Hoa hộ pháp cười đáp lại: “Có thể là vậy, Toàn thúc vẫn luôn là người theo hầu hạ công tử, suốt năm năm qua có ngày nào lại không nhớ đến công tử đâu chứ? Bây giờ khó khăn lắm công tử mới trở về, lại vừa mới được nghe giọng nói của công tử chắc là lão nhân gia bị âm thanh làm cho xúc động rồi.”
Linh Diên nghe vậy cánh mũi không nhịn được đau xót, rồi sau đó nhìn Công Tử Diễn bằng vẻ mặt đầy ghen ghét: “Tỷ tỷ, cuộc sống của tỷ lại tốt hơn người muội muội khổ cực này rất nhiều đấy.”
Công Tử Diễn tức giận trừng nàng: “Trong lúc ta bế quan hai năm, chịu đủ các loại dày vò khác nhau, sao lúc đó muội không ngưỡng mộ ta?”
Linh Diên nhướng mí mắt: “Vậy còn đỡ hơn ta phải chịu ở trong thân thể vừa mập vừa béo suốt mười một năm trời, cuối cùng còn chết thảm như vậy nữa, thiệt là, chúng ta thật sự là con ruột sao? Vì sao phụ mẫu đều muốn chúng ta…”
Công Tử Diễn đột ngột quay người lại, nhìn nàng cảnh cáo: “Đi đi, về Minh Nguyệt lâu.”
Phát hiện được sự cẩn trọng của Công Tử Diễn, lúc này Linh Diên mới chợt nhớ ra cái gì đó, vội vàng im lặng.
May mà đến Minh Nguyệt lâu cũng phải đi khắp các hang cùng ngõ hẻm, cũng để cho các nàng nhìn rõ hết khung cảnh của Bất Dạ thành.
So với năm năm trước, vẻ bề ngoài của Bất Dạ thành cũng không có gì thay đổi, thế nhưng sự thay đổi bên trong lại khiến cho Linh Diên thật sự chấn động.
“Hình như bố cục trong thành đã thay đổi hết cả rồi, trong năm năm nay các ngươi đã cải tạo lại nó à?”
Nguyệt hộ pháp không khỏi kinh ngạc với mắt nhìn nhạy bén của Linh Diên, lập tức đi lên phía trước khom người bẩm báo.
“Bẩm nhị cô nương…”
“Ặc, cái đó, đừng gọi ta nhị cô nương được không? Ta không nhị (ngu ngốc) chút nào, các ngươi vẫn gọi ta là Linh Diên đi!”
o(╯□╰)o Ba năm nay nàng vẫn luôn bị gọi là tiểu tứ, đáng buồn nhất là tỷ tỷ tự nhiên bị gọi là tiểu tam, đỡ trán…
Nghĩ đến lúc trước tỷ tỷ đứng thứ ba, còn bây giờ nàng lại là thứ hai, cảm giác có chút khôi hài không rõ.
Chuyện Linh Diên là nhị tiểu thư bọn họ cũng biết từ trước rồi.
Nhớ ngày đó khi biết Linh Diên là muội muội sinh đôi với chủ tử của bọn họ, trong lòng họ khiếp sợ không thua gì khi Công Tử Diễn đưa Mặc Ngọc lệnh cho Linh Diên trước kia.
Nhưng bây giờ xem ra mọi thứ đều hợp lý đến như vậy, chỉ sợ gia chủ của bọn họ đã sớm biết Linh Diên là muội muội của mình rồi ư?
Tuy rằng bọn họ không hiểu tại sao dung mạo của một người lại có thể thay đổi hoàn toàn như vậy, nhưng nhìn đôi mắt dưới khăn che mặt của các nàng vẫn y như trước, chắc cũng không ai hoài nghi các nàng không phải cặp tỷ muội song sinh đâu.
“Bẩm cô nương, năm năm nay bên trong Bất Dạ thành đã sắp xếp và cải tạo lại một chút, thêm nhiều loại hệ thống phòng vệ, đợi ngày mai nhị vị nghỉ ngơi cho khỏe hơn rồi có thể đi xem qua.”
Linh Diên lập tức cảm thấy hứng thú gật đầu: “Được, tốt lắm.”
Vừa đi vừa nói chuyện đã đến Minh Nguyệt lâu, tám đại hộ pháp lui ra, Linh Diên nhìn quanh phòng khách, không khỏi híp mắt cười nhìn Công Tử Diễn: “Ta còn nhớ rõ hơn năm năm trước, tỷ tỷ hay tiếp đãi người ta ở đây, lúc đó có phải tỷ tỷ đã biết thân phận của ta rồi không?”
Công Tử Diễn cười nhẹ, lẳng lặng nhìn nàng.
“Muội có dáng người và màu da đặc biệt đến như vậy, dù cho ta muốn xem nhẹ cũng không được. Không sai, lúc đó ta đã biết hết rồi, đặc biệt là muội lại còn đến từ thế kỷ hai mươi mốt giống như ta, cái này lại làm ta cảm thấy kinh ngạc hơn cả.”
Người có thể xem hiểu được chuyện xưa truyền kỳ của Mặc thị không nhiều, lúc trước nàng ấy làm bộ nhìn không hiểu nhưng trên thực tế từ trên xuống dưới Bất Dạ thành có chỗ nào nàng ấy không hiểu đâu?
Dù cho Bất Dạ Thành là do mẫu thân và phụ thân để lại nhưng cũng khó chắc chắn rằng sẽ không xuất hiện phản đồ, cho nên, thường ngày nàng ấy vô cùng khiêm tốn.
Mãi cho đến khi Linh Diên xuất hiện mới khiến nàng ấy cảm thấy thì ra bọn họ cũng không phải là không có cơ hội, cũng không cần phải mai danh ẩn tích cả đời.
Điều làm cho nàng ấy càng không thể tưởng tượng nổi là y thuật của Linh Diên, vừa ra tay đã có thể giải quyết được căn bệnh không tiện nói ra dày vò nàng ấy suốt nhiều năm nay, thậm chí còn giúp đỡ Bất Dạ thành thoát khỏi khống chế của Long Khôn.
Lúc đó trong lòng nàng ấy vô cùng kiêu ngạo, cũng bởi vì đã có thể giải quyết được vấn đề dày vò mình nhiều năm nên nàng ấy mới có thể dễ dàng bế quan tu luyện.
Chẳng qua điều nàng ấy không ngờ tới đó là đợi đến khi nàng ấy tỉnh lại thì khắp đại lục Tứ Phương đã xảy ra thay đổi long trời lở đất, ngay cả muội muội duy nhất của nàng ấy cũng gặp khó khăn.
“Tỷ tỷ, có hứng thú tắm với ta không?”
Linh Diên dí dỏm nháy mắt với Công Tử Diễn một cái, Công Tử Diễn bị nàng quấy rối buộc phải tạm dừng suy nghĩ của mình.
Công Tử Diễn tức giận nhéo nhéo cái mũi của nàng: “Muội đấy, muội nói thì hay lắm, mỗi lần tắm rửa đều kéo ta theo, chờ đến khi gả muội cho người khác, có phải lần nào đi tắm cũng phải kéo phu quân của muội tắm cùng hay không?”
Linh Diên đỏ mặt lên, giận dỗi liếc: “Tỷ tỷ nói bậy bạ gì vậy? Lập gia đình? Đó là chuyện của kiếp trước, đời này ta sẽ chăm sóc cho tỷ, ai cũng đừng hòng tách chúng ta ra.”
Không biết có phải những lời này đã chạm đến tận đáy lòng của hai người hay không làm cho cả hai đều trở nên trầm mặc.
Đợi sau khi Công Tử Diễn đưa nàng đi vào suối nước nóng lộ thiên nằm ở sau Minh Nguyệt lâu mới reo lên một câu trong hơi mù.
“Oa, nơi này tốt thật đấy, tỷ, tỷ thật đúng là biết cách hưởng thụ nha…”
Sau khi cho người hầu lui ra, Linh Diên không chờ được nữa, vội vàng cởi quần áo, “ùm” một tiếng nhảy vào trong nước.
Sau khi được nước suối ấm áp bao bọc lấy thân thể đã lạnh cóng, Linh Diên thoải mái rên rỉ thành tiếng.
“Trời, thật thoải mái, tỷ tỷ, sao tỷ lại thất thần vậy? Mau xuống đây.”
Công Tử Diễn cũng không hề kiêng dè Linh Diên, nàng ấy cởi bỏ áo ngoài, chỉ còn mặc áo lót vẻ mặt thẹn thùng bước xuống nước.
Nhìn bộ dạng chân tay rụt rè của nàng, Linh Diên im lặng nhìn chằm chằm: “Cũng mấy năm rồi sao tỷ vẫn không sửa được cái tính xấu này nhỉ, tắm với muội có gì phải e lệ chứ? Tỷ sợ ta nhìn thấy hết sạch của tỷ à?”
Công Tử Diễn bất đắc dĩ liếc nàng một cái: “Nha đầu chết tiệt này, muội thì biết cái gì? Đây là do ta đã cải nam trang quá lâu rồi, bất ngờ quay lại mặc đồ của nữ nhân đương nhiên là chưa kịp thích nghi rồi?”
Linh Diên nhìn nàng còn đang lo lắng che đậy bánh bao nhỏ của mình, ánh mắt lóe lên, tiểu hồ ly giơ móng vuốt cười xấu xa, dưới ánh mắt ngạc nhiên của Công Tử Diễn bắt được cặp bánh bao nhỏ non mượt kia.
“A, cái móng lợn đáng chết của muội, muội đang sờ ở đâu đấy hả, đau, đau a đau, buông tay ra mau!”
“Hừ, ta cho tỷ chưa quen, tỷ nói chưa quen, thực ra cũng không đến lượt tỷ nói có quen hay không, chúng ta đều giống nhau, dù phải chịu thiệt thì cũng là ta chịu mà?”
Dù sao người có thói quen mặc nam trang cũng không phải là nàng.
“A, nha đầu háo sắc này, sao muội không tự sờ của mình đi? Của muội lớn hơn của ta cơ mà, buông tay mau lên!”
“Hí hí, phải mát-xa thường xuyên, tỷ tỷ, muội muội giúp tỷ mát-xa một chút, cũng không cần cảm động quá đâu!”
“Phi, nha đầu chết tiệt này, cẩn thận ta đánh muội!”
Trong lớp sương mù dày đặc của suối nước nóng, hai tỷ muội không để ý hình tượng cùng nhau ngâm mình.
Nước suối văng khắp nơi, thân hình xinh đẹp mà thướt tha của bọn họ như hoa sen nở rộ trong hồ, nở rộ màu phấn hồng, thanh khiết vô song.
Sau khi tắm rửa ở suối, sự mệt mỏi trên mặt hai người cũng được quét sạch, lộ ra hai dung nhan tuyệt sắc gần giống nhau như đúc.
Mắt ngọc mày ngài như nhau, da như mỡ đông, đều là vẻ đẹp không cần son phấn, thuần khiết động lòng người.
Nhất là ánh mắt của bọn họ, sóng xanh lưu chuyển, trong veo như nước đúng là rất động lòng người.
Chỉ có điều, Linh Diên đẹp theo kiểu thanh tịnh lạnh nhạt, Công Tử Diễn thì lại đẹp theo kiểu tĩnh mịch thanh tao.
Đùa giỡn nhau cả buổi, sức lực của hai người đã sớm tiêu hao hết sạch, lười biếng ngồi một bên suối, xõa mái tóc dài như tơ lụa chấm ngang eo, vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm.
“Mặc quần áo vào còn có thể phân biệt ai là ai, tỷ tỷ, tỷ nói xem nếu như chúng ta mặc quần áo giống như nhau thì có ai có thể phân biệt được hai chúng ta với nhau không?”
Công Tử Diễn tức giận hừ một tiếng: “Hừ, ai mà thèm quan tâm bọn họ có thể phân biệt hay không, bây giờ ta chỉ muốn tìm một chỗ rồi ngủ một giấc thôi.”
Ánh mắt Linh Diên lóe lên, bỗng nhiên tiến sát đến bên tai Công Tử Diễn, người nào đó sợ tới mức muốn ngửa ra sau, theo bản năng ôm lấy ngực: “Muội, đứa trẻ chết bầm này, muội muốn làm gì?”
Khóe miệng Linh Diên giật một cái, bị phản xạ có điều kiện của tỷ tỷ nhà mình chọc cho dở khóc dở cười.
“Tỷ, nhìn xem tỷ sợ đến thế nào kìa, vừa rồi chỉ là đùa với tỷ thôi mà, nhưng mà ta cũng không có nói gì sai cả, giúp nhau mát-xa thật sự có thể trợ giúp huyết dịch tuần hoàn, đặc biệt bây giờ chúng ta còn đang ở trong giai đoạn trổ mã…”
“Muội, muội còn nói nữa? Muội không thấy xấu hổ sao!” Công Tử Diễn nóng nảy, trên gương mặt xinh đẹp chốc lát đỏ ứng rất đáng yêu.
Linh Diên bó tay rồi: “Tỷ, tỷ nói xem sao chúng ta đều là người xuyên không đến đây mà lại khác biệt đến thế chứ? Sao tỷ lại dễ bị xấu hổ như vậy? Trước kia tỷ đâu có như vậy, ta nghe ca ca nói khi đó tỷ lại rất ngang ngược phóng khoáng mà!”
“Trước kia là trước kia, trước kia còn nhỏ không hiểu chuyện, bây giờ đã trưởng thành rồi sao lại vẫn có thể như trước kia được? Còn nữa, chuyện này và chuyện xuyên không là khác nhau, không phải tất cả nữ giới xuyên không đều giống như muội, ở lại trong hang rắn cũng không sợ.”
Có lẽ là do nghĩ đến tình hình khủng bố lúc ở cấm địa hang rắn, Công Tử Diễn còn giật mình vô cùng đúng lúc, nhìn Linh Diên rồi không tự chủ được lại nhìn bộ ngực bé thỏ trắng của mình, vì sao nàng lại có cảm giác mình không phải nữ nhân mà lại có cảm giác như mình là hán tử vậy?
“Còn nói muội nữa, không phải tỷ còn lập khế ước với một con xích liên xà sao?”
Vừa nhắc tới con xích liên xà kia, sắc mặt Công Tử Diễn càng khó coi: “Muội còn nói nữa, nếu không phải do muội, sao ta có thể lập khế ước với con rắn kia.”