Nay nghe Công Tử Diễn nhắc tới,
nàng lập tức lộ vẻ hứng thú vô cùng.
Công Tử Diễn nhìn Mạnh Linh đang cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân xuống, nói: “Về chuyện liên quan đến Độc Quỷ này, có phải ngươi rất cần giải thích một chút không?”
Mạnh Linh lập tức kinh hãi đến nỗi sắc mặt trắng bệch, tim gan đều như vỡ ra, hoảng hốt xua xua tay với bọn họ: “Không, không không, ta không hiểu gì về gã cả, thật sự không hiểu gì mà. Chỉ biết người này ở Long đế quốc thì rất ngông cuồng, rất xấu xa, ảnh hưởng vô cùng không tốt. Nhưng vì gã là người của Long Khôn, lại có độc công xuất thần nhập hóa cho nên không ai dám chọc vào gã cả. Trừ những điều này ra, ta không biết gì nữa hết. Thậm chí ta còn không biết rốt cuộc người này chết trước hay Long Khôn chết trước nữa.”
Phản ứng của Mạnh Linh rất chân thực. Trên thực tế, đừng nói là nàng ta không biết, ngay cả Linh Diên, ban đầu khi điều tra, cũng có rất nhiều nhân tố không chắc chắn được, đặc biệt là thời gian tử vong của Độc Quỷ.
Có người nói là trước Long Khôn, Độc Quỷ đã bị hoàng đế hành quyết trong bí mật rồi. Nhưng cũng có người nói, hoàng đế đã bí mật giam giữ gã ở một nơi nào đó. Còn về phần đó là ở đâu thì không ai có thể nói rõ được.
Điều duy nhất có thể chắc chắn là Long Khôn đã chết, chết dưới tay cha ruột của mình. Hồng Tà cũng đã chết, chết dưới tay Vệ Giới. Về phần Độc Quỷ này thì… Ánh mắt Công Tử Diễn không khỏi hướng về phía Linh Diên.
Hai người ngầm ăn ý nhiều năm, làm sao có thể không hiểu ý của nhau?
Linh Diên lập tức hỏi: “Bất kể Độc Quỷ này chết thế nào, giờ điều ta tò mò hơn là ngươi đó, Mạnh Linh, sao lại nhập bọn với những người này?”
Nhắc tới chuyện này, không thể không nói đến bốn năm trước, Mạnh Linh đột nhiên phản bội, liên lụy khiến tất cả đường dây của nàng ở Long đế quốc đều bị tổn hại. Thù này nàng còn chưa kịp báo, vậy mà nàng ta còn muốn giết nàng. Nếu không phải nể tình nàng ta vẫn còn chút tác dụng thì Linh Diên thật sự muốn cho một đao giết chết nàng ta.
Nghe Linh Diên nhắc tới như vậy, Mạnh Linh như đã nghĩ tới chuyện gì không được vui vẻ, sắc mặt chợt thay đổi khó lường, xanh đỏ luân phiên. Nhưng đối diện với một người có thực lực độc công không hề kém cạnh Độc Quỷ, trong lòng nàng ta vẫn có điều kiêng kị.
“Năm đó, Long đế quốc xảy ra loạn chính trị. Tam vương đoạt đích gây ra
chuyện lớn, tổ chức tình báo của nghĩa phụ ta cũng bị ảnh hưởng, bị người của
Long Khôn chém giết đến mức chẳng còn lại mấy người, ngay cả nghĩa phụ cũng bị giết hại trong lần bạo loạn đó. Còn ta, vì có sức ảnh hưởng nhất định trong tổ chức, lại thêm trong tay còn có mấy tin tình báo quan trọng, cho nên mới có thể may mắn sống sót. Ta cùng với những người còn lại liền được Long Khôn thu về dưới trướng. Trong
quá trình này, để biểu đạt lòng trung thành của mình, cũng để có thể giữ được tổ chức mà nghĩa phụ đã cố gắng bao năm, cho nên ta…”
Linh Diên nhướng mày: “Cho nên, ngươi liền bán hết tất cả thành quả nỗ lực mấy năm nay ở đại lục Tứ Phương của ngươi cho Long Khôn?”
Mạnh Linh mím môi, không dám ngẩng đầu, nhưng sự ngầm thừa nhận của nàng ta lại khiến Linh Diên càng thêm phẫn nộ.
“Cho nên, sở dĩ Long Khôn có thể tiến vào đại lục Tứ Phương nhanh như vậy, cũng đều là do ngươi, có đúng không?”
Mạnh Linh lại im lặng, nhưng hiển nhiên Linh Diên không muốn bỏ qua cho nàng ta như vậy, một phát túm lấy vạt áo của nàng ta, xách cả người nàng ta lên.
“Sở dĩ Long Khôn xác định mục tiêu chủ yếu là nước Tư U, rốt cuộc là vì
cái gì?”
Mạnh Linh vừa nghe đến câu này đã lập tức xua tay: “Không, chuyện này
không liên quan đến ta. Quyết định quan trọng như vậy, làm sao hắn có thể thay đổi vì tin tình báo của ta được? Trên thực tế, hắn đã sớm nghe nói tới đại danh của người rồi. Chỉ có điều hắn
không biết Phượng Nguyên chính là Linh Diên, Linh Diên chính là Phượng Nguyên thôi. Hắn cho rằng Phượng Nguyên và Linh Diên là hai người, hắn cho rằng người phá hủy hai kế hoạch của hắn là hai thiếu nữ, là hai người! Chỉ vì một lần xuất hiện của Phượng Nguyên mà Phượng Trì sơn trang liền mai danh ẩn tích.
Tuy hắn đã nghe ngóng bằng mọi cách, nhưng cũng không tra ra được tung tích của ngươi. Cho nên hắn mới xác định mục tiêu là Phượng vương phi Linh Diên, đầu sỏ gây họa phá hỏng kế hoạch Bất Dạ thành của hắn. Còn nữa, còn nữa, Hồng Tà cũng từng tiếp xúc trực tiếp với ngươi, nói ngươi có bản lĩnh hơn người, là mục tiêu diệt trừ chủ yếu của bọn họ. Nếu không, một khi độc tố lan tràn, rất có khả năng ngươi sẽ lại phá hủy kế hoạch của bọn họ lần thứ hai.”
Linh Diên nghe đến đây, cũng xem như đã hiểu rõ nội tình ẩn giấu rồi. Náo loạn cả nửa ngày, hóa ra đều là vì lúc trước nàng bất đắc dĩ phải lộ diện mà gây ra tai họa hay sao?
Nhưng nếu nàng không ngăn cản, Long Khôn đâu còn phải đợi đến tận một, hai năm? Chỉ e khi trước, vào lúc thịnh hội Tứ Phương, đại lục này đã trở thành quốc gia tang thi rồi.
Bất kể nàng làm thế nào, hình như kết quả cuối cùng đều giống nhau. Nhìn xem, cho dù đã giày vò nhiều năm như vậy, không phải thi độc vẫn thôn tính đại lục này đấy sao?
“Đám mất hết nhân tính các người, lẽ nào trước nay các người chưa từng nghĩ đến việc làm như vậy sẽ có hậu quả gì hay sao?”
Nhắc đến hậu quả, sắc mặt Mạnh Linh lập tức trắng bệch đến triệt để, đáy mắt
tuyệt vọng một màu lạnh lẽo như băng.
“Làm sao bọn họ lại không nghĩ tới sẽ có hậu quả gì được? Mục tiêu của bọn họ vốn chính là hủy diệt cả đại lục Tứ Phương, xây dựng Long đế quốc thứ hai mà. Hắn muốn lợi dụng loại độc cực mạnh này, biến nó thành vũ khí trên chiến trường, từ đó dùng nó để uy hiếp hoàng thất đế quốc, ép họ phải cúi đầu trước hắn. Hắn sinh ra đã là kẻ tàn bạo máu tanh, sao có thể để tâm tới cảm nhận của những người đang sống chứ? Mục tiêu của hắn chính là vị trí đó, vị trí chí cao vô thượng đó. Vì quyền lợi, hắn có thể không tiếc trả bất cứ giá nào. Cho dù vì chuyện này mà hủy diệt đại lục trong một chốc, hắn cũng không hối tiếc.”
Linh Diên nghe vậy, tức đến bật cười: “Đúng là ngu xuẩn. Người chết hết rồi, hắn còn muốn trở thành người đứng trên ai đây?”
Mạnh Linh khẽ lắc đầu: “Không, hắn cũng không hoàn toàn có ý này đâu. Ít nhất thì hắn đã từng thử đàm phán với Vệ Du Sâm. Đáng tiếc là Vệ Du Sâm còn chú trọng đến quyền lực hơn cả hắn, làm sao có thể dễ dàng chắp tay dâng hoàng vị nhường cho người khác được?”
Đôi mi dài như quạt lông vũ của Linh Diên khẽ run. Đúng thật, hình như Vệ Giới từng đề cập chuyện này với nàng.
Còn nhớ ngày trước, Thượng Quan Tình Hi còn từng tận mắt nhìn thấy cảnh tượng Vệ Du Sâm và Long Khôn đàm phán.
Có điều khi ấy tâm Thượng Quan Tình Hi căn bản không để vào nội dung đàm
phán, nàng ta chỉ muốn báo thù, cho nên không nghiêm túc nghe, vì thế điều bọn họ biết cũng có hạn.
Nhưng dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết đôi bên đã không đàm phán thành công, nếu không thì cũng sẽ không có cục diện như thế. Mà tên ngu ngốc Long Khôn này lại quá tin vào Hồng Tà, và bệnh độc tang thi của chính mình, căn bản không ngờ biện pháp ứng đối của bọn họ lại hoàn mỹ như vậy. Đồng thời, hắn cũng đã coi thường sức chiến đấu của Tư U. Vì thế nên mới để con vịt đến miệng còn mất, đúng không?
Nếu không, với năng lực của Thượng Quan Tình Hi, có nói thế nào thì cũng không thể bắt được Vệ Du Sâm từ tay Long Khôn được…
Nói đến Vệ Du Sâm này, Linh Diên không thể không hỏi thêm một câu: “Làm sao ngươi đưa độc vào trong cơ thể hai người này được?”
Mạnh Linh nghe xong, không khỏi cười khổ: “Sau khi bên Hồng Tà thất bại, đại hoàng tử rất tức giận. Vì bị tổn hại mất đồ đệ mình coi trọng nhất, Độc Quỷ vô cùng bất mãn với đại hoàng tử. Vì chuyện này, hai người còn cãi nhau một trận lớn. Sau đó, Độc Quỷ tiên sinh phủi mông rời đi mất. Kế hoạch phía sau của đại hoàng tử không thể nào tiến hành được, chỉ có thể dùng đến lá bài chưa lật mà lúc trước Hồng Tà để lại, do dự trong việc chọn đối tượng nuôi cổ độc. Vì thời kỳ ủ bệnh của loại độc này khá dài, trong
thời gian đó, buộc phải đảm bảo trạng thái còn sống của người này. Mà nay, các nước đều bị hắn khuấy đảo như vậy rồi, người bình thường thì hắn thật không dám sử dụng, chỉ sợ người
này mà chết thì tất cả kỳ vọng của hắn sẽ đứt gãy. Đúng lúc này, Cừu Trinh và
Vệ Du Sâm xuất hiện trước mặt bọn ta.
Nói đến Cừu Trinh, thật đúng là không đơn giản. Trong tình cảnh như vậy mà nàng ta còn có thể sắp xếp người cứu nàng ta và hoàng đế ra, còn tìm được bọn họ, đàm phán với bọn họ, định dùng giao dịch trước đây với đại hoàng tử để giữ địa vị của họ. Đại hoàng tử vốn còn do dự, là ta đề nghị nuôi cổ độc trong cơ thể hai bọn họ. Một là vì thân phận của Vệ Du Sâm, nếu sau này cổ độc vỡ ra, người này sẽ trở thành nguồn bộc phát độc tố. Đến lúc đó, hoàng thất Tư U ắt sẽ đại loạn. Nếu hoàng thất đã loạn, làm sao Phượng Vương phủ có thể thoát được? Đến lúc đó, bọn họ lại nghĩ cách để khống chế nước Tư U há chẳng phải là vẹn toàn hai bên sao?”
Linh Diên suýt chút nữa đã cười ha ha vào mặt nàng ta.
Vẹn, vẹn cái đầu ngươi chứ vẹn!
“Chỉ là ta cũng không ngờ loại độc này lại khủng bố đến mức ấy.”
Nói đến đây, sắc mặt Mạnh Linh đã có thể dùng cụm từ trắng bệch như ma để miêu tả được rồi: “E rằng đại hoàng tử cũng không ngờ tới đâu. Tốc độ lan tràn của độc tố sau này lại nhanh hơn lúc trước, khó giải hơn, khó khống chế hơn. Đến khi bọn họ ý thức được sự nghiêm trọng, muốn tìm Độc Quỷ đến cứu vãn tình thế thì đã muộn rồi…”
Linh Diên lạnh lùng liếc nàng ta một cái: “Một câu ‘ngoài ý muốn’ là có thể khái quát bao nhiêu sinh mệnh vô tội như thế sao? Ha ha, hắn ta không ngờ tới? Làm sao hắn ta có thể không ngờ tới được? Lẽ nào khi hắn ta thả những độc tố ấy ra thì hắn ta chưa từng nghĩ nếu tương lai có một ngày lan tràn ra thì phải giải quyết thế nào sao?”
Mạnh Linh nghẹn họng: “Hình như Hồng Tà không để lại thuốc giải, cũng từng dặn dò hắn là loại độc này không giống độc lúc trước. Nhưng khi ấy, hắn đã bị lợi ích che mờ hai mắt, căn bản không nghe lọt tai thứ gì cả. Mà ta thân là người ngoài cuộc, càng không thể tham gia vào chuyện này. Những điều
này cũng là sau này ta mới biết được. Hơn nữa, xét tới loại độc tang thi này, hình như trình độ của Hồng Tà còn cao hơn sư phụ của hắn nữa. Cho nên, Hồng Tà chết, Long Khôn liền triệt để hết cách. Độc tố không có thuốc giải, trơ mắt nhìn nó lan tràn, trơ mắt nhìn hoàng đế giận dữ giam hắn vào đại lao…”