Phần lớn thời gian sau đó đều là Mặc Tử Hoàng và Long Diệc nói chuyện, đám con cái bọn họ đều giữ im lặng.
Bọn họ kể lại chuyện mười sáu năm qua, kể lại ân oán tình thù năm đó, đồng thời khiến bọn Linh Diên càng hiểu thêm về bất đắc dĩ và đau khổ năm đó của bọn họ.
“Thảo nào linh hồn của tỷ tỷ không hoàn chỉnh, không ngờ là vì năm đó mẫu thân bị thương nặng như vậy.”
Năm đó khi Mặc Tử Hoàng sinh hai người, Công Tử Diễn ở bên trái, mà một chưởng kia vừa khéo đánh vào bên trái, vì vậy khiến Công Tử Diễn vừa ra đời đã yếu ớt.
Nếu không phải Mặc Tử Hoàng có linh dược cứu mạng của Long tộc của Long Diệc trên người, chỉ sợ ba mẹ con bọn họ đều không sống được.
Linh Diên biết nàng không nên giận bọn họ, nhưng vừa nghĩ tới cuộc đời còn lại của mình phải vượt qua trong cấm địa tối tăm không ánh mặt trời, lòng nàng lại bực dọc vô cùng.
Vì vậy khi Mặc Tử Hoàng nhắc tới tương lai của Mặc tộc, Linh Diên liền có đề nghị can đảm.
“Con muốn để ca ca kế thừa Mặc tộc.
Nương, quy củ mấy trăm năm qua của Mặc tộc nên sửa lại rồi.”
Mặc Tử Hoàng nghe thấy chữ “nương” trái tim đã muốn mềm nhũn, nhưng câu tiếp theo của Linh Diên lại khiến nàng chấn động tới đờ ra.
“Con à, con nói gì? Con muốn thay đổi tổ chế của Mặc tộc sao?”
Linh Diên gật đầu, “Đây không phải xã hội mẫu hệ mà là xã hội phụ hệ, vốn dĩ nên để nam tử gánh vác trách nhiệm gia tộc.
Tổ chế như vậy đã kéo dài mấy trăm năm, đủ rồi, thật sự đủ rồi.
Con cũng ích kỷ, trước mười sáu tuổi con gần như sống vì Mặc tộc, cuộc sống như vậy con sống đủ rồi, vì vậy cuộc sống tương lai con muốn tự mình làm chủ.
Con không muốn ở đây, không muốn lãng phí thanh xuân trong cấm địa tối tăm không có ánh mặt trời.”
Lời Linh Diên nói không khỏi khiến Long Diệc và Mặc Tử Hoàng tràn đầy kinh ngạc, ngay cả Mặc Ngân và Mặc Uyên cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
“Muội muội, muội có biết mình đang nói gì không? Quy củ của Mặc tộc đã duy trì mấy trăm năm, nào tới lượt muội nói bỏ là bỏ, nói sửa là sửa.
Muội làm vậy sẽ có lỗi với liệt tổ liệt tông, sẽ trở thành tội nhân của cả gia tộc!”
“Tội nhân? Ha ha, ta chỉ biết nếu không có ta, không chỉ Mặc tộc mà cả đại lục đế quốc cũng không còn đúng không? Bây giờ bàn bạc gia tộc với ta không thấy đã chậm rồi sao? Ta đã hiến dâng tất cả những thứ ta nên hiến dâng, tại sao tương lai của ta còn phải để bọn họ khống chế? Ta không muốn tiếp tục như vậy, mạng của ta do ta tự mình làm chủ chứ không phải cống hiến cho bọn họ.
Huống hồ tổ chế như vậy vốn cũng là để bảo vệ nữ hài tử của Mặc tộc, nhưng bây giờ lại biến chất, trở thành bọn ta bảo vệ cả gia tộc, chuyện này không công bằng với bọn ta, lại càng không công bằng với nam nhân các huynh.
Các huynh vốn có thể có không gian phát triển tốt đẹp hơn xa hơn, lại vì nhiều nguyên nhân mà không thể không nhượng bộ, bắt buộc phải làm người thủ hộ phía sau.
Ca, chuyện này không công bằng, chẳng lẽ các huynh cam tâm sao?
Quy chế của Măc tộc nên sửa lại từ lâu rồi.
Thần Nữ tộc có thể rút lui khỏi vũ đài lịch sử, Mặc tộc mới là đại bản doanh của chúng ta, bất kể là nam nhân hay nữ nhân, bảo vệ Mặc tộc mới là quan trọng nhất.
Mặc tộc ta huy hoàng mấy trăm năm, sao có thể đời này tàn lụi hơn đời trước? Nếu không thử thay đổi, như vậy sớm muộn gì cũng có một ngày các ngươi sẽ vì vấn đề thừa kế mà hoàn toàn rời khỏi Long đế quốc.”
Lời Linh Diên nói từng chữ như kim đâm vào tim mọi người.
Thậm chí cả Mặc Tử Hoàng và Long Diệc cũng không nghĩ tới mười mấy năm sau nữ nhi của mình sẽ đưa ra kiến giải sâu sắc như vậy.
Kỳ thật các vị đang ngồi có ai là kẻ ngu, có ai không biết tiếp tục như thế Mặc tộc thật sự cách diệt tộc không xa?
Bởi vì không có sự cạnh tranh, tất cả đều phải dựa vào cơ duyên xảo hợp.
Nhưng ở đây ra nhiều cơ duyên xảo hợp như vậy?
Lỡ như không sinh được song sinh nữ thì sao, có phải có nghĩa gia tộc không có người thừa kế hay không?
Huống chi trải qua mấy trăm năm biến đổi gien, từ nay về sau gien song sinh chỉ sẽ càng ngày càng ít chứ không phải càng ngày càng tăng.
Một khi khiến những nam nhân còn lại hoàn toàn hết hi vọng, một khi khiến bọn họ từ ngày sinh ra đã biết mình không có cơ hội, Mặc tộc không có sự cạnh tranh như vậy sẽ chỉ càng ngày càng nguy hiểm, càng ngày càng kém những gia tộc các.
Những lời chỉ trích như vậy, chỉ cần là người đều có thể nghĩ ra.
“Nhưng dù sao Mặc tộc không phải của tứ phòng chúng ta mà là cả Mặc thị, con đưa ra quyết định như vậy chắc chắn sẽ có rất nhiều người phản đối.
Đám bảo thủ kia còn khó chơi hơn các con tưởng tượng rất nhiều!”
Nghe Mặc Tử Hoàng nói vậy, Linh Diên liền thở phào nhẹ nhõm: “Chuyện này không có gì đáng ngại, mẫu thân đừng quên Mặc tộc hôm nay là do con cầm quyền.
Nếu con là người cầm quyền, vậy con liền có tư cách thay đổi quy chế Mặc tộc.
Quan trọng hơn là con tin ngoại trừ những kẻ cổ hủ kia không có ai cho rằng cách thừa kế như vậy là đúng, là tốt, là có lợi cho tương lai.
Chỉ cần có một người đồng ý với con, vậy sẽ có người thứ hai, thứ ba.
Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày con có thể sử dụng thực lực của mình thuyết phục toàn bộ Mặc tộc!”
Đầu tiên Mặc Tử Hoàng kinh ngạc, sau đó như nghĩ tới điều gì, ánh mắt chợt thay đổi.
“Ý con là con muốn dùng dị năng không gian nói cho bọn họ biết con cũng có năng lực thay đổi tương lai Mặc tộc sao?”
Linh Diên gật đầu, “Năm đó lão tổ tông cũng vì có không gian nên mới có thể tạo nên Mặc tộc độc nhất vô nhị như vậy.
Mấy trăm năm sau xuất hiện một người như con, vậy con chính là vị cứu tinh của gia tộc này.
Nếu con không tới thay đổi, tương lai Mặc tộc sẽ chỉ suy tàn, sau đó hoàn toàn lui khỏi vũ đài lịch sử.
Đến lúc đó mới là lúc bọn họ hối hận.”
“Thế nhưng thực tế phức tạp hơn tưởng tượng của con rất nhiều, lỡ như những người kia…”
Không đợi Mặc Tử Hoàng dứt lời, Linh Diên đã vụt một phát đứng dậy, ánh mắt bễ nghễ quét quanh một vòng, cuối cùng rơi vào mặt Long Diệc.
“Có thần lực cường đại như vậy của phụ thân, còn có gì không làm được chứ? Nếu bọn họ không đồng ý, con không ngại dùng thủ đoạn cứng rắn.
Dù sao Mặc gia hôm nay đã sớm tới lúc nên thanh lý rồi.”
Lời vừa nói ra, người cả nhà đều dùng ánh mắt khó tin nhìn Linh Diên.
Linh Diên cũng không phụ hi vọng của bọn họ, ánh mắt sắc bén lại kiên định nhìn bọn họ: “Tương lai của con vẫn còn rất dài, con quyết không cho phép thanh xuân của mình phí hoài ở chỗ này.
Con muốn rời khỏi đại lục này, con muốn du lịch bốn phương, con không muốn mắc kẹt ở chỗ này.
Mặc tộc nên tìm người có năng lực để kế thừa chứ không phải để đám nữ tử tóc dài kiến thức ngắn như bọn con kế thừa, điều này không hợp quy củ.
Nếu cần, con không ngại dùng thủ đoạn cứng rắn ép bọn họ đi vào khuôn khổ!”
“Ha ha ha, tốt, tốt tốt, rất tốt, không hổ là con gái Long Diệc ta.
Hoàng Nhi à, nàng xem kìa, con gái của chúng ta mới thật sự là người quyết đoán.
Nếu năm đó nàng có phần quyết đoán này, chắc hẳn cuộc đời của chúng ta sẽ là một cảnh tượng khác.
Con gái của chúng ta đã nói ra sự thật mà những thần nữ đời trước không dám nói, cứ tiếp tục như vậy, Mặc tộc của nàng sẽ chỉ càng ngày càng huy hoàng chứ không phải càng ngày càng thụt lùi! Khuê nữ, con yên tâm đi, có phụ thân ở đây, không ai dám bác bỏ quyết định của con đâu.
Nếu thật sự không được, chúng ta liền dùng súc mạnh cứng rắn, một người không đồng ý thì giết một người, một trăm người không đồng ý thì chúng ta liền giết một trăm người.
Giết tới khi bọn họ đồng ý hết, con cảm thấy thế nào?”
Đây là câu nói khiến Linh Diên cảm thấy hài lòng nhất từ khi gặp lại cha mẹ tới giờ.
“Nếu phụ thân và mẫu thân ủng hộ con hết lòng, con nghĩ con sẽ kính trọng hai người thật tốt!”
Mặc Tử Hoàng: “…”
Long Diệc: “…”
Danh Sách Chương: