"Ta vẫn luôn có quan hệ với Khang thân vương phủ, chỉ có điều trước kia không muốn nhắc tới mà thôi."
Ly Diên vô cảm nhìn hắn một cái, nghĩ thầm: Nếu để bọn họ biết người tương lai nàng phải gả đang ở trong Phượng Trì sơn trang, không biết bọn họ sẽ có vẻ mặt thế nào?
Nghĩ tới đây, nàng dứt khoát nói sang chuyện khác. Dù sao nàng cũng đã căn dặn bọn họ đi thăm dò, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ rõ ràng tình cảnh hiện tại của nàng hơn nàng. Bây giờ nói chỉ lãng phí nước bọt.
May mà lúc này Thanh Dạ mang hòm thuốc của nàng tới, hai người Thẩm Tứ đương nhiên bị nàng đuổi ra ngoài.
Nhìn Tô Ngu mặc dù đầy vẻ bệnh tật nhưng vẫn không giấu nổi khí thanh quý trên giường, Ly Diên nhẹ nhàng lắc đầu: "Phú quý do trời. Có vài người cho dù số phận nhấp nhô, nhưng huyết thống quý tộc trời sinh khiến bọn họ dù ở trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng có ý vị hơn người bình thường nhiều."
Thí dụ như Tô Ngu, mặc dù tính tình hắn đôn hậu thiện lương, nhưng lại là con trai của thừa tướng nước Tư U, chờ đợi hắn nhất định là cuộc đời không bình thường.
Quá lương thiện, đó là vì sự việc còn chưa đến mức đấu tới ngươi sống ta chết. Nàng tin chắc, thỏ nóng nảy cũng biết cắn người. Điểm này có thể nhìn ra từ việc Tô Ngu tự tay giết anh mình. Tiềm ẩn trong lòng hắn tuyệt đối không chỉ là lương thiện. Kỳ thật so với cái gọi là thiện lương, nàng càng tin hắn vẫn luôn đè nén chính mình. Tương lai một khi bộc phát, Tô Ngu mới thật sự thức tỉnh.
Nếu đặt trong mắt người khác, Huyền Hồn Túy không dễ giải. Nhưng nếu rơi vào tay Ly Diên nàng, đó chỉ là hành châm hai canh giờ mà thôi, cả dược liệu cũng không cần.
May mà nội lực của nàng đã khôi phục ba phần. Tuy rằng chỉ có ba phần nhưng vẫn đủ để hành châm ba bốn canh giờ. Đương nhiên, thời gian hành châm quyết định bởi việc nội lực của nàng có thuần hậu hay không.
Băng Phách Thần Châm là chí bảo thế gian mà nàng tình cờ lấy được. Có châm này, y thuật của nàng đã tiến bộ, vì vậy tuyệt đối không phải thứ tầm thường. Thường ngày nàng cũng ít sử dụng, chính là không muốn vì vậy mà rước lấy phiền phức không cần thiết. Nhưng người trước mặt không phải người ngoài, nàng đã sớm xem Tô Ngu thành ca ca ruột của mình. Thời khắc nguy hiểm như vậy, tất nhiên tác dụng của kim châm và ngân châm bình thường đều không thể sánh bằng nó.
Thường ngày Băng Phách Thần Châm được đặt trong hộp băng chuyên dụng. Sở dĩ được gọi là băng phách là vì thân châm trong suốt, tỏa ra ánh sáng màu lam nhàn nhạt, cực kỳ giống băng phách. Cộng thêm bên ngoài của nó lại tỏa ra cảm giác lạnh như băng tự nhiên, trong quá trình hành châm có thể theo độ mạnh yếu của người cầm châm, phát huy sức mạnh mà ngươi tuyệt đối không thể nào tưởng tượng nổi.
Thí dụ như hiện tại, sau khi Ly Diên tiến hành bài trừ độc tố cả người Tô Ngu, cẩn thận cầm băng châm, nhắm ngay huyệt đạo đã ngắm chuẩn trước đó, nhẹ nhàng ghim vào. Có lẽ là do băng châm quá lạnh, tuy rằng chỉ ghim một châm nhưng lại khiến Tô Ngu rùng mình theo bản năng.
Ly Diên không có hành động gì, tiếp tục chầm chậm đâm châm vào. Theo băng châm sau lưng Tô Ngu càng ngày càng nhiều, sắc mặt hắn cũng càng lúc càng tái nhợt. Nơi vốn dĩ còn thấm ra mồ hôi lạnh, bây giờ đã đông lại thành một lớp băng sương mỏng.
Khi Ly Diên đâm cây châm cuối cùng vào, ngón tay ngăm đen mảnh dẻ của nàng nhẹ nhàng búng một cái, một luồng sức mạnh vô danh giống như cơn gió thổi qua những băng châm kia. Loại sức mạnh nhìn như mềm mại, kỳ thật lại mạnh mẽ này khiến băng châm phát ra tiếng "ong ong". Ngay sau đó, cảnh tượng khiến người ta khó tin xuất hiện...