Tất nhiên, một số người trong số họ lại chất vấn Ly Hồng Đào: “Làm sao ngươi biết người cứu chúng ta chính là người kia, lại còn có quan hệ thù địch với chúng ta?”
Ngay khi những lời này nói ra, mấy kẻ lập trường không vững quay đầu lại, không tự chủ được nhìn về phía Ly Hồng Đào: “Nói cũng đúng, sao ngươi chắc chắn được?”
“Nếu ngươi có ý nghĩ này, tại sao lại để người ta lại cứu ngươi chứ? Khang thân vương, ngươi làm vậy có hơi quá đáng không?”
“Qua cầu rút ván cầu, không cần phải như vậy?”
“Rốt cuộc ngươi có ý đồ gì? Không phải là ngươi đang âm mưu gì đó đấy chứ?”
…
Nghe họ nói người này còn to tiếng hơn người kia, Ly Hồng Đào bị bọn họ làm cho tức chết.
Hoả khí xông lên, lời nói ra cũng hùng hổ hơn hẳn: “Nói cũng chỉ có thế, tin hay không tuỳ các ngươi.
Cũng không thử nghĩ xem, trong khoảng thời gian đó, ngoài chúng ta, còn có ai có thể tự do ra vào khu rừng hắc ám? Ai có khả năng lôi chúng ta ra khỏi đám độc nhân đó được?”
Ly Hồng Đào quẳng lại câu này, phất tay áo bỏ đi, để lại một đám người, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta.
Tiếp đó trong nháy mắt, tất cả đều im lặng.
Cửa thành của Bất Dạ thành vốn luôn đóng chặt, lúc này đột ngột rung chuyển.
Một chiếc xe ngựa vô cùng đơn giản, ngay cả người hầu kéo xe cũng không có, cứ vậy khiêm tốn đi vào trong Bất Dạ thành.
Điều đáng chú ý là, bốn góc trên nóc xe ngựa treo bốn thứ có tạo hình vô cùng độc đáo, cực kỳ xinh đẹp.
Mỗi khi chiếc xe lắc lư, chúng sẽ phát ra âm thanh cực kỳ êm tai, giống như đang tấu một khúc nhạc.
Con ngựa trắng thuần cao to hệt như người sành sỏi, không gặp phải chướng ngại gì, vó ngựa chậm rãi, lộc cộc đi thẳng về trước.
Những người kia còn đang trầm tư trước những lời nói khó nghe của Ly Hồng Đào, lại ngạc nhiên nhận ra, những người mặc đồ phục vụ của từng khu vực khi nghe thấy âm thanh thanh thúy “đing đing thùng thùng” kia, thân thể đột nhiên chấn động, nhìn thấy cỗ xe.
Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, bọn họ đồng loạt quỳ xuống đất, cúi đầu.
Dù không nói lời nào, nhưng vẻ cung kính trên mặt kia thì ai cũng nhìn thấy được.
Cho đến khi bánh xe lăn qua mặt đất sạch sẽ như được tắm trong ánh vàng rực rỡ, kèm theo âm thanh đẹp đẽ “đing đing thùng thùng” vang lên, dần dần chạy qua trước mặt mọi người, dần dần rời đi, họ vẫn giữ nguyên tư thế đó.
Từ trước đến nay, đám người đi vào Bất Dạ thành chưa từng thấy nhân viên phục vụ cung kính như vậy với bất kì ai!
Tất cả những chuyện này cho thấy, người ngồi trong cỗ xe phải có một địa vị không tầm thường ở Bất Dạ thành.
Đáng tiếc, đợi khi họ nhận ra điều này, cỗ xe đã dần dần đi xa
Mà hướng đi của cỗ xe, thật bất ngờ là nơi họ vẫn luôn hướng đến, “Chỉ Túy Kim Mê.”
Nhìn Chỉ Túy Kim Mê ở nơi xa vẫn tỏa sáng bất chấp sương mù, ai nấy đều đổ dồn ánh mắt tò mò về phía nhân viên gần đó.
“Này, vị tiểu ca này, ai ngồi trong chiếc xe ngựa vừa rồi thế? Có thể được các ngươi hành lễ như vậy, chắc là nhân vật lớn hả?”
“Cỗ xe trông đơn giản như vậy, còn có dây chuyền vô cùng độc đáo treo ở góc xe ngựa, âm thanh kia có gì đặc biệt vậy?”
“Này, này, đừng đi, nói gì đó đi chứ!”
…
Đáng tiếc, trả lời họ chỉ là một mảnh trầm mặc.
Khi cỗ xe hoàn toàn biến mất ở cuối khu vực màu đỏ, đám người của Bất Dạ thành mới từ từ đứng dậy.
Đối mặt với sự hỏi thăm và nịnh bợ xung quanh, họ đều chọn cách phớt lờ.
Ngay cả nhìn cũng không có đã xoay người rời đi nơi ồn ào này.
Khu vực màu đỏ dài và rộng, một lần nữa khôi phục lại sự yên tĩnh trước đây.
Mọi người đều mất hứng gục đầu xuống, có người tính tình nóng nảy còn lặng lẽ nhổ nước bọt về phía những người đang rời đi.
“Gì chứ, có cái gì đặc biệt hơn người đâu? Đều là mấy tên mắt cao hơn đầu, nói thêm một từ cũng không được.
Ta thấy tên bên trong xe, đến tám phần không phải thứ gì tốt.”
Đáng tiếc, gã còn chưa mắng xong, mặt đã bị lệch sang một bên cùng một tiếng ‘bốp’.
Âm thanh cực lớn khiến những người chưa rời đi đều kinh ngạc.
Bởi vì, không có ai xung quanh gã cả.
“Ai? Ai đang đánh ta, cút ra đây ngay.
Loại giấu đầu hở đuôi có tính là gì chứ.”
Một tiếng “bốp” lại vang lên.
Cái tát này quá mạnh, để lại cả vết tay rõ ràng.
Mọi người có thể thấy rõ, cái tát đó là từ trong không trung mà đến.
Người có thể làm được điều này, thực lực trên cả võ vương.
Lát sau, người bị đánh không nói nữa, hiển nhiên biết bản thân đã gặp phải đối thủ.
Nhưng đối phương dường như không buông tha cho gã như vậy, bởi vì trong không trung bỗng vang lên một âm thanh trầm thấp và uy nghiêm: “Nếu không muốn chết, giữ miệng sạch sẽ chút!”
Lúc này họ mới phản ứng được, thì ra hoạ từ miệng ra.
Mà cao thủ có thể cảnh cáo gã như vậy, khả năng duy nhất là chủ nhân của chiếc xe mà gã vừa xúc phạm.
A…
Mọi người ý thức được khả năng này, chỉ cảm thấy ớn lạnh xông thẳng lên đến đỉnh.
Chẳng lẽ, chủ nhân của cỗ xe ngựa kia, thật sự là người sau màn của Bất Dạ thành?
Ngay khi mọi người đang suy đoán về thân phận của người này, chiếc xe ngựa kia đã đi mấy canh giờ, đi đến “Chỉ Túy Kim Mê” đang chìm trong sương mù.
Và lý do có tình cảnh như vậy, hoàn toàn không phải bên trong sương mù có thứ gì, mà là linh khí cực kỳ khan hiếm ở lục địa Tứ Phương.
Đương nhiên, người bình thường không thể chạm đến nó, đừng nói là nghe thấy.
Mặc dù có thể nhìn thấy chín chùm sáng xung quanh “Chỉ Túy Kim Mê”, mỗi một đạo có thể thông đến lối vào của Chỉ Túy Kim Mê, nhưng có thể nhìn thấy không có nghĩa là có thể chạm vào được.
Ngoại trừ cứ cách một thời gian, những người đã vượt qua khảo hạch mới có được ân trạch ra thì chỉ còn người cao nhất ở Bất Dạ thành.
“Công tử, đã đến rồi.”
Sau khi cỗ xe dừng hẳn lại, tám nam nhân cao lớn, bốn trắng bốn đen bỗng dưng xuất hiện.
Đám nam tử mặc áo đen đeo mặt nạ quỷ, nam tử mặc áo trắng đeo mặt nạ bạc.
Mặc dù không nhìn rõ mặt nhưng cơ thể mỗi người đều cân đối, đường nét hoàn hảo, thêm đôi mắt trần và khóe môi trần trụi, không khó để đoán được điều tướng mạo của những người này, chắc chắn là không tồi.
Trong xe ngựa truyền đến một tiếng nhàn nhạt.
“Ừ, Phong?”
“Có thuộc hạ.”
Ngay sau đó, rèm xe bị một người mặc áo trắng nhẹ nhàng nâng lên.
Trong xe ngựa, thiếu niên có dáng người nhỏ nhắn, mặc áo choàng gấm trắng trang nhã, đeo mặt nạ che nửa mặt có hình hồ điệp vàng bước ra.
Nước da thiếu niên trắng trẻo, tinh tế, mái tóc dài mỏng manh và thanh tú được vén lên cao, dùng một chiếc trâm ngọc tuỳ ý vén lên.
Dưới lớp mặt nạ hình hồ điệp ngang ngược kia, lại lộ ra một chiếc mũi rất thanh tú, đôi môi đỏ mọng không điểm xuyết, dáng người hơi gầy.
Ngược lại không giống như một thiếu niên khỏe mạnh.
Tuy nhiên, điều này không ảnh hưởng đến sự cung kính của mấy tên hộ vệ.
Dưới sự hỗ trợ của hộ áo trắng tên Phong, thiếu niên từ từ bước xuống xe.
Vừa bước ra khỏi xe ngựa, cánh cửa của “Chỉ Túy Kim Mê” ầm ầm mở ra.
Phía sau cánh cửa, mấy trăm nam nữ mặc trang phục vàng rực đứng đấy, nhìn thấy thiếu niên đều cung kính quỳ gối: “Cung nghênh Thiếu thành chủ về thành, cung nghênh Thiếu thành chủ về thành!”
Âm thanh vang vọng, phá vỡ mọi chướng ngại, vang trên không của Bất Dạ thành.
Kéo dài mấy chục dặm bên dưới, rõ ràng là đang thông báo cho tất cả thần dân của Bất Dạ thành.
Phía sau Bất Dạ thành, trong dãy núi Hắc Tắc không kém gì rừng hắc ám, có vô số người luyện võ.
Trong khoảnh khắc giọng nói truyền đến, tất cả mọi người đồng loạt mở mắt.
Bên trong dãy núi Hắc Tác còn như vậy, những người ở trong cửu sắc của Chỉ Túy Kim Mê đương nhiên sẽ càng nghe rõ những lời này.
Đầu tiên, đám người còn chưa kịp giải tán ở khu vực màu đỏ lập tức dừng chân lại, không tin nổi nhìn về phía Chỉ Túy Kim Mê ở trong sương mù dày đặc.
“Trời ạ, chiếc xe ngựa vừa rồi thật sự là xe ngựa của thành chủ đại nhân?”
“Thảo nào lão Cửu lại bị đánh.
Trên địa bàn người ta còn dám xúc phạm chủ nhân của họ, đây không phải là muốn ăn đòn sao?”
“Không giết gã coi như không tệ rồi.
Còn nữa, nếu vừa rồi ta không nghe lầm, là thiếu thành chủ sao? Chẳng lẽ còn có lão thành chủ ở đây?”
Đối với bọn họ, Bất Dạ thành có quá nhiều điều nghi ngờ, quá nhiều bí ẩn.
Vì vậy khi tin tức này bùng lên, những người đã trở về phòng không hẹn mà cùng đi ra đường lớn, bảy mồm tám lưỡi bắt đầu nghị luận.
Khu vực màu đỏ còn như vậy, các khu vực khác sao có thể yên tĩnh được.
Ngay cả Vệ Giới, người đang ngủ cũng mở mắt khi âm thanh kia truyền đến.
“Thiếu thành chủ về thành? Nói như vậy, chủ nhân của Bất Dạ thành đã trở lại?”
Ly Diên vuốt cằm, không tự chủ được nhìn Vệ Giới, “Ngươi nói, vị thiếu chủ này trở về thành, đối với chúng ta là tốt hay xấu?”
Vệ Giới liếc nàng một cái, lộ ra ý cười mỉa mai thâm trầm: “Tốt hay xấu, sớm hay muộn ngươi cũng biết, gấp gì chứ?”
Danh Sách Chương: