Muốn đến Phượng vương phủ của hắn, cửa cũng không có.
Ngọc Ngân uất ức, gắng gượng cười hai tiếng, tức giận kéo rèm xuống, “Thất thần làm gì, xuất phát!”
Chiến thần của Tư U đi trước mở đường, con đường ba mươi dặm chỉ dùng chưa đến nửa ngày đã đến phạm vi của kinh thành. Vốn nửa canh giờ là có thể đến hành cung, thế nhưng lúc này Ngọc Ngân lại đột nhiên hô lên với Vệ Giới ở phía trước: “Dừng, dừng lại. Nghỉ một lát, nghỉ một lát được không? Ngươi không mệt, người của bổn cung cũng mệt nữa? Có nhìn thấy không, nhiều mỹ nhân như vậy, nếu như mệt hỏng rồi, ngươi đền được sao?”
Đền cha ngươi ấy!
Vệ Giới không dùng một tát chào hỏi coi như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ. Hắn lạnh lùng lướt qua Ngọc Ngân, trong lòng khó chịu về chuyến đi này, không quên nhìn hoàn cảnh xung quanh mình.
Đây là một trấn nhỏ cách kinh thành không xa. Khi ấy đã qua buổi trưa, cộng thêm trời nóng và đội ngũ hoành tráng của mấy nhân vật lớn bọn họ khiến cho đường phố vốn không nhiều người giờ càng là yên lặng đáng sợ.
Có lẽ đoạn đường này thật sự bôn ba mệt nhọc, ngay cả những con hát kia cũng không thể hát một lời.
Vệ Giới khẽ khoát tay áo, Thanh Dạ lập tức tung người xuống ngựa, mà Ngọc Ngân ở bên cửa cũng đồng thời sai mấy mỹ nữ mặt lạnh đi đến mục tiêu là quán rượu ngon nhất trong trấn.
Một lúc sau, Thanh Thần và hai vị mỹ nữ kia quay lại. Khi bọn chuẩn bị thảm đỏ Vệ Giới đã nhận được tin tức ở đây, lúc này xoay người xuống ngựa, nhìn vào xe ngựa của Ngọc Ngân: “Nếu Ngọc thái tử đã mệt mỏi, không bằng nghỉ ngơi ở đây một lát, đợi sau nghỉ ngơi tốt hơn lại đi cũng không muộn.”
Ngọc Ngân cũng đang có ý này. Hắn ta nhìn về phía mặt trời chói chang rồi gật đầu. Dưới sự nâng đỡ của hai mỹ nữ xuống khỏi xe ngựa, lại giẫm lên lưng của mỹ nữ, vững vàng xuống thảm đỏ không một hạt bụi. Cây quạt vàng trong tay “ba” một tiếng mở ra, đung đưa phong lưu phóng khoáng.
Cảnh tượng như vậy rơi vào trong mắt đoàn người nghênh đón, ngoài kinh ngạc chỉ có kinh ngạc.
Dù đã sớm nghe Ngọc thái tử làm việc quái đản, nhưng chưa bao giờ nghĩ hắn ta lợi dụng nữ nhân bên cạnh đến như thế. Nhìn xem, ngay cả lưng người ta cũng không buông tha!
Ngọc Ngân cực kỳ hưởng thụ cảm giác được đám đông ngưỡng mộ, nhất là lúc này, khung cảnh xung quanh yên tĩnh, không hề có âm thanh nào. Điều này càng thỏa mãn lòng hư vinh của hắn ta. Nhìn kẻ cả người mặc cẩm bào màu vàng loá mắt, chỉ là nghỉ ngơi một lát tránh mặt trời đã là tâm điểm của sự chú ý, chói đến mức mắt bọn họ không mở ra nổi...
Nhưng ở cửa khẩu sao vây quanh trăng này, không ai chú ý tới một nữ tử áo đen dắt một con lừa bất ngờ bước ra từ trong quán rượu. Đầu nữ tử đội đấu lạp, cả người bọc kín, có lẽ là đã ăn uống no đủ, nàng vui vẻ ngâm nga hát.
Ta có một con con lừa nhỏ, cho tới bây giờ cũng chưa cưỡi,
Có một ngày, ta hứng thú cưỡi lừa đi chợ
Cầm roi da nhỏ trong tay đang vui vẻ
Không biết làm sao lại ngã xuống đất dính đầy bùn
...
Cô nương hát vui vẻ, con lừa nhỏ bên người cũng vui vẻ phối hợp theo.
Da… A... Da a... Da... A...
Nếu chỉ hát thì không sao, nhưng khi tận mắt chứng kiến một đống màu vàng kim óng ánh rơi từ mông con lừa xuống thảm đỏ rực rỡ cái “bẹp”, mọi người đều cảm thấy sống lưng phát lạnh, đứng cứng đờ tại chỗ.