Mục lục
Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngươi đến Tư U làm gì?”

Im lặng một hồi lâu, cuối cùng Vệ Giới mới xem như đã bình ổn lại trái tim có phần bối rối của mình.  Vì phát hiện trái tim mình đang dần tiến sát gần thiếu nữ trước mặt này, khiến hắn vô cùng bất an, vô cùng khó chịu.

Hắn cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại, sau đó lại dùng thái độ bình thường nhất để cư xử với nàng.

Linh Diên phát hiện ra chút thay đổi rất nhỏ của hắn, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần nam nhân này không khiến áp lực của nàng tăng thêm, cho dù hắn có khôi phục dáng vẻ lạnh lùng như băng đó thì nàng cũng cảm thấy thân thiết vô cùng.

“Đòi nợ chứ làm gì!” Linh Diên trả lời đầy vẻ đương nhiên. Không chỉ hắn, tên Vệ Du Sâm đó cũng vẫn còn nợ nàng một đạo thánh chỉ nữa đấy.

“Ngươi thiếu tiền lắm à?” Vệ Giới đột nhiên quay người lại, ép sát về phía nàng.

Linh Diên giật mình, thân thể theo bản năng mà ngả về phía sau, trái tim lại càng không khống chế được mà căng chặt. Nàng không hiểu tại sao bản thân chỉ cần chạm tới nam nhân này là khí thế là không tự chủ được mà yếu đi mấy phần. Giống như bây giờ vậy, hắn chỉ tiến lên phía trước một bước thôi mà nàng đã cảm thấy tim đập dồn dập. Vì căng thẳng, bàn tay nhỏ bé của nàng lại càng túm chặt vạt áo trước của mình. Cảnh tượng này lọt vào mắt người nào đó liền giống như hắn muốn cưỡng bức nàng vậy.

Vệ Giới nheo đôi mắt sâu không lường được của mình lại, nhìn Phượng Nguyên im lặng, nói với vẻ không vui: “Sao? Vấn đề này khó trả lời lắm à?”

“Không… không phải…” Linh Diên âm thầm bực bội vì sự nhụt chí của mình. Rõ ràng nàng mới là chủ nợ mà, tại sao lại như bị lật ngược lại thế này?

Chết tiệt, nàng sợ cái quái gì chứ? Hắn ăn thịt nàng được hay sao?

Nghĩ đến đây, nàng không khỏi mạnh mẽ lên mấy phần, hất hàm lên, kiêu ngạo nhìn hắn: “Liên quan gì đến ngươi? Nếu ta đã bị ngươi phát hiện thì trả món nợ của ngươi trước đi rồi nói. Bổn cô nương còn có chuyện khác phải xử lý nữa!”

“Hình như bổn vương chỉ nợ ngươi vàng thôi đúng không?”

Phượng Nguyên nghĩ một lúc, hình như đúng là chỉ có vàng thôi thì phải. Mịa nữa chứ, chuyện từ đời nào, hại nàng quên mất cả việc rốt cuộc hắn nợ nàng bao nhiêu tiền rồi.

A, đúng rồi, còn có mấy thứ dược liệu khi Quỷ Y chữa bệnh cho hắn nữa. Tên tiểu nhân không giữ chữ tín này, đến bây giờ còn chưa lấy ra được nữa. Không được, hôm nay nhất định phải đòi hết cả gốc lẫn lãi.

“Còn cả những dược liệu lần trước sư phụ cần khi chữa bệnh cho ngươi nữa. Ngươi có không? Nếu có thì lấy ra, không có thì cũng không sao, trực tiếp trả tiền luôn đi. Ừm… Cộng thêm lần trước trong thời gian diễn ra thịnh hội bốn nước ta giúp đỡ các ngươi nữa, miễn cưỡng tính thì mười vạn lượng vàng đi!”

Linh Diên chỉ lo nói đến những thứ tiền bạc này, hoàn toàn không chú ý đến trong đôi mắt sâu thẳm của người nào đó đang lấp lóe ánh sáng.

Nếu nàng thật sự ngẩng đầu lên đối diện với hắn, ắt hẳn sẽ khiến nàng cảm thấy sợ hãi. Bởi vì ánh mắt của nam nhân này quá sắc bén rồi. Sắc bén đến mức gần như có thể khiến nàng không nơi trốn tránh.

“Sư phụ? Ý ngươi nói Phượng Trì là sư phụ của ngươi sao?”

Linh Diên tức giận ngước mắt lên: “Đúng rồi, sư phụ ta. Sao? Không được à?”

“Không phải không được, mà là… ngươi chắc chắn bà ta là sư phụ ngươi sao?”

Linh Diên hơi nhíu mày. Lời nói của tên này có ý gì đây? Cái gì gọi là chắc chắn? Nàng đã nói rõ ràng như thế rồi, sao hắn vẫn còn hỏi như vậy? Cứ như đang cho nàng cơ hội phát biểu lần cuối vậy. Chết tiệt, sao cảm giác này khó chịu thế nhỉ?

Linh Diên hừ lạnh một tiếng: “Đương nhiên ta chắc chắn rồi. Đó là…”

Đáng tiếc, lời phía sau còn chưa nói ra miệng thì nàng đã bị người nào đó chặn miệng lại. Tốc độ của hắn rất nhanh, nhanh đến mức nàng trở tay không kịp. Đến khi nàng phản ứng lại thì nàng đã bị hắn ôm chặt trong lòng rồi.

Linh Diên vừa định mở miệng mắng chửi, không ngờ giọng nói còn chưa phát ra thì đã để người ta có cơ hội xâm nhập rồi.

Đáng thương Linh Diên kinh ngạc mở to mắt, nức nở kêu lên, mà Vệ Giới thì ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay của nàng, giống như thưởng thức một trân phẩm hiếm thấy, trong vẻ dịu dàng dường như xen lẫn ý trừng phạt.

Tiếng nước miếng “chùn chụt” khiến người nào đó nghe mà mặt đỏ tim rung, thêm vào đó là hít thở khó khăn. Quá đáng hơn chính là nàng vậy mà cảm giác được bàn tay không thành thật của hắn đáng liên tục vuốt ve lưng mình, thậm chí còn có xu hướng dời ra phía trước.

Linh Diên bị hành vi thân mật của hắn dọa sợ, nàng lập tức dùng sức đẩy hắn ra, dùng chân, lấy tay, cuối cùng mới khiến người nọ thả nàng ra.

Phút chốc thoát khỏi khống chế của hắn, Linh Diên lập tức đứng dậy khỏi nhuyễn tháp, đề phòng lùi vào một góc, che miệng mình, vẻ mặt căm giận trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi, lưu manh, không biết xấu hổ!”

Vệ Giới còn chưa đã nghiền đã bị tiếng chửi bới như mưa trút nước của nàng làm cho dở khóc dở cười, nghe vậy, ý cười bên môi càng sâu đậm, trộn lẫn với mùi vị cưng chiều.

Vẻ mặt này rơi vào mắt Linh Diên khiến nàng sởn hết cả gai ốc. Mẹ nó, đây là Vệ Giới thật hả? Nàng không nhận lầm người chứ?

“Mắng xong chưa?” Thấy nàng ngẩn người, Vệ Giới bình thản ngồi dựa vào nhuyễn tháp, vẫy tay với nàng: “Lại đây.”

Linh Diên nhíu đôi mày thanh tú một cái: “Kẻ ngu mới qua, ngươi kêu ta qua thì ta liền qua hả, ngươi cho ta là…”

“Là cái gì? Mèo nhỏ sao? Ừ, bộ dạng này của ngươi thật sự chẳng khác mèo con xù lông lắm. Nhưng rất đáng yêu, kêu hai tiếng nghe thử xem nào!”

Cái đệch, tên chết dẫm không biết xấu hổ này, vậy mà còn bảo nàng là mèo xù lông hả?

Kêu hai tiếng? Ngươi cho rằng tỷ tỷ là chó hả, nói kêu là kêu?

Xong rồi xong rồi, không phải Vệ Giới bị ma nhập chứ? Sao bây giờ chỗ nào cũng cảm giác không bình thường vậy?

Giỏi thật, một lời không hợp liền chơi hôn nhẹ. Sao hắn không hôn cái mặt Linh Diên của nàng kìa?

Quả nhiên nam nhân đều nhìn bằng mắt, hôn Linh Diên không nổi nên tìm Phượng Nguyên nàng như vật thí nghiệm sao?

Lúc Linh Diên đang trí tưởng tưởng bay xa, tức giận siết chặt nắm tay nhỏ với tên nam nhân đáng ghét nào đó, giọng nói lười biếng của Vệ Giới chậm rãi vang lên.

“Xem ra sức hút của bổn vương còn chưa đủ, vừa nãy còn là một đống bùn nhão, bây giờ đã vùng vẫy hăng hái như vậy. Nha đầu, bổn vương cho ngươi thêm một cơ hội, thành thật khai báo, Quỷ Y có quan hệ gì với ngươi?”

Mắt Linh Diên thẫm lại, theo bản năng che miệng mình, vẻ mặt đề phòng nhìn hắn chằm chằm: “Không phải vừa rồi đã nói cho ngươi biết rồi ư? Quan hệ thầy trò đó, nếu không ngươi nghĩ sao?”

Vệ Giới hừ lạnh một tiếng, giọng nói dần dần trở nên lạnh lùng: “Ngươi chắc chắn chứ? Xem ra bài học vừa rồi ngươi vẫn chưa lĩnh ngộ được. Làm sao bây giờ? Có muốn bổn vương tiếp tục hay không?”

Xì, thì ra một lời không hợp liền hôn nàng là vì vừa rồi nàng nói dối hắn hả?

Nhưng chết tiệt, làm sao hắn biết quan hệ của nàng với Quỷ Y không chỉ là thầy trò?

Linh Diên đáng thương căn bản không biết Vệ Giới nhạy bén đã sớm biết tất cả, bây giờ chỉ đợi nha đầu kia chui đầu vào lưới!

Tròng mắt Linh Diên đảo liên hồi, giống như một con mèo con, khiến người nào đó nhìn mà trong lòng như bị móng vuốt của nàng cào, ngứa ngáy khó chịu.

Bây giờ cuối cùng hắn đã phát hiện tại sao nữ sắc lại hấp dẫn tâm trí nam nhân như vậy. Chỉ dựa vào hai cái hôn vừa nãy, hắn đã…

Cũng may lúc này Linh Diên vẫn chưa bị hắn dụ tới xoay vòng vòng, nếu không nói ra được, tất nhiên phải lảng tránh rồi.

“Ngươi là gì với ta, tại sao ta phải nói cho ngươi biết? Nói là thầy trò thì chính là thầy trò, ngươi có hỏi một ngàn lần một vạn lần vẫn là đáp án đó thôi.”

Dứt lời, nàng trực tiếp nhảy xuống khỏi nhuyễn tháp. Sau khi đi tới khoảng cách mà nàng nghĩ là an toàn mới vươn tay về phía người nào đó: “Nhanh lên, lấy bạc ra, ta sẽ đi ngay. Trời tối rồi, chúng ta cô nam quả nữ không thích hợp, nếu để vương phi nhà ngươi bắt gặp, chẳng phải là phiền phức sao?”

“Vương phi nhà ta? Ha ha, nàng có ở đây không, chẳng phải ngươi rõ hơn sao?”

Vệ Giới tức giận vì sự chậm chạp của nàng, dứt khoát nói thẳng ra.

Đáng tiếc Linh Diên căn bản không nghĩ tới mình đã biến thành vậy rồi còn có thể bị người ta nhìn thấy, vì vậy lúc Vệ Giới nói thế, nàng vẫn còn mặt mày mờ mịt: “Vương phi nhà ngươi có ở nhà hay không làm sao ta biết? Ta còn chưa thấy nữa được không?”

“Ngươi nói ngươi chưa từng thấy nàng hả?” Nam nhân hơi híp mắt, cười đến sởn hết cả gai ốc, không biết là có ý gì.

Linh Diên nhếch miệng: “Nhảm nhí, Phượng Nguyên ta không phải ai cũng thấy được. Cuối cùng ngươi có đưa hay không? Đã gặp người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như ngươi. Nợ tiền không trả thì thôi, nợ dược liệu không trả cũng thôi luôn, vậy mà hở chút lại bắt nạt nữ nhân, đúng là làm mất phong thái của Chiến vương ngươi!”

Tiểu cô nương được đà lấn tới, đôi môi mỏng của Vệ Giới chợt gợn lên ý cười sâu xa: “Muốn bổn vương trả thù lao sao? Cũng không phải không được. Thế này đi, ngươi nhận lấy cái ngọc bội này trước.”

Ngọc bội?

Linh Diên híp mắt nhìn sang, trong lòng bàn tay Vệ Giới bất chợt cầm một cái ngọc bội màu đỏ máu, thoạt nhìn có giá trị không nhỏ.

Người này có ý gì đây? Nàng muốn đòi nợ, trước khi đòi nợ lấy ngọc bội của hắn làm gì? Đầu óc người này không có vấn đề chứ?

Chuyện khác thường tất có chỗ kỳ lạ, bất thường, vô cùng bất thường.

“Tại sao lại đưa ngọc bội cho ta?”

“Ngươi không cầm ngọc bội thì đến ngân hàng tư nhân lấy vàng thế nào?”

Người nào đó nói với vẻ đương nhiên, nhưng Linh Diên không phải đồ ngốc: “Cần gì phiền phức như vậy, ngươi trực tiếp đưa kim phiếu cho ta là được, đâu cần ta đích thân đi lấy chứ?”

“Có tín vật này trong tay, ngươi muốn lấy bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, ngươi xác định mình không muốn à?”

Người nào đó vừa nói xong liền làm bộ muốn cất lại, Linh Diên thấy thế chỉ do dự một chút rồi giành lấy huyết ngọc trong tay hắn: “Ai, ai nói ta không muốn, ngu sao mà không muốn.”

Được rồi, dưới sức quyến rũ mãnh liệt của vàng, cái gì là “Mình đâu phải đồ ngốc” của người nào đó đã biến thành lời vô nghĩa nói xong quên ngay.

Nàng cầm ngọc bội của hắn, giơ giơ về phía hắn: “Ngươi xác định ta có thể muốn lấy bao nhiêu thì lấy ư?”

Mày rậm của Vệ Giới nhướng lên, trong đôi mắt lạnh mang theo ý cười rõ ràng: “Tất nhiên rồi.”

Linh Diên hài lòng chậc chậc ra tiếng: “Ha ha, là ngươi nói đó, đến lúc đấy đừng quỵt nợ, bổn cô nương không định khách sáo với ngươi đâu.”

Vệ Giới không để ý tới, điều hắn khá hiếu kỳ là nàng định dùng cái thánh chỉ của Vệ Du Sâm thế nào.

Nhắc tới chuyện này, kỳ thật Linh Diên cũng chưa nghĩ ra: “Tạm thời giữ lại đã, vẫn chưa sử dụng. Nhưng có phải ngươi quan tâm quá rồi không? Thánh chỉ này là của ta, không liên quan gì tới ngươi, ngươi đừng có mà ngấp nghé.”

Vệ Giới lạnh nhạt nhìn nàng: “Cũng muộn rồi, nếu không chúng ta…”

Chúng ta? Ai là chúng ta với ngươi hả?

Linh Diên nhảy dựng lên: “A, đột nhiên ta nhớ ra mình còn chuyện khác. Vậy, cảm ơn ngọc bội của ngươi, đợi sau này lấy tiền xong sẽ trả cho ngươi. Đi đây, tạm biệt!”

Nói xong, Linh Diên mặc kệ nam nhân phía sau có vẻ mặt gì, bộ dạng vội vã nhanh chóng nhảy vào bóng đêm dày đặc.

Mà nam nhân đi ra sau nàng lại nhìn về hướng nàng biến mất, khóe miệng nở một nụ cười đạt được ý đồ.

“Chỉ sợ ngọc bội kia, ngươi không thể trả lại.”

Sáng hôm sau trời còn chưa sáng Vệ Giới đã bắt đầu luyện kiếm bên hồ U Nguyệt. Chẳng ai ngờ rằng vào lúc này vậy mà có thái giám tới truyền chỉ.

Hắn đã bị bỏ mặc ba tháng, chẳng lẽ cuối cùng “phụ thân” tốt của hắn đã nhớ tới người đệ đệ này?

Vệ Giới quẳng kiếm trong tay đi tới tiền viện, không thèm quỳ mà trực tiếp nhướng mày nhìn người tới: “Tuyên đi.”

Dường như thái giám kia đã sớm quen với chuyện này, Vệ Du Sâm cũng từng nói hắn gặp hắn ta có thể không cần quỳ. Trên thực tế không phải hắn ta không cho quỳ, mà cho cho dù hắn ta kêu quỳ, chưa chắc người ta đã nể mặt hắn ta. Vì vậy hắn ta mới tạo cho mình một bậc thang.

Thái giám tuyên chỉ là đồ đệ của Lưu Thạch – Tiểu Đặng Tử, gần giống với suy đoán của Vệ Giới, Vệ Du Sâm muốn triệu hắn tiến cung vào triều.

Ngẫm lại từ lúc hắn thành thân đến nay đã hơn hai tháng trôi qua, Vệ Du Sâm cũng coi như giữ bình tĩnh. Nhưng gần ba tháng cứ thế trôi qua, bây giờ trúng gió gì mà kêu hắn vào triều?

Theo bản năng hắn cảm thấy nhất định không phải chuyện gì tốt, nếu hắn không muốn đi cho dù là Vệ Du Sâm cũng không làm gì được hắn. Nhưng hắn không muốn khiến quan hệ hai người tiếp tục như vậy, cũng đến lúc nên kết thúc rồi.

Bầu trời đầu tháng bảy trong sáng, đường phố đã được quét dọn sạch sẽ từ sáng sớm, những người cần cù đã bắt đầu một ngày bận rộn.

Hôm nay Vệ Giới không cưỡi ngựa mà là ung dung ngồi kiệu, suy đoán mục đích Vệ Du Sâm tuyên chỉ tiến cung lần này.

Hôn sự của hắn là ván đã đóng thuyền, cho dù hắn ta không thích Linh Diên cũng không thể thay đổi được. Hôm qua người này vừa gặp Hạ Tố Quang, hôm nay đã triệu kiến hắn. Chẳng lẽ lần này tiến cung có liên quan tới tỷ đệ Hạ gia?

Nhiều năm như vậy, Vệ Giới hắn tự nhận là hiểu rõ con người của Vệ Du Sâm. Hắn ta cứu Hạ Tố Quang rồi mang đi, tuyệt đối có bí mật không thể để ai biết, chỉ là hắn không ngờ rằng hắn ta lại chờ lâu như vậy mới nhớ tìm tới cửa. Xem ra là chuyện gì tới vẫn phải tới, nên đối mặt vẫn phải đối mặt.

Lúc này triều đình coi như bình tĩnh, chư vị đại thần cũng làm tốt chức trách của mình, tất cả đều ai lo việc nấy.

Cho dù “Án mạng chữ Đỗ” ảnh hưởng tới thế cục toàn bộ triều đình, nhưng từ trước tới nay Vệ Du Sâm hành động nhanh chóng, cũng không phải bùn nặn, chỗ trống của các quan viên bị giết đã được bổ nhiệm ngay ngày đầu.

Hiện tại người có thể xuất hiện trên triều không còn mấy người có dính dáng tới vụ án diệt môn của Đỗ phủ năm đó, cho dù có còn cũng là người không quan trọng. Nhưng chính Vệ Du Sâm cũng rõ, như vậy không có nghĩa bùa đòi mạng đã chấm dứt, bởi vì mục tiêu của đối phương rõ ràng nên đã khiến cho gần đây có không ít quan viên chuyển đi và từ quan.

Trong lòng Vệ Du Sâm cực kỳ hận sự nhát gan và sợ phiền phức của bọn họ, nhưng không ngăn được sự cố chấp của bọn họ. Nghĩ rằng đã có đủ nhiều người dính tới sự kiện này, hắn ta cũng không thể vì sự cố chấp của mình khiến những người đi theo hắn ta lạnh lòng được. Vệ Du Sâm bèn dứt khoát phê chuẩn, bất kể là chuyển đi hay từ quan, toàn bộ đều được hắn ta xử lý khoan dung.

Quan viên cảm kích hắn ta, đồng thời cho rằng đó là chuyện hiển nhiên. Dù sao nếu không phải tại hắn ta thì bây giờ bọn họ đã không bị ép rời kinh. Cũng vì vậy có thể nói toàn bộ triều đình đã thay máu, bởi vì quan viên khan hiếm nên Vệ Du Sâm không quan tâm người thay thế là ai, đều chọn người ưu tú, tất cả đều để đảm bảo nền tảng của nước Tư U.

Về điểm này, cách làm của Vệ Du Sâm xem như vẫn sáng suốt. Cho dù hắn ta dùng người của Vệ Giới hay Vệ Tử Hằng cũng không thể trơ mắt nhìn triều đình nước Tư U hỗn loạn.

Qua hơn nửa tháng điều dưỡng, cơ thể Vệ Tử Hằng cơ bản đã khôi phục, hôm nay cũng là ngày đầu tiên ông vào triều.

Lúc triều hội tiến hành được một nửa, bên ngoài có thái giám bẩm báo, Phượng vương điện hạ tới.

Vệ Tử Hằng kinh ngạc nhìn Vệ Giới, hiển nhiên ông vẫn chưa biết chuyện Vệ Giới vào triều.

Vệ Giới nhanh chóng vào điện, đầu tiên hắn khom người với Vệ Du Sâm ngồi trên cao một cái, sau đó nhìn về phía Vệ Tử Hằng ngồi ở chủ vị: “Thân thể hoàng huynh khỏe rồi chứ?”

Vệ Tử Hằng liên tục gật đầu: “Khỏe rồi, đã gần như khỏi hẳn, ngược lại là đệ…”

“Hoàng thượng tuyên thần đệ tiến cung không biết là vì chuyện gì?”

Vệ Giới không cho là Vệ Du Sâm rảnh rỗi tìm hắn tới tán gẫu, vì vậy hắn vừa mới đứng lại, không thèm khách sáo mà đã nhìn thẳng về phía Vệ Du Sâm đã lạnh mặt.

Vệ Du Sâm hừ lạnh một tiếng: “Trẫm không truyền ngươi tiến cung thì ngươi sẽ không tiến cung hả? Nghỉ ngơi hai ba tháng rồi, sao không có chút tự giác nào vậy? Ngươi thật sự coi mình là chưởng quầy ngồi phẩy tay sao?”

Vệ Giới bình tĩnh ngước mắt nhìn Vệ Du Sâm, không lên tiếng. Cho dù hắn không nói nhưng trong lòng những người khác cũng rõ như gương, cần gì phải lãng phí miệng lưỡi?

Vệ Du Sâm cũng không trông chờ hắn trả lời, ngược lại mềm giọng, ân cần hỏi han: “Thương thế của ngươi sao rồi? Ngươi cũng thật là, bị thương cũng không nói với trẫm, nếu không phải trẫm biết, sao ngươi lại có hai ba tháng nhàn rỗi được?”

Vệ Giới nghe vậy không khỏi nhìn xoáy vào mắt Vệ Du Sâm, vẫn là chiêu trò người này thường dùng, tát một cái cho một quả táo ngọt, nhìn như lo lắng, thực tế thì sao? Ha ha, đúng là giỏi tìm lý do cho mình.

“Đa tạ hoàng huynh mong nhớ, thần đệ đã khỏe, không sao nữa rồi.”

“Nếu không sao thì tiếp nhận chính vụ đi, gần đây triều đình cũng không yên ổn.”

“Vâng.”

Đoạn đối thoại nhìn như vô nghĩa của hai huynh đệ rơi vào tai người khác lại khác.

Vốn mọi người cho rằng Vệ Giới vì chống đối ý chỉ nên bị hoàng thượng cố ý gạt sang một bên lâu như vậy, nhưng theo ý vừa rồi, không lẽ là vì thương thế của Phượng vương điện hạ nên mới để hắn nghỉ ngơi lâu như vậy?

Người không hiểu nội tình nghĩ vậy, nhưng quan viên thuộc phe Vệ Giới lại cực kỳ rõ ràng, mặc dù trong lòng bất mãn lại khinh thường, ngoài mặt không lộ ra.

Vệ Du Sâm nhận được phản ứng hài lòng và câu trả lời thuyết phục, lúc này mới nhìn Vệ Giới nói tới chính sự.

“Ngươi cũng trưởng thành rồi, vương phi của ngươi lại còn nhỏ, ngươi cũng không thể kéo dài như vậy mãi được. Thế này đi, trẫm đã hỏi ý thái hậu, không chỉ hôn người khác cho ngươi nữa. Nghe nói trong phủ của ngươi có một vị Hạ cô nương tên Hạ Vân Hà đúng không?”

Vệ Giới mặt không thay đổi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Vệ Du Sâm, giống như muốn nhìn xuyên hắn ta. Vệ Du Sâm để mặc hắn nhìn, lời nên nói không nói ít hơn chữ nào.

“Nếu nàng ta đã ở trong phủ ngươi nhiều năm như vậy, trẫm liền làm chủ thay ngươi, chỉ nàng ta làm trắc phi của ngươi, thế nào?”

Ha ha, đây chính là điều kiện ngươi và Hạ Tố Quang bàn bạc với nhau sao?

Vệ Giới cười khinh, biểu cảm lạnh lùng không hề thay đổi, giọng nói cũng không có bất kỳ dao động nào, nhưng cho dù là ai cũng nghe ra không vui trong đó.

“Hoàng thượng đã nói vậy rồi, thần đệ còn có chỗ phản đối sao?”

“Ngươi đừng tức giận, trẫm cũng là vì tốt cho ngươi thôi. Vị vương phi kia của ngươi còn nhỏ như vậy, ngươi cũng không thể vì nàng mà chờ thêm mấy năm đúng không?”

Hơn nữa bộ dạng buồn nôn như vậy, ngươi có thể ăn nổi không? Hạ Vân Hà này ít nhiều muốn dung mạo xinh đẹp có dung mạo xinh đẹp, muốn tài năng có tài năng, mặc dù thân thế không ra gì nhưng miễn cưỡng xem như một người tri kỷ đúng không?

Đương nhiên, những lời này hắn ta không nói thẳng ra, bởi vì hoàn toàn không cần thiết, chỉ cần là con người thì có thể phân biệt được tốt xấu. Tướng mạo của Linh Diên, trong kinh thành này còn có ai là không biết?

“Ngươi yên tâm, bên phía Phượng vương phi, thái hậu tự nhiên sẽ nói chuyện. Ngày mai kêu nàng tiến cung đi!”

Vệ Giới mặt không thay đổi nói: “Không cần, gần đây cơ thể nàng ấy không khỏe, không thích hợp tiến cung. Ý của hoàng thượng và thái hậu đã quyết, cần gì phải tốn công tốn sức nữa?”

Các ngươi đã quyết định rồi, còn báo cho bọn họ biết làm gì? Phiền lòng hả? Bọn họ không cần.

Về phần Hạ Vân Hà kia, mặc kệ nàng ta là trắc phi hay khách nhân, với hắn mà nói căn bản không có gì khác biệt, ngươi muốn chỉ hôn thì cứ chỉ, bổn vương nhận là được.

Vệ Du Sâm thấy sắc mặt Vệ Giới rất khó coi, nếu khăng khăng kêu Linh Diên tiến cung ngược lại không ổn bèn dứt khoát không kiên trì nữa.

Sau khi hạ triều, hắn ta bắt đầu viết thánh chỉ, chuẩn bị thông báo với thiên hạ bất kỳ lúc nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK