“Thật ư?” Trong mắt Nhược Linh chứa ánh lệ, có trời mới biết vì ngày hôm nay, cuối cùng bọn họ đã chờ mong bao lâu. Tiểu thiếu gia hắn cuối cùng cũng được cứu rồi, đúng là trời cao không tuyệt đường người!
Nửa canh giờ sau, Linh Diên thu xếp thỏa đáng, điều chỉnh cảm xúc đi tới tiểu trúc viên, nhìn thấy Đỗ Ẩn đang uống thuốc.
Thấy nàng, trên mặt Đỗ Ẩn lộ vẻ kích động trước nay chưa từng có.
“Vương phi tẩu tẩu, ngươi đến rồi?”
Nói xong, hắn ra vẻ muốn đứng dậy, lại bị nàng nhanh tay lẹ mắt đè lại.
“Ẩn Nhi, cơ thể ngươi còn rất yếu, nếu muốn cảm tạ ta thì dưỡng cơ thể mình cho thật khỏe đi. Sau này ta cùng chơi diều, cùng cưỡi ngựa, cùng ngồi ngựa, cùng bắn cung với ngươi, ngươi thấy có được không?”
Những chuyện mà Linh Diên nói, Đỗ Ẩn chưa bao giờ nghĩ tới. Hắn nhìn nàng, trong ánh mắt sáng ngời là chờ mong và khát vọng: “Ta, ta thật sự có thể sao?”
“Có công mài sắt có ngày nên kim. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn phối hợp trị liệu với ta, nửa năm sau ngươi có thể đi đứng như người bình thường. Trong vòng ba năm, ngươi sẽ hoàn toàn khôi phục thành người bình thường. Về phần ba năm sau, ha ha, ngươi muốn làm gì cũng được!”
“Ta phối hợp, ta nhất định sẽ ngoan ngoãn phối hợp. Vương phi tẩu tử, cảm ơn tẩu, nếu không có tẩu, nhất định bây giờ ta đã…”
Linh Diên vội vàng đưa tay che miệng hắn: “Không được nguyền rủa mình, có ta ở đây, sao ngươi có thể gặp chuyện không may được? Bây giờ ngươi không chỉ có một mình, ngươi còn có Vệ Giới ca ca của ngươi, còn có người tẩu tẩu là ta, bọn ta đều ngóng trông ngươi khỏe lên, yên tâm đi!”
Đỗ Ẩn bị một đôi tay nhỏ nhắn dịu dàng che miệng, gương mặt đỏ đỏ rực,. Linh Diên bị hắn nhìn như vậy, lúng túng bỏ tay ra, chỉ là bộ dạng ngơ ngác kia lại khiến lòng nàng như tan chảy.
Mặc dù Đỗ Ẩn này lớn hơn nàng, nhưng vì lý do sức khỏe khiến hắn thoạt nhìn còn muốn nhỏ hơn Linh Diên.
Mừng rỡ nhẹ nhõm vừa nãy khi nhìn thấy gương mặt còn muốn tái nhợt hơn nữ nhân, còn có gân xanh và mạch máu nổi gồ lên kia, bất giác đã vụt tắt.
Dằn cảm giác chua xót không ngừng nổi lên trong lòng, Linh Diên hầu hạ Đỗ Ẩn uống thuốc xong lại rút một ống máu của hắn, sau đó dặn hắn nghỉ ngơi thật tốt rồi rời khỏi.
Nhìn bóng lưng của nàng, lần đầu tiên Đỗ Ẩn có dũng khí sống tiếp trong mười lăm năm nay, cũng là lần đầu tiên cảm động vì có người lo lắng cho mình, đồng thời lần đầu tiên cảm giác được sinh mạng quý giá và khó khăn. Vì những người thương yêu mình, và cả những người mình thương yêu, nhất định hắn sẽ sống thật tốt!
Đến phòng thí nghiệm, Hắc lão đang khuấy thuốc. Nhìn thấy Linh Diên, ông ta lập tức kích động xông tới: “Nha đầu, ngươi sao rồi?”
“Hắc lão, ông yên tâm, lát nữa ta nghỉ ngơi thật tốt sẽ khỏe lại. Ông thì sao, không có chuyện gì chứ?”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Ngươi không biết đâu, ngươi dọa bọn ta sợ rồi đấy, chỉ sợ ngươi ngủ một giấc sẽ không tỉnh lại nữa! Lão già ta không sao, nhưng cô nương nhà ngươi cơ thể yếu ớt, nhất định phải cẩn thận!”
“Ha ha, yên tâm đi, trong lòng ta nắm chắc mà, yên tâm. Có điều, theo tình hình lần đầu, ca phẫu thuật tiếp theo của chúng ta càng chắc chắn hơn!”
Ban đầu Hắc Khuyết rất lo lắng, nhưng sau khi chứng kiến quá trình thay máu, lại quan sát cơ thể Đỗ Ẩn thật sự không hề xuất hiện tình huống bài xích cũng cực kỳ hưng phấn.
“Vẫn là nha đầu ngươi thông minh, phương pháp như vậy cũng có thể nghĩ ra được. Vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì?”
“Ta nghĩ thay máu như vậy còn phải tiến hành vài lần, đổi máu thêm mấy lần, thay máu độc trong cơ thể hắn thành máu mới, từng chút từng chút, dần dần từng bước, cho đến khi độc tố trong máu giảm xuống mức thấp nhất, cuối cùng lại dựa vào dược vật hoặc châm cứu ép độc tố còn sót lại trong cơ thể ra ngoài, như vậy hồi phục lại như cũ cũng nhanh hơn rất nhiều.”
Không còn chất độc quấy rối, Đỗ Ẩn chỉ cần tập luyện hồi phục chức năng nhiều là cơ thể sẽ nhanh chóng trở lại bình thường, đây chính là điều tất cả bọn họ mong đợi.
Hắc lão không khỏi cảm thán: “Sở dĩ bệnh của Đỗ Ẩn khó trị cũng là vì độc của hắn đã sâu tận xương tủy, thậm chí là xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, muốn loại trừ sạch sẽ còn khó hơn lên trời. Nhưng thay máu thì khác, máu chảy khắp các nơi trong cơ thể, tất nhiên cũng bao gồm lục phủ ngũ tạng. Nếu có thể hoàn toàn loại bỏ phần máu độc này, đổi thành máu của người bình thường khỏe mạnh, vậy có nghĩa bệnh của hắn sẽ tốt hơn phân nửa! Độc tố còn sót lại có thể thông qua rất nhiều cách để giải quyết. Nhưng ta hành y nhiều năm, từ trước tới nay chưa từng nghĩ đến phương pháp như vậy. Ngươi, ngươi làm sao nghĩ ra được? Chỉ nghĩ thôi cũng đã rất đáng sợ rồi, đến lúc làm càng khó khăn hơn!”
Linh Diên cười nhạt một tiếng: “Kỳ thật người cũng giống như động vật, ta đã thử nghiệm trên cơ thể động vật rồi, tất nhiên cũng có thể thực hiện trên cơ thể người. Chỉ có điều, tất cả những thứ đã dùng qua đều phải xử lý sạch sẽ, không thể dùng trên người người thứ hai. Những thứ đó có tính lây lan nhất định. Về điểm này, chờ ta rảnh rỗi mới có thể giải thích rõ phương án ta nghiên cứu được cho ông. Hiện tại việc chúng ta phải làm chính là nghĩ cách dưỡng tốt cơ thể của Đỗ Ẩn, sau đó xác định thời gian của ca phẫu thuật tiếp theo.”
“Ông lấy máu Đỗ Ẩn chưa?” Linh Diên gật đầu: “Máu đen lần trước có giữ lại không?”
“Có, nhưng đã đông lại rồi. Ngươi đặc biệt căn dặn nên tất nhiên không dám vứt, bây giờ có cần không?”
Linh Diên gật đầu: “Cần, ta phải phân tích thành phần độc tố bên trong hai loại máu, thông qua phân tích phối lại thuốc mới có thể chế tạo ra loại thuốc trị đúng bệnh.”
“Cần ta giúp gì không?” Máu cũng có thể phân tích được hả? Đây là việc cần kỹ thuật, từ trước đến nay ông ta chưa từng làm, rất muốn xem.
“Tạm thời Hắc lão có thể quan sát ta làm thế nào, sau đó ông lại tự mình ra tay, thế nào?”
Hắc lão tất nhiên không có vấn đề gì, chỉ cần nha đầu kia có thể cho ông ta cơ hội học tập thì ông ta đã rất hài lòng rồi. Bây giờ ông ta mới nhận ra tại sao cả đời mình cũng không sánh bằng lão gia hỏa dược nhân kia. Chỉ dựa vào đồ đệ lão ta dạy dỗ cũng đã khiến ông ta cả đời theo không kịp.
Tục ngữ nới: Sống đến già học đến già, chỉ cần nàng không ngại, ông ta liền bằng lòng học với nàng. Phương pháp xử lý mới mẻ như thế, có thể nói đã sạch sẽ lại gọn gàng, hoàn toàn lật đổ nhận thức trước đây của ông ta, có thể nói là thay đổi lớn trước nay chưa từng có trên lịch sử y học, rất đáng để nghiên cứu sâu hơn.
Chẳng ai ngờ rằng, hai người vừa nghiên cứu như vậy đã ở trong phòng thí nghiệm một mạch tới hai canh giờ mới ra ngoài. Lúc bọn họ ra ngoài đã sớm qua buổi trưa, cũng may Nhược Linh và Nhược Vũ đã sớm dặn phòng bếp nấu cơm, luôn đặt trong nồi hâm nóng, bây giờ thấy bọn họ ra tất nhiên lập tức xếp bát đũa.
Sau khi rửa mặt, Hắc lão vừa ăn cơm vừa thảo luận với Linh Diên về kết luận vừa rồi: “Cứ tiến triển tiếp như vậy, việc giải độc cho Đỗ Ẩn nằm trong tầm tay. Thay máu một lần, độc trong cơ thể hắn liền giảm một phần năm, chuyện này thật khiến ta kinh ngạc.”
“Chỉ giải độc thôi còn chưa đủ, phải phối hợp với châm cứu và tắm thuốc, quan trọng nhất là bồi bổ. Cơ thể của Đỗ Ẩn đã mắc bệnh quá lâu, chúng ta không thể chỉ vì cái trước mắt, nếu không hắn sẽ không chịu nổi. Nửa năm, không nhanh cũng không chậm, chỉ khi khiến cơ thể của hắn hoàn toàn thích ứng với phương pháp của chúng ta, bệnh của hắn mới có thể ổn hơn, đó mới là mục đích của chúng ta.”
Hắc lão trầm ngâm một chút rồi nói: “Là lão đầu tử ta nóng nảy, không ngờ rằng ta đã lớn vậy rồi mà còn không vững vàng bằng một tiểu nha đầu như ngươi. Ngươi nói rất đúng, hiện tại quan trọng nhất chính là để hài tử thích ứng với quá trình khám chữa này. Chúng ta có thời gian, cũng không giành công lao, thận trọng một chút mới có lợi cho hắn và chúng ta. Máu của người, dù sao cũng phải ba bốn tháng mới có thể phôi phục lại đúng không?”
Linh Diên mỉm cười: “Không đáng lo, việc này mỗi người mỗi khác, chưa chắc là ba bốn tháng, có khi hai ba tháng đã được rồi. Con người thỉnh thoảng lấy chút máu cũng có lợi cho cơ thể. Hắc lão đừng tưởng rằng việc này sẽ khiến bản thân thiệt hại nghiêm trọng, thực tế không phải vậy, chuyện này hiện tại có lẽ ta không thể giải thích rõ với ông, nói sau đi!”
Giải thích chuyện này với cổ nhân giống như ép bọn họ hỏa táng thi thể vậy, căn bản không thể giải thích cho thông.
Nếu không thể giải thích cho thông, nàng cần gì phải tốn nước miếng chứ?
Còn không bằng tập trung tinh thần sức lực vạch ra kế hoạch tỉ mỉ hơn.
Hơn nữa còn phải chế nhiều bình bình lọ lọ hơn, nàng cần một lượng lớn cơ sở vật chất thí nghiệm, xem ra trong khoảng thời gian này phải cực khổ rồi. Ngoài ra, có lẽ cùng nên tìm Vệ Giới thương lượng, tìm cho nàng một cơ hội đến Bất Dạ thành chuyến nữa.
Lúc trước khi rời khỏi Bất Dạ thành, Công Tử Diễn cũng đã nói rõ với nàng, nếu có cần gì cứ việc tới đó lấy. Bây giờ Công Tử Diễn đã bế quan, tất nhiên nàng không cần phải đi làm phiền hắn ta. Trong tay nàng có lệnh bài mặc ngọc, muốn lấy thứ gì ở Bất Dạ thành cũng không có gì khó khăn, nhưng người khác thì chưa chắc.
Đầu tiên, những thứ nàng cần cho dù có lên danh sách chi tiết cũng chưa chắc bọn họ có thể tìm ra. Dược phẩm trong kho của Công Tử Diễn được thu thập từ các nơi trên thế giới, mỗi chữ viết trên hộp bọn họ xem còn chưa chắc đã hiểu. Thứ hai, nàng không tín nhiệm bất kỳ kẻ nào, chỉ có nàng mới chắc chắn nhất. Vì vậy, chuyến này tới Bất Dạ thành, chỉ sợ nàng phải tự mình đi một chuyến mới an toàn.
Mấy viên đại tướng của nước Tư U lần lượt gặp chuyện bất trắc, nếu vào lúc này mà triều đình không làm gì thì không biết tiền phương trận doanh còn loạn đến mức nào nữa. Vì vậy, chuyện đầu tiên Vệ Du Sâm làm sau khi tỉnh táo chính là sai trọng thần triều đình dẫn theo đám con em thế gia mới ra đời lên chiến trường rèn luyện.
Còn Vệ Ly, dưới sự đồng ý của Dung thân vương cũng được Vệ Du Sâm nhét vào đội ngũ đi về phía Nam này một cách hiển nhiên.
Không thể nghi ngờ, chuyện này vừa đúng ý Vệ Ly, hơn nữa còn giúp nhập vào triều đình mà hoàn toàn không đột ngột.
Vệ Ly bị phân công tới phía Nam nhiều núi nhiều thung lũng, từ kinh thành đến thủ vệ doanh mất cả nửa tháng. Do thời gian gấp rút nên bọn họ đều cưỡi ngựa chạy đi, chuyện này cũng làm khổ cho đám con em thế gia đi theo.
Ban đầu đám quan lớn đi theo còn cho là bọn họ sẽ đòi ngừng, nghỉ ngơi nhiều một lát, nhưng khiến bọn họ bất ngờ là trên đường đi vậy mà không có ai vướng tay vướng chân. Mà chẳng những bọn họ không vướng tay vướng chân, ngược lại còn thể hiện một mặt kiên cường trước nay chưa từng có. Việc này khiến đám quan to cực kỳ bất ngờ, trong đó khiến bọn họ cảm thấy khó tin chính là tiểu bá vương của thủ đô, người được thái hậu đặt lên đầu quả tim mà cưng chiều, Ly thế tử Vệ Ly.
Phía Nam nhiều mưa, nhất là trong mùa hè nóng bức hiện tại, càng đi không khí càng ẩm ướt, càng lúc càng oi bức, thật sự giống như mang theo một cái mặt trời trên người vậy, nóng tới mức khiến rất nhiều người vì vậy mà cảm nắng. Cho dù nhiều mưa nhưng đều là mưa rào, căn bản không có chút tác dụng nào, ngược lại còn vì những cơn mưa này mà khiến đường núi càng lúc càng khó đi, lúc khô lúc ướt. Bọn họ trải qua trắc trở khúc khuỷu, phải mất hơn bình thường năm ngày mới tới được Nam Bì.
Nam Bì là một thành lũy gần Nam Hải, đại quân canh gác chỗ này có ba vạn người, chủ yếu phụ trách đề phòng quân địch đột phá từ đường biển, nhờ đó mà tấn công thành trì. Trừ việc này ra, bọn họ còn phải đề phòng một loạt thiên tai do sóng thần và sóng biển đưa tới, trách nhiệm vô cùng nặng nề.
Đám con em thế gia đến đây, việc đầu tiên chính là phải học bơi. Chỉ khi có thể tự cứu lấy bản thân mới có thể cứu người khác, vì vậy đám quan to còn đặc biệt mời thủy thủ chuyên nghiệp ném bọn họ tới bờ biển, mỗi ngày dãi nắng dầm mưa tiến hành huấn luyện.
Ở đây, ngươi không phải là ai đó trong kinh thành mà chỉ là đám lính mới chưa có kinh nghiệm tới đây rèn luyện.
Lúc Vệ Ly nhận được thư của Vệ Giới là vừa mới huấn luyện từ bờ biển trở về.
Vệ Ly bây giờ có thể nói đã xảy ra biến hóa long trời lỡ đất so với một tháng trước.
Chỉ trong một tháng, làn da trắng ngần của hắn ta đã có xu hướng rám đen, khiến cho dung nhan vốn anh tuấn bất phàm có thêm khí dương cương của nam nhân.
Vệ Ly đọc thư Vệ Giới gửi, híp cặp mắt hoa đào, trầm ngâm thì thầm.
“Thật không ngờ rằng kẻ thao túng tất cả mọi chuyện lại là Tử Hoàng cung tiếng tăm lừng lẫy! Nhưng… Tử Hoàng cung có thể có thâm thù đại hận gì với Vệ Du Sâm chứ?”
Vệ Ly xem sắp xếp trong thư của Vệ Giới, nghiễm nhiên hắn đã bàn bạc với thủ lĩnh của đối phương, hơn nữa còn đạt được nhận thức chung nhất định.
Tuy rằng Vệ Ly hắn ta không có quan hệ trực tiếp gì với Dung thân vương phủ, thậm chí là Vệ gia, nhưng dựa vào công ơn nuôi dưỡng bao nhiêu năm qua, hắn ta cũng sẽ không trơ mắt nhìn Dung thân vương phủ bị Vệ Du Sâm đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Lúc hắn ta cần dùng tới ngươi thì tình thâm nghĩa trọng với ngươi, vậy nếu tương lai hắn ta không cần dùng đến nữa thì sao?
Đặc biệt là nếu thái hậu nương nương băng hà, còn ai có thể che chở cho vương phủ bọn họ đây?
Nhìn chung tất cả hành động của Vệ Du Sâm từ khi lên ngôi, Vệ Ly có thể nói là chán ghét tột cùng với cách làm đó. Một tên bạo vương chỉ vì ham muốn ích kỷ của bản thân như vậy, hắn ta không có tâm thái lạc quan quá mức. Chính vì tất cả những hành động đó của Vệ Du Sâm mới khiến Vệ Ly nổi lòng phòng bị, bất giác đứng về phía Vệ Giới.
Vương phủ bọn họ có thể nói đã moi tim móc phổi cho Vệ Du Sâm, nhưng chuyện tương lai ai có thể nói chắc được chứ?
Đặc biệt là có vụ án Đỗ phủ diệt môn phía trước, Vệ Ly hoàn toàn không tín nhiệm Vệ Du Sâm.
Thay vì tương lai bị động, chi bằng sớm đề phòng rắc rối có thể xuất hiện, phòng ngừa chu đáo chung quy không sai lầm được. Như vậy, cho dù tương lai hắn ta đứng ở phía đối lập với nước Tư U, Vệ Giới cũng sẽ nể tình công lao mấy năm nay của hắn ta mà che chở vương phủ.
Có điều… Tử Hoàng cung này lại khiến hắn ta nổi lòng hiếu kỳ.
Ninh Thánh cung, Phật đường.
Ôn thái hậu niệm xong đoạn kinh văn cuối cùng, Như Yến luôn đứng hầu bên cạnh cũng đã chép xong đoạn kinh Phật cuối cùng. Nàng nhìn thái hậu mở to mắt, trầm ngâm quỳ trước tượng Phật, tiến lên một bước nhỏ, cung kính khụy người hành lễ với Ôn thái hậu: “Thái hậu nương nương, chúng ta phải đi rồi!”
Không ngờ Ôn thái hậu vẫn quỳ tại chỗ, đăm chiêu nhìn tượng Quan Âm: “Yên Nhi, ngươi có gặp vị mỹ nhân mới được hoàng thượng sắc phong chưa?”
Mới vừa thị tẩm đã vinh dự trở thành mỹ nhân chính tứ phẩm, tuy rằng việc này không hiếm thấy, nhưng lạ ở chỗ đối phương chỉ là một nhân sĩ giang hồ, không có hậu trường đủ cứng, chỉ là một y nữ lưu lạc giang hồ.
Một y nữ, lại không có bất kỳ bối cảnh nào, làm sao nàng ta có thể vượt qua tầng tầng lớp lớp cửa khẩu tiến vào hoàng cung này chứ?
Tuy rằng bà ở sâu trong hậu cung, không nghe chuyện bên ngoài, nhưng điều này không có nghĩa bà có thể bị người khác tùy tiện lừa gạt. Huống chi, bà nghe nói tướng mạo của vị mỹ nhân này….
“Nghe nói, dung mạo của nàng ta rất giống tiên hoàng hậu đúng không?”
Như Yến lạnh nhạt ngước mắt, ánh mắt trong trẻo nhìn thằng vào Ôn thái hậu: “Thái hậu nương nương, nếu nô tỳ nói nô tỳ chưa từng cố ý nghe ngóng, hơn nữa cũng chưa từng gặp, người có tin không?”
“Tin, sao lại không tin được? Ai gia tin lời ngươi nhất. Chỉ là… chẳng lẽ ngươi không hiếu kỳ ư? Sao hoàng thượng lại rung động trước một nữ tử mà thân phận lai lịch còn không rõ? Thật sự là vì tướng mạo của nữ nhân kia rất giống tiên hoàng hậu sao?”
Trong mắt Như Yến không có bất kỳ dao động nào: “Nô tỳ không hiếu kỳ. Trong lòng nô tỳ, không ai có thể vượt qua tiên hoàng hậu, cũng không ai có thể thay thế được người.”
“Về phần cuối cùng nàng ta là ai, tin rằng sẽ có người đi điều tra rõ ràng. Nô tỳ không có tư cách quản, chỉ muốn bảo vệ thái hậu thật tốt. Những chuyện khác không liên quan đến nô tỳ.”
Nhìn bộ dạng Như Yến bây giờ tâm lặng như nước, không hỏi sự đời, trong lòng Ôn thái hậu cũng chua xót một trận.
“Đứa bé ngoan, mấy năm nay thật sự vất vả cho ngươi rồi. Nếu chủ tử ngươi trên trời có linh, chắc chắn sẽ phù hộ ngươi.”
Chủ tử đã hiển linh, chỉ có điều người không biết mà thôi, tương lai cho dù bọn nô tỳ có chết cũng là chết trong vinh dự.
Bởi vì, chủ tử, người còn sống!
Đáng tiếc Ôn thái hậu không biết điều này, chỉ nhẹ nhàng ngước mắt nhìn về phía lư hương lượng lờ nhan khói, rồi đột nhiên bà nhắm mắt lại, tiếp tục niệm Phật.
Không cần nghĩ cũng biết, kinh Phật lần này vẫn là vì tiên hoàng hậu. Những năm qua bà cố gắng như vậy chính là hi vọng có thể giảm bớt chút tội nghiệt cho Vệ thị.
Bên này thái hậu chỉ tùy tiện nói một chút, nhưng bên phía Trân phi có thể dùng “nổi trận lôi đình” để hình dung.
“Lại là Đỗ Vân Ca, lại là nàng ta, có đúng không? Thần y cái gì? Mỹ nhân cái gì? Còn không phải vì gương mặt của ả sao? Nếu như không có gương mặt đó, hoàng thượng sẽ chịu liếc mắt nhìn ả một cái hả? Hả?”
Trước lửa giận của Cừu Trinh, giọng điệu Mộ Hàm vẫn thản nhiên, không nóng không lạnh nhắc nhở: “Nương nương, xin người cẩn trọng lời nói. Bây giờ Ngọc mỹ nhân kia chính là người trên đầu quả tim của hoàng thượng. Đừng thấy hiện tại chỉ là một vị mỹ nhân, tương lai, có thể nói tiền đồ không vô lượng. Dựa vào địa vị của người hiện tại, không cần kiêng kỵ một con nhóc như nàng ta. Chẳng những không cần kiêng kỵ mà còn phải lôi kéo, nếu như lôi kéo được sẽ tốt hơn đối đầu rất nhiều. Dù sao, Ngọc mỹ nhân này cũng không nơi nương tựa. Nếu như nàng ta có thể tìm được một chỗ dựa trong hậu cung, với nàng ta mà nói cũng là trăm lợi không hại!”
“Ngươi nói gì? Kêu bổn cung đi lôi kéo con tiện nhân kia? Đầu ngươi bị úng nước rồi hả? Dựa vào đâu cơ chứ? Ả cho rằng chữa khỏi bệnh cho hoàng thượng là có thể một bước lên mây ư? Nằm mơ đi!”
Lửa giận của Cừu Trinh chẳng những không suy giảm mà còn càng lúc càng tăng. Mộ Hàm nhìn nàng ta như vậy, thật sự muốn tiến lên tát nàng ta mấy cái.
Ngu xuẩn, ngu xuẩn, đúng là ngu không ai bằng!
Thật không thề nào tưởng tượng được, làm sao nữ nhân này có thể lăn lộn tới hôm nay!
Càng khiến Mộ Hàm khó có thể chấp nhận là, năm đó chủ tử nhà bọn họ vậy mà cũng bị nữ nhân ngu xuẩn này che mắt!
Quả nhiên câu nói kia là đúng sao? Người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc tỉnh táo?
“Nương nương, người sai rồi, lúc này chẳng những người không thể làm khó nàng ta mà còn phải hùa theo nàng ta. Chẳng những phải hùa theo mà còn là hùa theo thật nhiều, khiến hoàng thượng cho rằng người hiểu lý lẽ, đồng thời còn có thể lôi kéo nữ nhân này về phía chúng ta, cái này gọi là phủng sát (ý chỉ hùa theo một người đến mức khiến người đó kiêu ngạo, vì vậy mà hại chết người đó)! Nàng ta leo càng cao thì ngã càng thảm! Người phải biết, trong cả hậu cung này không ai thích hợp tiếp cận nàng ta hơn người. Bởi vì nữ nhân này không có bất kỳ thân thế bối cảnh nào, bất kể nương nương có thừa nhận hay không cũng phải tán thành. Ở điểm này, hai người có thể nói là cảnh ngộ giống nhau!”
“Cảnh ngộ giống nhau? Xì, bổn cung và con tiện nhân kia hả? Mộ Hàm, ngươi đang nói đùa với bổn cung đấy ư? Kêu bổn cung đi hùa theo nàng ta, chẳng bằng ngươi kêu bổn cung đi chết!”
Nói cách khác, nàng ta thà chết cũng không đi?
“Tương lai nương nương sẽ không hối hận chứ?”
Trước sự truy vấn của Mộ Hàm, Cừu Trinh bày ra vẻ mặt “Ngươi bị ngu hả”.
“Bổn cung sẽ không hối hận, tuyệt đối sẽ không hối hận. Chẳng những không hối hận, bổn cung còn phải đợi nữ nhân này quỳ xuống trước mặt bổn cung, dập đầu cầu xin tha thứ!”
Bắt một người từ trước đến nay cao cao tại thượng cúi đầu trước một kẻ khiến nàng ta ghen tị, Mộ Hàm không biết người khác có làm được không, nhưng nàng ta biết, vị Cừu Trinh trước mặt tuyệt đối không làm được.