nữa để ông ấy mang về cho ngươi.”
Linh Diên kinh ngạc xoay người, không ngờ người này còn có lương tâm nhớ ra chuyện này. Nàng suy tư một hồi, đi đến trước thư án viết một danh sách đưa cho Hắc lão: “Vậy làm phiền ông rồi!”
Không ngờ Hắc lão lại không nhận danh sách mà giơ tay ra. Linh Diên nhíu mày: “Làm gì thế?”
“Tiền. Không có tiền ngươi bảo ta mua cái gì? Tranh thủ thời gian, đưa tiền đây nào!”
Mắt Linh Diên di chuyển, cười nhìn Vệ Giới: “Những thứ này cũng không phải dùng cho ta, có thể trả giúp ta chứ?”
Vệ Giới nhàn nhạt quét nhìn danh sách: “Đương nhiên rồi.”
Hai người đang định rời đi, đột nhiên Linh Diên lại nói: “A đúng rồi. Ngươi hỏi thăm xưởng lưu ly giúp ta một chút, xem có thể làm theo yêu cầu tạo một vài thứ hay không.”
Đại lục Tứ Phương không có thủy tinh, dù có lưu ly nhưng đều tương đương với tác phẩm nghệ thuật, thêm chi phí quá cao. Nếu không có, nàng vẫn phải đến phân đà của Bất Dạ thành nhìn xem. Công Tử Diễn có nhiều đồ hiện đại như vậy, những thứ để truyền nước hẳn cũng có, mà hệ số an toàn lại cao hơn một chút.
Nếu thế giới này mà có thủy tinh thì quá tốt rồi.
Lát nữa trở về, nàng phải đi tìm Công Tử Diễn thương lượng vấn đề này một chút. Nếu có thể hợp tác, vậy thì càng tốt hơn.
“Ngươi muốn làm cái gì?” Vệ Giới đáp như thế cũng làm cho ánh mắt Linh Diên xoẹt cái sáng lên: “Ô, sao ta lại quên nhỉ. Ngươi là Phượng vương điện hạ, có chuyện gì mà không làm được chứ?”
Nghĩ tới đây, nàng đột nhiên kéo mạnh giỏ trúc của Hắc lão: “Hừ, lão đầu, bây giờ ông không thể ra ngoài, ta phải ra, có thứ phải mua. Nếu không đi thì hắn cũng không làm được. Cho nên, bây giờ nhờ ông ở lại chăm sóc Ẩn nhi, được không hả?”
Lão đầu nghe xong, bị dọa suýt tý nữa rớt tròng xuống: “Ngươi nói gì đấy hả? Nha đầu nhà ngươi dám đoạt cơ hội của lão đầu ta. Không được, ta không đồng ý!”
“Ông không đồng ý cũng phải đồng ý. Nếu không có ta, ông làm gì có thời gian rảnh rỗi chứ? Yên tâm, chờ ta trở lại, sẽ cho ông ba ngày nghỉ, muốn đi nơi nào thì đi nơi đó, thế nào hả?”
Lão đầu nào dễ dàng bị lừa như vậy, râu mép vểnh lên, hừ hừ nói: “Ngươi lừa gạt đứa nít ranh thì còn được, lão đầu ta phải xuống núi ngay bây giờ, nói gì cũng không được.”
“Ông nói không được là không được hả? Ta mới là người không được đây này. Ta phải xuống núi, ông phải ở lại đây.”
“Này, nha đầu ngươi có biết nói lý không hả?
…
Mắt thấy hai người cứ thế chống nạnh đứng cãi nhau ở cổng, lông mày của Vệ Giới nhăn lại: “Các ngươi mà còn làm ầm nữa thì ai cũng không được được đi.”
Linh Diên, Hắc Khuyết đồng thời quay đầu: “Ngươi nói không cho phép là không cho phép à? Ngươi là ai kia chứ?”
Lời chất vấn đồng thanh như vậy, dù là người trong cuộc cũng sững sờ một chút.
Lúc bốn mắt nhìn nhau, Linh Diên thấy sự kiên trì trong mắt Hắc Khuyết, nàng không hiểu cho lắm: “Hắc gia, ông vội vã xuống núi làm gì?”
Lúc này, một dược đồng đi tới, cười hì hì thả sọt dược liệu xuống nói với Linh Diên: “Khởi bẩm vương phi nương nương, nô tài biết ạ. Lão gia tử muốn vào thành nhậu nhẹt đó!”