Thanh Huyền xuất hiện trong thư phòng của Vệ Giới một cách lặng lẽ không tiếng động, nhìn Vệ Giới chắp hai tay sau lưng đứng trước cửa sổ, hắn cung kính hành lễ.
“Vương gia, chuyện hôm qua ngài phái thuộc hạ điều tra Túy Hương lâu và vương phi đã có manh mối rồi.”
Vệ Giới nhướng mày, không quay người lại, chỉ thản nhiên hỏi: “Thế nào rồi?”
“Túy Hương lâu bề ngoài là do Đỗ Tiểu Nguyệt nắm giữ, trên thực tế thì thu nhập mỗi tháng của Túy Hương lâu đều sẽ nhập vào Đức Thắng trang dưới danh nghĩa của vương phi. Ở khắp nơi trên nước Tư U đều có phân trang của Đức Thắng trang. Số tiền này mỗi tháng đều sẽ được phân chia ra mà lấy đi. Trừ chuyện này ra, thuộc hạ còn điều tra ra được, trừ kinh thành có Túy Hương lâu, những nơi khác cũng có chi nhánh. Hơn nữa, tiền gửi dưới danh nghĩa của vương phi còn có rất nhiều cửa hàng. Trong số đó có y quán, tiệm thuốc, quán rượu, trà lâu, thậm chí ngay cả kỹ viện cũng có. Phân loại phức tạp, chủng loại cũng nhiều, hoàn toàn không thua kém chúng ta. Đặc biệt là bọn họ làm việc cũng rất khiêm tốn, trừ Túy Hương lâu ra thì những cửa hàng còn lại không quá lỗ cũng không quá lãi, vẫn luôn kinh doanh bền vững. Đánh giá đơn giản mà nói, những cửa hàng này cộng lại, mỗi năm cũng có nguồn thu gần năm mươi vạn lượng.”
Vệ Giới kinh ngạc quay người lại: “Năm mươi vạn lượng? Thế này mà còn gọi là khiêm tốn?”
Thanh Huyền cũng đầy vẻ khâm phục: “Tính toán của thuộc hạ chỉ có ít hơn chứ không có nhiều hơn số thực tế đâu. Bởi vì cửa hàng nhà bọn họ không giống với nhà người khác, chỉ kinh doanh nửa ngày. Hơn nữa, mỗi ngày khám bệnh cho bao nhiêu người, bán bao nhiêu trà, rượu, bán bao nhiêu bộ y phục, tiếp nhận bao nhiêu đơn hàng, cũng đều có quy định. Có khi chưa đến thời gian đóng cửa mà nhiệm vụ đã hoàn thành thì bọn họ sẽ đóng cửa sớm. Thời gian còn lại, trong cửa hàng này đều không có bóng người. Cụ thể là họ đã đi làm gì thì không tra ra được.”
“Ồ?” Nói như vậy, Vệ Giới lại càng thêm hiếu kỳ: “Vậy cái này có liên quan gì đến Linh Diên?”
“Thuộc hạ phát hiện ra, chỉ dựa vào sức của mình thì khó mà hoàn thành được nhiệm vụ nên đã dùng lực lượng của tổ chức nên mới có manh mối. Thuộc hạ phát hiện mỗi vị chưởng quầy của mấy cửa hàng này dù ít dù nhiều đều có quan hệ với Phượng Trì sơn trang. Mà bản thân Phượng Trì sơn trang trước nay lại không liên can gì với những tổ chức khác. Điều tra đến đây, hình như đã có chút không hợp lý rồi.”
Vệ Giới nhướng mày: “Phượng Trì sơn trang ư? Vậy số tiền đó đã đi về đâu?”
Thanh Huyền nói: “Đường đi rất nhiều, phần lớn đều là mấy cửa hàng dưới trướng vương phi, quay vòng lẫn nhau. Nhưng rốt cuộc đến cuối cùng số tiền đó đã đi về đâu thì… chưa tra ra được.”
“Dùng cả tổ chức cũng không tra được sao?”
“Vâng, không tra ra được. Ngay cả tra ra được Phượng Trì sơn trang sau màn thì cũng là đã dùng đến lực lượng cực lớn rồi.”
Phượng Trì sơn trang?
Hắn ngàn tính vạn tính cũng chưa tình nghĩ tới nàng sẽ có liên quan đến Phượng Trì sơn trang.
Nghĩ đến đây, trong đầu hắn bất giác hiện lên gương mặt xinh đẹp của Phượng Nguyên.
Từ sau lần từ biệt ở thịnh hội bốn nước, hắn chưa từng gặp lại nàng. Thậm chí, đối với điều hắn từng hứa với nàng, nàng cũng chưa từng tìm tới cửa để nhận.
Lẽ nào nữ nhân này thật sự chết rồi hay sao?
“Không, không đâu.” Rất nhanh, hắn đã tự phủ định phán đoán này. Nếu Phượng Nguyên thật sự đã chết thì làm sao Phượng Trì sơn trang có thể yên tĩnh như vậy được?
Còn nữa, Quỷ Y Phượng Trì trong truyền thuyết đó rốt cuộc là nhân vật nào?
Vừa nghĩ đến Phượng Trì, trong đầu Vệ Giới liền hiện lên bà già đen ngày đó đã giải độc cho hắn. Thân hình bà ta, và cả màu da bà ta nữa, khiến hắn không tự chủ mà nghĩ tới một người.
Mà vừa khéo, y thuật của người này…
“Rầm” một tiếng, Vệ Giới đập một cái lên bàn. Linh Diên? Phượng Trì? Quỷ Y? Mặt quỷ?
Shhh!
Lẽ nào Linh Diên chính là Quỷ Y Phượng Trì trong truyền thuyết sao?
Nghĩ theo hướng như vậy thì tất cả nguồn thu tiền bạc thuộc sở hữu của nàng cũng không khó để tưởng tượng ra nữa rồi. Còn nữa, điều này cũng gián tiếp cho thấy nàng có quan hệ với Phượng Trì sơn trang.
Quỷ Y có phải là nàng không?
Nếu thật sự là nàng thì Vệ Giới hắn nợ nàng quá nhiều, quá nhiều rồi.
Thanh Huyền thấy sắc mặt chủ nhân nhà mình càng lúc càng khó coi, đang do dự có cần báo cáo một chuyện khác đã tra ra được hay không thì Vệ Giới lại đột nhiên ngẩng đầu lên.
“Còn chuyện gì nữa?”
“Vương gia, còn một chuyện khác mà ngài kêu thuộc hạ đi tra…”
Vệ Giới trầm mặc một hồi, dường như đã nhớ ra điều gì, đột nhiên ngước mắt lên: “Thế nào rồi?”
“Khi đại tiểu thư của Thượng Quan phủ ra đời đúng thật là tính mạng nguy trong sớm tối. Chỉ là vị cao nhân vân du bốn phương đó thì chẳng ai biết ông ta là ai cả. Trừ một lần từng xuất hiện ở Thượng Quan phủ vào mười hai năm trước ra thì chưa từng xuất hiện lại. Ngay cả đại tiểu thư của Thượng Quan phủ cũng là sau năm tuổi mới được mỗi năm về Thượng Quan phủ một lần. Bởi vì từ khi mới ra đời, đã có lời đồn Thượng Quan tiểu thư bệnh tật bẩm sinh, cho nên nhiều năm như vậy cũng không ai phát hiện ra rốt cuộc nàng ấy có ở trong phủ đệ hay không. Việc lộ mặt mỗi năm một lần cũng khiến mọi người tin tưởng vững chắc vào tình hình sức khỏe của nàng ấy. Thiếp mời của các nhà cũng không đưa tới nữa. Duy nhất có một lần ngoại lệ, chính là ở thịnh hội bốn bước. Vị tiểu thư này của Thượng Quan phủ được nuôi dưỡng vô cùng bí mật. Những chuyện lưu truyền bên ngoài về Thượng Quan Tình Hi, trừ một thân tài học và dung mạo đẹp như thần tiên của nàng ấy ra thì chỉ còn thân thể yếu đuối đó của nàng ấy thôi. Trừ chuyện này, những manh mối tra ra được cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi.”
Tiểu thư trong chốn khuê phòng không bước ra khỏi cửa nửa bước, phạm vi hoạt động có hạn, tất nhiên manh mối sẽ bị ảnh hưởng. Đặc biệt là còn cái kiểu mỗi năm lộ mặt một lần này, người không xuất hiện nữa thì tất nhiên để tra ra là khó khăn trùng trùng.
“Mấy năm nay, trừ một tháng ở Thượng Quan phủ ra, có tra ra được thời gian khác nàng ấy đã đi đâu không?”
Thanh Huyền lắc lắc đầu: “Những manh mối này đã bị đối phương cố ý xóa đi rồi. Đặc biệt là sau thịnh hội bốn nước, Thượng Quan tiểu thư này không ra khỏi cửa nữa, vẫn luôn ở trong Thượng Quan phủ, càng không có cơ hội để điều tra.”
Sau khi Vệ Giới nghe xong chỉ “ừ” một tiếng hờ hững rồi liền phất tay với Thanh Huyền.
Thanh Huyền lui xuống rồi, Vệ Giới nhìn ngọn nến lay động, lẩm bẩm thì thầm: “Thượng, Quan, Tình, Hi…”
Hai ngày sau, Vệ Giới mang theo thành phẩm lần trước ở Lưu Ly xưởng cùng những bộ phận nhỏ khác mà Linh Diên cần, đến Dược viên.
Thấy hắn, Linh Diên vô cùng kinh ngạc: “Ế! Sao ngươi quay lại nhanh thế?”
Ta căn bản chưa đi, vẫn luôn ở trong phủ, chẳng qua là làm việc ở Hiên Viên các thôi.
Nghĩ tới mấy ngày nay nàng vẫn luôn bận rộn ở Dược viên, Vệ Giới cũng không giải thích: “Ừ, mấy ngày nay vất vả cho ngươi rồi. Ẩn Nhi thế nào rồi? Cái bình vừa nãy ta lấy cho ngươi rốt cuộc là dùng dể làm gì?”
“À, cái đó à, là dùng để phẫu thuật cho hắn. Mấy thứ dược liệu đó nếu đã không tìm thấy thì tạm thời cứ kệ nó đi. Những chuyện còn lại để ta nghĩ cách.”
“Ngươi nghĩ cách? Ngươi có cách gì hay chứ?”
“Ta sẽ tìm bên Bất Dạ thành hỏi xem có dược liệu phù hợp không. Còn về phần những thứ trước đó ta đã nhắc tới thì thôi bỏ đi. Khoảng thời gian này chủ yếu là điều dưỡng vừa phải. Điều dưỡng thêm mười ngày nửa tháng nữa, đợi khi đã có nền tảng thân thể nhất định rồi thì ta sẽ mổ cho hắn. Chỉ cần trải qua ba lần phẫu thuật, chắc hắn hắn sẽ có thể chạy nhảy được như người bình thường rồi. Có điều, quá trình này khá dài, có thể sẽ cần thời gian hồi phục từ một đến hai năm. Còn nữa, đời này của hắn chỉ e là không có duyên với võ thuật nữa rồi.”
Người luyện võ quan trọng ở độ tuổi. Độ tuổi càng nhỏ thì thành tựu về sau càng lớn. Đỗ Ẩn năm nay đã mười lăm tuổi rồi, qua hai năm nữa là mười bảy, mười tám. Hắn khi đó sớm đã qua độ tuổi tốt nhất để luyện võ rồi. Đúng thật là một chuyện đáng tiếc.
“Không luyện võ được thì có thể theo văn, cũng có thể giống như ngươi, trở thành người hành y, mưu sĩ. Chỉ cần hắn bình an, không phải là tốt hơn bất cứ chuyện gì à?”
Linh Diên kinh ngạc nhìn Vệ Giới một cái: “Ngươi nghĩ cũng thoáng đấy chứ. Ta cũng nghĩ vậy. Ta nghĩ, ý nghĩa của việc ngươi lấy tên ‘Ẩn’ cho nó chính là như vậy đúng không?”
Vệ Giới khẽ “ừ” một tiếng: “Hắn có thể sống sót là chuyện tốt hơn bất cứ điều gì. Chuyện khác, ta cũng không dám hi vọng quá nhiều.”
Linh Diên suy nghĩ một hồi, gật đầu tán đồng: “Đúng thế. Nếu ngay cả sống cũng là một yêu cầu xa xỉ thì còn bàn tương lai gì nữa chứ? Ngươi yên tâm, mạng của đứa trẻ này, ta sẽ nghĩ cách giữ lại cho hắn.”
Nói đến đây, nàng bất giác thở dài một hơi: “Đáng tiếc, đứa trẻ này đã không còn người thân nào trên đời này nữa rồi. Nếu có thì tỉ lệ hắn sống sót được sẽ cao hơn.”
“Tại sao lại nói vậy?”
Linh Diên cũng không muốn nhắc tới quá nhiều với hắn, ngược lại, nàng hỏi: “Hắn có biết thân thế của mình không?”
Ánh mắt Vệ Giới tối tăm như giếng cổ, nhìn ra viện tử của Đỗ Ẩn: “Năm đó hắn ba tuổi, Đỗ gia xảy ra biến cố lớn như thế, lại là sự mở đầu cho kiếp nạn cuộc đời của hắn. Dù có muốn quên đi thì e rằng cũng không thể.”
“Vậy thì đúng rồi. Trong ý thức của hắn, hoàng cô cô đã chết, biểu ca đại hoàng tử đã chết, trên dưới Đỗ gia chỉ còn lại một mình hắn, còn phải chịu đựng gánh nặng thân thể nghiêm trọng như thế. Ngươi nói xem, làm sao hắn còn lòng tin để sống tiếp được đây? Hắn có thể kiên trì đến bây giờ, thật sự là dùng thù hận để níu kéo đấy. Nói đến đây ta lại rất hiếu kỳ, làm sao hắn lại được người Vệ gia cứu vậy?”
Quá trình Linh Diên chữa trị cho Đỗ Ẩn vô cùng phức tạp khổ sở, có lúc nàng cũng sợ không biết cuối cùng đứa trẻ này có chống đỡ nổi không. Nhưng lần nào hắn cũng khiến nàng kinh ngạc.
Đặc biệt là mỗi khi thấy hắn cắn răng kiên trì, nàng luôn có thể thấy được trong đáy mắt hắn lóe lên sự thù hận. Cũng không khó để lý giải là nguyên nhân gì khiến hắn chịu đựng qua đau đớn hết lần này đến lần khác rồi.
Đỗ Ẩn tuyệt đối không phải kiểu không tranh quyền thế như vẻ bề ngoài thể hiện ra, mà ngược lại, tuy thân thể hắn không thể động đậy, nhưng đầu óc hắn lại không ngừng xoay chuyển. Hạt giống thù hận một khi gieo xuống thì tuyệt đối không dễ dàng bị tiêu diệt như vậy được.
Bị Linh Diên hỏi như vậy, sắc mặt Vệ Giới thoáng căng cứng. Trên thực tế, ban đầu khi biết thân phận của hắn, Đỗ Ẩn đã vì kháng cự mà từng rơi vào nguy kịch một lần. Sau này bị “thuyết thù hận” của hắn kéo về từ ranh giới của cái chết.
Cho nên khi Linh Diên nói đến thù hận, trong lòng Vệ Giới vô cùng khó chịu.
“Chỉ cần hắn có thể sống tiếp, cho dù hắn coi ta là kẻ thù thì cũng có gì đâu.”
Linh Diên khó nén sự kinh ngạc trong lòng, nhìn Vệ Giới với vẻ không thể tin nổi: “Ngươi… ngươi sẽ không xem mình là bia ngắm để khích lệ người ta sống tiếp đấy chứ?”
Khó trách lần nào Vệ Giới xuất hiện bên cạnh, đứa trẻ kia cũng luôn mang vẻ mặt kỳ quái phức tạp.
Có lẽ trong lòng Đỗ Ẩn cũng vô cùng rối rắm. Rõ ràng thù hận người Vệ gia mới đúng, nhưng kết quả lại được người Vệ gia cứu.
Có lẽ vốn dĩ hắn không nên ôm hi vọng gì mới đúng, nhưng lại không ngờ Vệ Giới kiên trì mà kiên trì đến tận mười mấy năm.
Khúc mắc của hắn, tin rằng sớm đã theo thời gian mà dần nhạt phai đi rồi.
Vệ Giới lại không muốn nhắc đến chuyện này nữa: “Thân thể hắn đại khái cần thời gian hồi phục bao lâu? Nửa năm đủ không?”
“Chừng đó cũng được rồi. Có điều cụ thể thì còn phải xem tình hình thực tế đã. Qua sự chăm sóc mấy ngày nay của ta, ít nhất cũng có thể ăn được cơm rồi. Đây là một khởi đầu tốt. Thực ra vấn đề lớn nhất của hắn chính là khi còn nhỏ đã bị thương nặng, dẫn đến thân thể yếu ớt, lại thêm mảng da thịt khiến người ta nhìn mà giật mình ở sau lưng, khiến hỏa độc xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng. Năm này qua tháng nọ, các loại biến chứng do thân thể yếu ớt gây ra cũng theo nhau mà tới. Bệnh tật quanh năm khiến các cơ quan, cơ bắp trên cơ thể bắt đầu héo rút trên diện tích lớn. Uống thuốc nhiều năm cũng khiến thân thể hắn càng thêm nhạy cảm, sức đề kháng giảm sút. Có lúc một đợt phong hàn nhỏ thôi cũng có thể khiến cơ thể yếu đuối của hắn bị tổn thương nặng. Cho nên thời gian khôi phục rất dài, cũng không thể nào biết trước được. Ngươi yên tâm đi, nếu đã giao cho ta thì ta nhất định sẽ trả lại cho ngươi một người khỏe mạnh.”
Vệ Giới nghe vậy, trên mặt ngập tràn lo lắng: “Phải, Hắc lão cũng nói như vậy. Thực ra độc trong cơ thể hắn không khó giải, nhưng nếu những độc này được giải thì chưa chắc đã là một chuyện tốt đối với hắn. Vạn vật tương sinh tương khắc, không có những loại độc này kích thích mạch máu cơ quan trong cơ thể hắn, có lẽ hắn sớm đã mất mạng rồi. Ta có thể lý giải như vậy không?”
Linh Diên thở dài một hơi: “Về mặt nguyên tắc thì là như thế. Hỏa độc không phải loại độc lợi hại gì. Nó là độc hoàn cảnh sinh ra do tình cảnh tuyệt vọng khi đó. Lúc ấy tuổi của hắn còn quá nhỏ, không thể dùng thuốc như người bình thường, một khi không kiểm tra cẩn thận có thể lấy mạng hắn luôn đấy. Vì thế nên mới bỏ lỡ thời gian giải độc. Những loại độc này tích tụ trong cơ thể hắn từ ngày này qua tháng nọ, sớm đã hòa làm một thể với hắn rồi. Cho nên, không phải muốn giải là có thể giải được.”
“Rất phiền phức sao?”
Linh Diên gật đầu: “Hiện giờ chuyện giải độc không phải là mấu chốt, mà là thân thể đứa trẻ này không chịu nổi giày vò quá lớn. Thuốc có ba phần độc. Hắn uống thuốc mười mấy năm, những thứ thuốc này gần như đã chiếm một phần không thể thiếu trong sinh mệnh của hắn rồi. Có thể sống đến bây giờ đã là kỳ tích. Một khi có động tác mạnh, chỉ cần có một phần trăm thôi cũng có thể không chống đỡ được. Thuốc của gia gia là thuốc tốt giữ mạng, nhưng cũng chưa chắc hắn có thể chịu đựng được dược hiệu mạnh như thế. Độc của thuốc và hỏa độc lại thêm cơ thể vốn yếu ớt, trị bệnh đâu chỉ là phiền phức, mà là một cuộc khiêu chiến đầy gian nan!”
“Ngươi muốn làm thế nào?” Nói nghiêm trọng như vậy, dù nàng đã từng nói có thể chữa khỏi, Vệ Giới cũng bất giác lo lắng mà nhíu mày.
“Lấy máu thay máu.”
Khi miệng Linh Diên nói ra bốn chữ này, con người của Vệ Giới đột nhiên co lại, trong giọng nói có chút run rẩy: “Ngươi nói gì cơ?”
“Dùng máu của ta đưa vào trong máu của hắn, ép máu độc ra ngoài trước rồi dần dần thay thành máu của người bình thường. Sau đó mới có thể tiếp tục.”
“Ngươi muốn truyền máu của ngươi sang bằng cách nào? Cái này… cái này nghe có vẻ quá kinh hãi rồi.”
Linh Diên mỉm cười: “Yên tâm, máu của con người đều có thể tái sinh. Chỉ cần không quá lượng máu nhất định thì hoàn toàn có thể được. Ta đã lấy máu của bọn ta ra so sánh rồi. Nhóm máu của hai bọn ta giống nhau. Lại thêm từ nhỏ ta đã được gia gia thả vào ngâm trong đủ loại dược liệu, máu của ta có thể giải bách độc. Tuy không đến mức tà ma như thế, nhưng cũng tốt hơn máu người bình thường rất nhiều đấy. Đối với Ẩn Nhi mà nói, chỉ có lợi ích, không có tác hại đâu.”
“Nhưng ngươi… nhưng thân thể ngươi cũng có trúng độc mà.”
Linh Diên nghe vậy, hơi nhíu mày. Chết rồi, sao nàng lại quên chuyện này chứ?
Tuy nói độc của nàng chỉ ảnh hưởng đến màu da và vóc dáng của nàng, nhưng chuyện liên quan đến ưu thế tự mình trị liệu một thân trúng độc này nàng chưa từng bàn luận với người ngoài bao giờ. Nếu nàng lấy máu của mình cho người khác, chưa nói tới chuyện có ảnh hưởng đến bản thân nàng không, chỉ sợ sẽ còn ảnh hưởng đến Đỗ Ẩn.
Nhỡ đâu phát sinh xung đột với hỏa độc trong người hắn thì hậu quả này e rằng ngay cả nàng cũng không chịu đựng nổi. Nếu đã như vậy, chỉ có thể đổi cách khác thôi, cũng được. Lúc trước lừa được không ít dụng cụ chữa bệnh từ chỗ Công Tử Diễn, kiểm tra nhóm máu vẫn là chuyện vô cùng thuận tiện.
Nàng lập tức quay đầu nhìn về phía Vệ Giới: “Không sao, nếu đã không dùng được máu của ta thì cũng có thể dùng của người khác. Trong phủ ngươi nhiều người như vậy, hiến chút máu chắc cũng không vấn đề gì chứ.”
Vệ Giới nhìn nàng với vẻ không chắc chắn: “Cách… cách này thật sự là chưa từng nghe qua. Ngươi chắc chắn muốn làm vậy chứ? Sẽ không có bất cứ sơ suất gì?”
Linh Diên biết cách này thì cổ nhân rất khó lý giải, cũng không muốn giải thích nhiều: “Dù sao thì hắn cũng thành ra thế này rồi, cho dù ngươi không giao cho ta thì hắn cũng không chịu đựng nổi nữa. Ngươi thấy sao nào?”
Thế này là muốn còn nước còn tát đây ư?
Lúc này, dù Vệ Giới có muốn phản đối thì cũng không tìm ra được lí do để phản đối.
Hắn lập tức nhíu mày hỏi: “Ngươi định bắt đầu từ tháng sau à?”
Giờ đã là giữa tháng tư rồi, còn nửa tháng còn lại là tới tháng năm rồi. Nửa tháng này đúng thật là có thể làm kiểm tra toàn thân cho hắn.
Nàng lập tức gật đầu: “Đại khái vậy. Nếu chiều có rảnh thì chọn một trăm ngươi qua đây cho ta. Ta muốn kiểm tra nhóm máu của từng người một rồi tiến hành ghép lại. Ghép thành công thì cũng còn phải bồi bổ trong khoảng thời gian còn lại nữa. À, đúng rồi, ngươi cũng nói với bọn họ một tiếng, máu của con người thỉnh thoảng lấy ra ít là chuyện có lợi đó, cho nên không cần phải lo có gây ra vấn đề gì có bản thân mình hay không đâu.”
Vệ Giới nhìn sự tự tin tỏa ra từ giữa đôi mày nàng, dần dần cũng đã tin tưởng nàng.
“Được, lát nữa ta sẽ đi sắp xếp. Có điều đến lúc đó phải nhớ báo ta để ta tới. Không nhìn ta không yên tâm.”
Linh Diên khó chịu lườm hắn một cái: “Được rồi, biết rồi. Giờ có phải là tránh ra được rồi không? Thuốc của Đỗ Ẩn xong rồi, ta phải đi đút thuốc cho hắn.”
Khóe miệng Vệ Giới hơi khép lại, nghĩ đến chuyện nàng có thể là Quỷ Y, muốn hỏi rõ trước mặt nhưng lại sợ có chỗ nào đó không thích hợp, khiến nàng tức giận.
Sau khi nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng hắn vẫn từ bỏ. Nghĩ tới ngày tháng còn dài, cũng không vội nhất thời làm gì, hắn chỉ đành tránh đường.
Sau khi Linh Diên vào, Hắc lão liền đi ra, nhìn Vệ Giới đang đứng trong đình hóng mát, không biết suy nghĩ điều gì, Hắc lão liền qua đó.
“Tiểu tử này, mắt nhìn không tệ nha. Nha đầu này trừ tướng mạo không xuất chúng ra thì cái gì cũng tinh thông hết! Đặc biệt là tuổi tác của nha đầu đó còn nhỏ. Mười một tuổi đấy, thật không thể tin được. Với một thân y thuật của nó, chỉ e sớm đã vượt qua lão già này rồi.”
Vượt qua Hắc Khuyết ư?
Vệ Giới kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Thật không?”
Hắc Khuyết không vui liếc hắn một cái: “Ngươi nhìn lão già này xem có giống đang đùa với ngươi không? Đừng nói là ta, cho dù là hai lão tiểu tử Dược Nhân, Linh Vấn Thiên cũng chưa chắc đã đạt được tới trình độ của nó. To gan mà cẩn thận, cách gì cũng dám thử. So với nó mà nói, bọn ta thật sự là lão cổ hủ hết rồi.”
Hắc Khuyết rất ít khi khen ai, nhưng nay lại khen Linh Diên đến mức này. Trong lòng Vệ Giới khẽ lay động, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía ông ta.
“Thủ pháp của nàng ta nhìn có vẻ rất lão luyện. Ông cảm thấy trên đời này hiện giờ còn có người có trình độ cỡ này nữa không?”
Hắc Khuyết cũng xem như đã là lão giang hồ đã tung hoành nhiều năm rồi, nghe Vệ Giới nói vậy, ông ta lập tức xoa xoa cằm, lắc đầu: “Lão già này cũng được xem là người kinh nghiệm phong phú rồi, nhưng trước nay chưa từng thấy tiểu nha đầu nào có công lực cỡ này. Quan trọng là nàng còn trẻ, trình độ trong tương lai sẽ có càng ngày càng hơn thôi. Tiểu tử nhà ngươi xem như nhặt được báu vật rồi. Tiền đồ của nha đầu này rộng mở vô cùng, rộng mở vô cùng đó nha. Nhân tài như vậy, có thể có một người đã là hay lắm rồi, nói gì đến việc có người thứ hai nữa? Không thể nào, không thể nào!”
Nghe ông ta nói vậy, trong lòng Vệ Giới càng thêm khẳng định khả năng Quỷ Y chính là Linh Diên. Thậm chí hắn còn nghi ngờ cả Phượng Nguyên hào quang rực rỡ ở thịnh hội bốn nước khi đó rồi.
Dù sao thì người học y trên đời này nhiều như thế, nhưng nữ hài nhi lại không có nhiều, đặc biệt là còn cùng tuổi mười một, mười hai. Trên thế giới làm gì có chuyện trùng hợp nhiều như vậy.
Chỉ có điều sở dĩ hắn chưa nghĩ theo phương diện này thực ra là do trừ y thuật và tuổi tác ra, hắn không tìm được bất cứ điểm gì tương tự giữa hai người nữa cả.
Nếu nói Quỷ Y Phượng Trì giỏi dịch dung, vậy thì bà lão có thân hình không khác Linh Diên là mấy đó có khả năng đã qua hóa trang rồi mới xuất hiện trước mắt hắn. Nhưng thân hình và vóc dáng của Phượng Nguyên lại khác xa Linh Diên, rất khó khiến người ta liên tưởng được là cùng một người.
Có điều càng là như vậy thì hắn lại càng cảm thấy có điểm bất thường trong đó.
Thời gian tứ thiếu của Phượng Trì tung hoành giang hồ không lâu, làm sao để giải thích thực tế bọn họ đều quen biết Linh Diên được đây?
Nhìn từ tất cả mọi chuyện ở Bất Dạ thành, cũng không tránh khỏi có hơi quá thân quen rồi.
Có một số việc hắn không nói, nhưng không có nghĩa là hắn đã bảo qua những chi tiết này.
Nghĩ đến đây, hắn không tự chủ mà tán thành lời nói của Hắc lão. Đối với hắn mà nói, Linh Diên thật sự là một trợ thủ hiếm có.