Đông Nhi vô cùng giễu cợt nhìn nàng ta: “Bây giờ mới biết sợ? Sao lúc trước ngươi còn làm vậy? Nếu ngươi không muốn trải qua những ngày tháng nơm nớp lo sợ như vậy, ta khuyên ngươi bây giờ nên giải quyết tên nghiệp chướng này đi, miễn cho tương lai nó mang đến nhiều phiền phức không cần thiết cho chúng ta!”
Úc Yên vô cùng hoảng sợ nhìn Đông Nhi, theo bản năng che bụng mình, đề phòng lùi về sau.
“Đông Nhi, sao ngươi có thể như vậy? Đây là con của ta, ngươi lại kêu ta tự mình phá thai? Ngươi, sao lòng dạ ngươi có thể tàn nhẫn như vậy? Sao ngươi có thể?”
Đông Nhi nhìn xoáy vào nàng ta, thật sự không muốn vì chuyện này mà cãi nhau với Úc Yên. Nhưng Đông Nhi chưa bao giờ quên sứ mệnh của mình, cho dù bây giờ nàng ta đã biến thành quân cờ bị vứt bỏ cũng chưa từng quên nhiệm vụ. Vì vậy nàng ta vô cùng khinh thường cách làm của Úc Yên.
Nếu không phải nàng ta không thể hạ quyết tâm độc ác thì đã sớm lặng yên không tiếng động giết đứa bé này rồi. Bây giờ sau khi Đông Nhi thăm dò một phen cũng biết Úc Yên quan tâm đến đứa bé này bao nhiêu, nàng ta lập tức cười lạnh một tiếng.
“Ta tàn nhẫn? Vậy ngươi thì sao? Lúc ngươi mang thai có từng nghĩ tới cảm giác của người khác không? Ta ích kỷ, ngươi thì tốt hơn chỗ nào?”
Úc Yên nhìn bóng lưng Đông Nhi phất tay áo bỏ đi, tay run rẩy xoa bụng mình. Vành mắt nàng to đỏ ửng, nở một nụ cười khổ sở.
“Sao ta lại không biết người đầu tiên ta có lỗi nhất chính là ngươi? Nhưng dù gì đây cũng là một sinh mạng, bây giờ đã trở thành một phần của cơ thể ta, sao ta có thể bóp chết nó chứ? Thật xin lỗi, ta không làm được, ta không làm được!”
Úc Yên nói xong lời cuối cùng thì than thở khóc lóc, đáng tiếc Đông Nhi không nhìn thấy cảnh này. Có điều chắc hẳn Úc Yên cũng đã chết lặng, dưới tình huống không nơi nương tựa, người duy nhất nàng ta có thể tin tưởng cũng chỉ có Đông Nhi. Nhưng bây giờ Đông Nhi lại nảy sinh ý nghĩ như vậy, làm sao nàng ta có thể an tâm được?
Cũng trong giây phút này, nàng ta cắn chặt răng. Có lẽ từ nay về sau, người duy nhất nàng ta có thể tin tưởng cũng chỉ có bản thân mình mà thôi.
Qua hơn mười ngày quan sát và điều dưỡng, tình huống của Đỗ Ẩn càng ngày càng tốt hơn. Linh Diên thở phào nhẹ nhõm, đồng thời không quên nắm bắt thời gian điều chế dược vật và thiết bị cần thiết cho lần phẫu thuật thứ ba.
Nhờ sự cố gắng của nàng, trong khoảng thời gian này không gian chữa bệnh đã tạo ra sự thuận tiện rất lớn cho nàng, hơn nữa thành công thăng lên cấp năm. Không chỉ số lượng ruộng thuốc cộng thêm bốn mảnh, thành công tăng lên đến hai mươi mảnh, ngay cả nước Sinh Mệnh trong truyền thuyết cũng xuất hiện. Mỗi ngày hai mươi giọt, chuyện này đúng là phát tài rồi!
Đã có nước Sinh Mệnh, bộ dụng cụ và dao phẫu thuật, còn có các loại thuốc truyền, thuốc chống viêm, lần phẫu thuật thứ ba tiến hành càng thuận lợi hơn.
Cuối cùng vào nửa tháng sau, lần phẫu thuật thứ ba theo lẽ thường mà chấm dứt. Một phần độc tốt còn sót lại, Linh Diên định đến Bất Dạ thành một chuyến, sử dụng dược phẩm hiện đại để kết thúc.
Đến đây độc tố trong người Đỗ Ẩn cơ bản đã được loại bỏ xong, nhìn thần sắc của Đỗ Ẩn càng ngày càng tốt, trên dưới Dược viên đều đặc biệt vui vẻ. Hắc lão cũng vô cùng cảm thán nhìn Linh Diên.
“Thiên tài, ngươi đúng là thiên tài.Chỉ dựa vào đôi tay thần này của ngươi, tin rằng chỉ cần bệnh nhân còn một hơi thở, ngươi có thể có cách kéo họ trở về.”
Trước sự ca ngợi của Hắc lão, Linh Diên vô cùng khiêm tốn: “Hắc lão quá khen. Kiến thức là vô bờ, sống đến già học đến già, ta chưa từng quên bổn phận của mình. Ông nhất định không được khen, khen thì ta sẽ phổng mũi nhất.”
“Sắp tới ngươi có dự tính gì?” Linh Diên thân là Phượng vương phi, tất nhiên không thể ở đây mãi.
Theo tình huống của Đỗ Ẩn chuyển biến tốt đẹp, sau này thời gian nàng ở lại chỗ này sẽ không nhiều như bây giờ nữa. Nghĩ lại thì những ngày này quả thực chẳng khác gì đi trộm. Dù sao nàng là Phượng vương phi, không phải nha hoàn của Phượng vương phủ, nào có đạo lý mỗi ngày không làm chính sự mà cứ ở trong Dược viên nho nhỏ này chứ?
Sắc mặt Linh Diên đột nhiên thay đổi, ánh mắt nhìn Hắc Khuyết tràn đầy nghiêm túc.
“Hắc lão, ông cũng biết thân phận của ta đặc biệt mà, sau này không thể cả ngày lưu luyến Dược viên như bay giờ nữa. Thân thể của Đỗ Ẩn, chỉ sợ vẫn phải làm phiền ông tiễn Phật đến Tây Thiên, ta…”
Nàng còn chưa dứt lời, Hắc lão đã đưa tay ngăn lại: “Nha đầu ngốc, ngươi nói gì vậy, đây vốn là công việc của ta. Ngươi yên tâm, ngươi có việc thì cứ đi làm, không cần lo lắng đến Đỗ Ẩn. Sắp tới đã có ta rồi, đảm bảo trả cho ngươi một Đỗ Ẩn khỏe mạnh cường tráng.”
Linh Diên không phải người dong dài, nếu Hắc lão đã nói vậy, nàng cũng không có gì phải thắc mắc, lập tức cảm kích nhìn Hắc lão.
“Đã vậy, Linh Diên ở đây tạ ơn ông. Ôn yên tâm, chỉ cần ta rảnh rỗi sẽ thường xuyên tới đây thăm hắn. Không biết hiện tại Hắc lão có thời gian không, chúng ta bàn bạc lại phương án trị liệu sắp tới của Đỗ Ẩn nhé?”
Hắc Khuyết vuốt râu, cười bảo: “Tất nhiên là được. Đi thôi, thừa dịp tiểu gia hỏa còn chưa tỉnh, ngươi nên làm gì thì làm đi, miễn cho tỉnh lại lại buồn bã, lưu luyến.”
Linh Diên dở khóc dở cười nhìn ông ta: “Ta ở trong vương phủ, làm gì khoa trương như vậy? Yên tâm đi!”
Đêm đó, Linh Diên rời khỏi Dược viên. Cùng lúc đó, nàng cũng không rảnh rỗi, tìm Vệ Giới trình bày tình huống của Đỗ Ẩn và kế hoạch của mình.
Vệ Giới kinh ngạc nhìn nàng: “Ngươi nói, ngươi muốn đến Bất Dạ thành? Bây giờ?”
Linh Diên gật đầu: “Bây giờ. Thừa dịp Đỗ Ẩn còn điều dưỡng cơ thể, ta cũng không muốn kéo dài một phần độ tốt cuối cùng, vì vậy ta sẽ đến Bất Dạ thành ngay bây giờ.”
Vệ Giới vuốt cằm trầm ngâm trong chốc lát: “Nhất định phải đi à?”
Linh Diên nhìn hắn một cái, nặng nề nhẹ gật đầu: “Tuy rằng dược vật bình thường cũng có thể loại trừ sạch sẽ độc còn sót lại trong người hắn, nhưng sau này cần điều dưỡng rất lâu. Nhưng nếu có thuốc của Công Tử Diễn lại khác, có thể nâng cao hiệu suất rất nhiều. Kiến thức chuyên nghiệp về phương diện này ta cũng khó giải thích với ngươi. Tóm lại, ngươi có muốn hắn mau khỏe hay không!”
Vệ Giới lành lạnh liếc nàng, hừ một tiếng.
Ngươi nói thế không phải nói nhảm hả? Ai không muốn Đỗ Ẩn sớm ngày khôi phục?
“Nhưng, Bất Dạ thành đường xá xa xôi, vị trí địa lý phức tạp như vậy. Ngươi, ngươi đi được không? Nếu không, hay ta đi với ngươi?”
Linh Diên kinh ngạc nhìn hắn: “Ồ, ngươi đang lo lắng cho an nguy của ta đấy à?”
Vệ Giới phì cười một tiếng: “Bổn vương sợ ngươi chết rồi Đỗ Ẩn cũng đi theo mà thôi!”
“Xì, giống như không có ta là hắn không sống nổi vậy, đừng nói như thể thiếu ta hắn sẽ không sống được.”
Linh Diên đảo mắt khinh thường, khoát tay với hắn: “Ta không mảnh mai như ngươi tưởng đâu. Ta đã đến Bất Dạ thành một lần, không cần ngươi đi theo. Ngươi đã không phản đối, ngày mai ta sẽ lên đường. Chẳng qua ta đi như vậy, bên phía hoàng thượng không sao chứ?”
Vệ Giới hơi hất mặt: “Ngươi cho rằng mình quan trọng lắm hả?”
Linh Diên châm chọc liếc hắn một cái: “Được, không quan trọng thì không quan trọng. Ngươi chảnh cái gì. Hừ, sau này lúc có chuyện đừng tới tìm ta!”
Nói xong, nàng nổi giận đùng đùng ra ngoài.
Vệ Giới nhìn bóng lưng của nàng, khóe môi nở nụ cười cười hiếm hoi.
Thanh Thần nhìn thấy, hơi do dự: “Thất ca, huynh thật sự yên tâm để vương phi đi một mình hả?”
Vệ Giới mặt không thay đổi, lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát rồi nói: “Vậy thì phái một nhóm người âm thầm bảo vệ.”
Ánh mắt Thanh Thần sáng ngời, bất giác thở phào nhẹ nhõm: “Ta biết thất ca không lòng dạ độc ác như vậy mà. Lần này vương phi thật là giành mặt mũi với huynh mà, nếu huynh còn không nóng không lạnh với người ta như vậy, cũng quá…”
Thanh Thần nhìn mặt mà nói chuyện, vừa thấy sắc mặt Vệ Giới tối lại lập tức đổi lời: “Vậy ta sẽ đi sắp xếp ngay.”
Sau khi Úc Yên mang thai, mệnh lệnh Thượng Quan Tình Hi đưa ra cũng càng ngày càng nhiều. Thương Truật cũng không rảnh rỗi, vừa chém giết vây cánh của Vệ Du Sâm, vừa sắp xếp người mình vào trong đó. Thậm chí hắn ta còn không quên tạo thanh thế cho Tử Hoàng cung. Dần dần, Tử Hoàng cung luôn vô danh bắt đầu hoạt động mạnh trên giang hồ. Thượng Quan Tình Hi luôn được biết đến là mỹ nhân bệnh tật cũng bắt đầu bộc lộ tài năng trên các yến hội lớn nhỏ.
Khác với lúc trước chính là lần này Thượng Quan Tình Hi nổi tiếng không phải tài danh, mà là y danh, thậm chí còn là nhằm vào những loại bệnh không tiện nói của nữ nhân.
Nàng ta chỉ “thuận tay” giúp một vị bệnh nhân đau bụng kinh, không ngờ rằng một truyền mười, mười truyền trăm, thế mà thật sự có người vì đau bụng kinh đến cửa lĩnh giáo nàng ta. Trong quá trình lĩnh giáo, nàng ta lại bất cẩn để lộ kiến giải độc đáo về phương diện phụ khoa. Mấy kiến giải đó cũng không phải lý luận suông, người có ý tự nhiên sẽ thử nghiệm một phen. Không thử không biết, thử một cái thật sự đã giải quyết được những chứng bệnh linh tinh khó chữa đeo bám những phu nhân này nhiều năm.
Phải biết, những phu nhân và tiểu thư có thể tiếp xúc với Thượng Quan Tình Hi đều hoạt động mạnh trong giới quý tộc, trong nhà những người này tự nhiên có nữ tử đưa vào cung. Từ trước đến nay phụ khoa đều cực kỳ mờ mịt, tuy rằng thái y viện cũng có thánh thủ phụ khoa, nhưng nam nhân chẩn đoán bệnh sao tiện bằng nữ nhân?
Có vài chứng bệnh mờ mịt, thậm chí cả bản thân người bệnh cũng ngại báo cho đại phu biết, nhưng đổi thành nữ tử lại khác hẳn. Một cách tự nhiên, thông qua miệng những người này thì việc này cũng truyền đến hậu cung.
Hậu cung là nơi nhiều nữ nhân nhất, không ít phi tần có bệnh không tiện nói như vậy, bọn họ không tiện hỏi thái y, càng không tiện tìm đại phu bên ngoài.
Thượng Quan Tình Hi là một tiểu cô nương chưa xuất giá, có vài chứng bệnh nói ra quả thực không thích hợp lắm. Nhưng những trường hợp được nàng ta chữa trị thành công bày ra trước mắt, trong đó có không ít ví dụ tương tự bọn họ. Người khác đều không để ý, bọn họ cần gì phải ở đây cố tình gây sự? Đặc biệt Thượng Quan Tình Hi này còn có danh ma ốm bệnh liên miên, cho dù một thân tài danh cũng vì bệnh tật đầy người khiến cho môn đệ tương lai của nàng ta cũng sẽ không quá cao.
Sau khi nhận thức được điều này, đám phi tần không còn cố kỵ nữa, dần dần bắt đầu nhắc tới chỗ Trân phi, Tĩnh phi, thậm chí là thái hậu và hoàng thượng.
Tuy rằng trong cung có ngự y, có y nữ, thậm chí còn có một Mộ Hàm y thuật không tính là thấp, nhưng chung quy những người này cũng không yên tâm bằng người bên ngoài. Đặc biệt Thượng Quan Tình Hi này còn là con gái quan lại, muốn làm khó cũng cực kỳ đơn giản.
Bất kể trình độ của nàng ta thế nào, tóm lại thử một lần cũng không ảnh hưởng gì. Đương nhiên, lỡ như trị được thật, chẳng phải đã giảm bớt một đống phiền phức to hay sao?
Đối với tâm tư của những nữ nhân này, sao Vệ Du Sâm có thể không hiểu? Huống hồ cả thái hậu và Trân phi cũng đề nghị gặp một lần, tất nhiên Vệ Du Sâm không tiện từ chối. Đặc biệt là hắn ta cũng từng chú ý tới Thượng Quan Tình Hi này, chỉ là khi đó nàng ta còn quá nhỏ, chưa từng để trong lòng.
Không ngờ vị mỹ nhân bệnh tật này còn có bản lĩnh như vậy, cũng làm hắn ta cảm thấy hứng thú, hạ lệnh cho nàng ta tiến cung. Tuy rằng tình huống này là do Thượng Quan Tình Hi châm ngòi, nhưng cả nàng ta cũng không ngờ rằng cuối cùng chuyện này lại có thái hậu ra mặt. Hiển nhiên đây là công lao của Như Yến.
Về phần bên phía Cừu Trinh, tất nhiên là do Lưu Anh rồi. Có nữ nhân hậu cung châm ngòi thổi gió, cộng với sự trợ giúp của Như Yến và Lưu Anh, lần này nàng ta tiến cung tự nhiên vô cùng thuận lợi. Chỉ cần tiến cung là nàng ta sẽ có cách khiến cho thanh danh của mình càng vang dội.
Nhưng nàng ta hoàn toàn không ngờ rằng, người của thái hậu còn chưa tới, nàng ta đã được mời đến Cần Chính điện. Đây không phải lần đầu tiên nàng ta tới đây, nhưng là lần đầu tiên sau khi sống lại.
Lần nữa bước vào trung tâm của tiền triều, bước chân của nàng ta vô cùng nặng nề, ngay cả hơi thở cũng hỗn loạn theo. Trong đầu Thượng Quan Tình Hi hiện lên những cảnh tượng kiếp trước, trong đó có vui có buồn có sầu, từng chuyện từng chuyện, từng chuyện từng chuyện đều khiến trái tim nàng ta đau đớn.
Cho dù là tổng quản thái giám Lưu Thạch bên cạnh hắn ta, hay là thống lĩnh thị vệ Khâu Thành cũng có thể khiến nàng ta nhớ lại rất nhiều, làm cho lúc nhìn bọn họ nàng ta cũng cảm thấy chướng mắt, cho dù là Lưu Thương tự mình đến đón nàng ta, nàng ta cũng không thể nào khống chế bực bội trong lòng.
“Cô nương? Thượng Quan cô nương?”
Lưu Thương thấy Thượng Quan Tình Hi đứng ở ngã tư nhìn một hướng khác của hoàng cung mà ngây người bèn nhẹ giọng gọi một câu.
Sau khi Thượng Quan Tình Hi lấy lại tinh thần, đột nhiên chỉ vào cung điện canh phòng nghiêm ngặt nào đó cách đây không xa, hỏi: “Lưu công công, bên đó là chỗ nào vậy?”
Lưu Thương nhìn theo hướng nàng ta chỉ, hình như hơi ngẩn ra, nhưng ông ta nhanh chóng bình thường trở lại, lúc nhìn về phía Thượng Quan Tình Hi, trong mắt xen lẫn một loại cảnh cáo.
“Cô nương, trong thâm cung này đừng hết nhìn đông lại nhìn tây. Bên đó là cấm địa trong cung, mong cô nương đừng tùy ý đi lại, càng không được tùy ý hỏi.”
Thượng Quan Tình Hi hơi nhíu mày, không che giấu chút ngạc nhiên xẹt qua trông mắt, rất thông cảm nhẹ gật đầu.
“Đa tạ Lưu công công nhắc nhở, thần nữ đã biết.”
Chỉ là khoảnh khắc Lưu Thương xoay người, trong đôi mắt trong veo buông xuống của nàng ta lại mang theo sát khí rét lạnh khiếp người.
Cấm địa? Ha ha, đã chết nhiều người như vậy, tất nhiên phải trở thành cấm địa.
Khôn Ninh cung, từ trên xuống dưới cũng trên dưới một trăm người, hắn ta lại đóng chặt cửa, chém sạch mọi người, một người cũng không để lại. Qua nhiều năm như vậy, nơi đây luôn oan hồn quanh quẩn, ngay cả các cung điện xung quanh cũng không có người ở, huống hồ gì bên trong Khôn Ninh cung?
Khôn Ninh cung là cung điện cách Cần Chính điện gần nhất, đó là nơi ở cao quý mà chỉ hoàng hậu mới có thể ở. Nhưng đến lượt nàng ta lại trở thành nơi tụ tập oan hồn.
Vệ Du Sâm ở gần đây, không biết nửa đêm lúc tỉnh mộng có mơ thấy những oan hồn đã chết kia không?
“Thượng Quan cô nương, đến Cần Chính điện rồi. Người chờ ở đây một lát, đợi tạp gia vào bẩm báo một tiếng.”
Thượng Quan Tình Hi nhẹ gật đầu: “Mời công công.”
Sau khi Thượng Quan Tình Hi đi, Thượng Quan Tình Hi lơ đãng ngoái đầu nhìn lại, đúng lúc nhìn thấy hòn non bộ ở phía trước chủ điện của Cần Chính điện, hàng mày thanh tú khẽ cau lại.
Một tia sáng lạnh lặng yên xẹt qua đáy mắt nàng ta. Qua nhiều năm như vậy, không biết bí mật nàng ta từng biết có còn tồn tại hay không?
Có lẽ đêm nay, nàng ta phải đến chỗ này dạo một vòng rồi!
Lưu công công tiến vào một khắc đồng hồ mới ra ngoài. Ông ta thấy Thượng Quan Tình Hi, lập tức làm một tư thế mời nàng ta.
“Cô nương, bệ hạ mời người vào, xin đi theo tạp gia.”
Thượng Quan Tình Hi thờ ơ thu mắt, ngoan ngoãn đi theo Lưu Thạch vào nội điện.
Sàn nhà trong điện vẫn sáng như gương, bên trong rất yên tĩnh. Bước đi bên trên còn có thể nghe thấy rõ tiếng ma sát ổn định, cộng thêm tiếng tim mình đập thình thịch, không biết là vì căng thẳng hay phẫn nộ hơn hẳn căng thẳng. Mùi hương trong mũi vẫn là mùi đàn hương nàng ta từng biết, thậm chí cả bài trí xung quanh cũng không hề thay đổi. Nhưng lần nữa bước vào đây, ngoại trừ oan hồn kia ra đã thay đổi từ đầu tới đuôi.
Cho dù nàng ta hận người trước mắt hơn nữa cũng buộc phải cúi đầu trước hắn ta: “Thần nữ Thượng Quan Tình Hi, khấu kiến hoàng thượng.”
Về phần vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế gì đó thì miễn đi, có nàng ta ở đây, hắn ta không sống đến ngày đó đây.
Bóng người màu vàng sáng vùi đầu vào thư án nghe thấy giọng nói thì ngẩng đầu lên. Đập vào mắt hắn ta chính là một nữ nhân mặc màu hồng cánh sen tươi tắn, lập tức khiến hai mắt hắn ta tỏa sáng. Cho dù gương mặt hiện tại đã được thay đổi nhưng Thượng Quan Tình Hi vẫn là một mỹ nhân vô cùng nổi bật.
Tuy rằng nàng ta không phải kiểu liếc mắt một cái khiến người ta choáng ngợp, nhưng lại cực kỳ dễ nhìn, nhất là gương mặt này nếu cẩn thận thưởng thức sẽ vô cùng ý vị.
Bên cạnh Vệ Du Sâm hiển nhiên chưa từng thiếu mỹ nhân, nhưng người tinh khiết trong trẻo như sen xanh giống Thượng Quan Tình Hi lại hiếm thấy.
Nhìn ngoài mặt, dường như tính tình của nàng ta hơi giống Úc Yên, nhưng nhìn kỹ lại, có vẻ lại khác biệt. Ví dụ như trên người nàng ta không thể hiện sự cẩn thận từng li từng tí như Úc Yên. Nàng ta căn bản không sợ hắn ta. Đây là tình huống rất ít xuất hiện trong ký ức của hắn ta, đặc biệt nàng ta còn là con gái của Thượng Quan Hạo.
Trong ký ức, đây hẳn là lần đầu tiên nàng ta gặp mình, vậy mà hoàn toàn không sợ hãi. Thậm chí nàng ta còn thoải mái ngẩng đầu lên để hắn ta quan sát cẩn thận, điều này khiến hắn ta rất ngạc nhiên.
Không phải sao, hắn ta còn chưa mở miệng, Thượng Quan Tình Hi đã hỏi trước một bước: “Không biết hoàng thượng truyền thần nữ vào điện là có lời gì muốn nói?”
“To gan, hoàng thượng cho truyền ngươi tiến cung còn cần lý do sao?”
Lưu Thạch có ý tốt, muốn nhắc nhở nàng ta, hoàng thượng là hoàng thượng, không phải người ngươi có thể chất vấn.
Nhưng Vệ Du Sâm lại cảm thấy rất mới mẻ, hắn ta nhẹ nhàng đặt bút xuống, cơ thể thon dài khẽ ngả ra sau, thản nhiên nhìn nàng ta.
“Ha ha… tiểu nha đầu nhà người rất thú vị. Ngươi không sợ trẫm ư?”
Thượng Quan Tình Hi nhàn nhạt ngước mắt, giọng điệu vô cùng bình tĩnh, cả người cũng lộ vẻ không kiêu ngạo, không tự ti.
“Bẩm hoàng thượng, thần nữ không làm gì sai, tại sao phải sợ hoàng thượng? Chẳng lẽ hoàng thượng ngài là bạo quân sao?”
Vừa nhắc tới hai chữ “bạo quân”, nụ cười trên mặt Vệ Du Sâm đột nhiên cứng đờ. Lưu Thạch cũng bất chợt nhìn về phía Thượng Quan Tình Hi, đang định lên tiếng, Vệ Du Sâm đã đứng dậy đi về phía nàng ta.
Thượng Quan Tình Hi không hề sợ hãi, thản nhiên đón nhìn. Cho đến khi hắn ta bước đến trước mặt nàng ta, nàng ta vẫn không sợ hãi. Điểm ấy càng khiến người nào đó hoài nghi có phải mình thật sự không có uy nghi gì đáng nói hay không.
“Bạo quân? Ngươi cảm thấy trẫm là bạo quân sao?”
Câu hỏi như thế khiến Thượng Quan Tình Hi hơi nhíu mày. Vệ Du Sâm thấy nàng ta khó xử thì trong lòng cũng căng thẳng theo.
Hắn ta tràn ngập mong đợi nhìn nàng ta, hy vọng có thể nghe được một vài lời đánh giá chân thật về mình trong dân gian từ miệng thiếu nữ nhìn như ngay thẳng này. Thế nhưng khiến hắn ta phải thất vọng rồi, cho dù Thượng Quan Tình Hi có to gan cũng sẽ không đưa mình vào chỗ chết vào lúc này, đặc biệt sau lưng nàng ta còn có Thượng Quan phủ. Tuy rằng nàng ta mạo hiểm dùng thân phận của Thượng Quan Tình Hi, nhưng không có nghĩa là nàng ta muốn lợi dụng Thượng Quan phủ.
Thượng Quan Tình Hi tự nhiên nhẹ nhàng lắc đầu “Sao có thể chứ? Nếu thần nữ cho là vậy, làm sao có thể thoải mái trước mặt hoàng thượng như thế? Cũng vì thần nữ biết hoàng thượng tuyệt đối công bằng, công chính nên mới có thể bình tĩnh nói chuyện với ngài như vậy. Nếu có chỗ nào làm không đúng, hoặc là lễ nghi quy củ không làm đến nơi đến chốn, mong hoàng thượng thứ lỗi.”
Mặc dù Vệ Du Sâm có chút thất vọng nhưng tính tình của nha đầu này vô cùng hợp khẩu vị của hắn ta, đặc biệt nàng ta còn là con gái của Thượng Quan Hạo, càng khiến hắn ta nảy sinh tâm tư giữ người. Mấy năm trước là vì nàng ta còn nhỏ, bây giờ đã mười hai tuổi, có lẽ, trước tiên có thể thăm dò thử xem.