“Chậc chậc, đó chính là mỹ thực của bốn nước đấy. Mỗi lẫn lão gia tử đi đều ăn. Lần ăn này ăn xong là không quên được.”
Linh Diên nheo mắt: “Ồ? Hắc gia gia, thật thế à?”
Hắc Khuyết bị người ta đâm trúng tim cũng không giận, chỉ khinh thường hừ một tiếng: “Đúng thì sao?”
“Nếu như đúng, ta có thể mang về giúp ông!”
“Biến, tiểu nha đầu ngươi biết gì chứ? Thịt vịt nướng của Túy Hương lâu bắt buộc phải ăn nhân lúc còn nóng, để nguội không còn ngon nữa. Còn có Lê Hoa túy, phải phối với đồ ăn của Túy Hương lâu mới hợp vị. Ngươi mang về cho ta? Lúc đó đồ đã lạnh rồi, không được, không đồng ý!”
Linh Diên không ngờ Hắc lão này lại có chấp nhất với đồ ăn như vậy, nàng nhướng mày: “Vậy nếu ta có thể mang chúng về mà vẫn giữ nguyên hương vị thì sao?”
“Ngươi nói đùa gì thế?” Hắc lão khinh thường bĩu môi: “Túy Hương lâu này cách chúng ta một quãng xa. Ngươi nhanh thì có thể nhanh đến mức nào chứ? Chắc chắn không thể bằng hương vị như lúc tiểu nhị bưng lên. Không được, mấy món mỹ thực này nhất định phải ăn ở trong Túy Hương lâu mới có thể ăn được mùi vị chính tông ấy. Ngươi hoàn toàn không hiểu!”
“Ông khỏi cần quan tâm chuyện này. Ta cam đoan sẽ mang về được cho ông. Không mang về được, một tháng tới ông không cần làm gì, thế nào?”
Một tháng tới không cần làm việc? Thế chẳng phải ngày nào lão cũng được tới Túy Hương lâu hay sao?
Mắt Hắc Khuyết sáng lên, không thể không thừa nhận điều kiện này của Linh Diên thực sự rất hấp dẫn ông ta. Nhưng nha đầu này không lừa ông đấy chứ? Nàng có bản lĩnh này?
Ngay khi ánh mắt Hắc Khuyết lóe lên, lâm vào tình thế khó xử, Linh Diên lại phát rồ ném một câu: “Ông muốn ăn vịt của Tuý Hương lâu một tháng hay là chỉ ăn một ngày?”
Hắc Khuyết bĩu môi: “Nói như vậy, ngươi cũng không tự tin lắm nhỉ?”
Linh Diên cười nhạt: “Chuyện này cũng khó nói, không thử một lần sao biết được? Lão gia tử, ông cứ tính đi. Dù thắng hay thua, kết quả là ông vẫn chiếm được tiện nghi, đúng không? Không phải chỉ là một ngày thôi sao? Thế nào? Để ta đi hay không?”
Hắc Khuyết bị nàng chặn họng, đúng là cắn câu. Cuối cùng, lão dứt khoát đặt gùi sau lưng xuống, trừng mắt nói với Linh Diên.
“Tốt, lão già ta tạm thời tin ngươi một lần. Nha đầu ngươi cũng nên nói lời giữ lời.”
“Lão gia tử, ông yên tâm, làm được hay không, tối nay sẽ biết. Coi như không đạt tiêu chuẩn thì ông còn thời gian một tháng thời gian mà? Lần mua bán này ông không lỗ, không hề lỗ đâu!”
Hắc Khuyết cũng vì coi trọng điểm này cho nên mới đồng ý. Lão nhìn về phía Vệ Giới: “Hừ, nhóc con, ngươi làm chứng cho chúng ta!”
“Được, Hắc lão, ta làm chứng!” Bây giờ còn chưa đến tối, nha đầu này muốn làm trò quỷ gì, hắn còn có thể chạy về không đây?
Theo sắp xếp như vậy, Linh Diên cũng không dài dòng, lập tức đưa phương thuốc cùng cách dùng hôm nay của Ẩn Nhi ra. Trải qua mấy ngày ở chung, Hắc lão vốn xem thường sau càng khâm phục. Dần dần đều là Linh Diên sai đâu đánh đó, nàng nói cái gì thì chính là cái đấy. Mà trong quá trình thay đổi này, cũng là lòng tin của thầy thuốc với sự chẩn trị của Linh Diên.
Mặc dù tuổi nàng không lớn, nhưng dù là dùng thuốc, xem mạch chẩn đoán hay châm cứu xoa bóp đều thành thục không hề tương xứng với tuổi tác. Từ cái cách nàng lớn mật dùng thuốc thì có thể nhìn ra, nàng phải có kinh nghiệm y thuật ít nhất là trên hai mươi năm. Nhưng hết lần này tới lần khác, hiện thực nói cho ông ta biết, nàng mới chỉ mười một tuổi. Thiên tư như vậy, không muốn phục cũng không được.
Vốn là trình độ của Dược nhân còn cách lão hai dãy phố, không nghĩ tới, tiểu nha đầu không lớn lắm này có trình độ càng khoa trương không hợp bình thường.
Hắc Khuyết còn cam chịu thở dài nói: “Mệnh, đây là mệnh mà. Nửa đời trước bị lão tử tra tấn, tuổi già vốn nên hưởng phú chuẩn bị nằm quan tài thì đột nhiên xuất hiện một thiếu nữ có y thuật cao thâm như thế. Chuyện này, nếu không phải lão tiểu tử Dược nhân kia thành tâm, lão đã vặn đầu mình xuống rồi.”
Đáng tiếc, đáng tiếc. Nếu Dược nhân nghe nói vậy sợ sẽ nói: Lão tiểu tử, ngươi cho rằng ngươi là ai? Với y thuật của ngươi sao có thể khiến ta để trong lòng mấy chục năm chứ? Ngược lại là ngươi ấy. Ai biết những năm qua ngươi trốn ở xó xỉnh nào, sinh được mấy thằng nhóc rồi? Kiếp này để ngươi gặp được cháu gái của ta là phúc khí của ngươi, học tập cho tốt đi!
Xem, Hắc Khuyết thật đúng là bị ông đoán trúng, bắt đầu hành trình vô cùng nghiêm túc thỉnh giáo…
“Ngươi muốn chế ra lưu ly gì?”
Nghe Vệ Giới hỏi như vậy, Linh Diên mới nhớ tới chính sự: “Yên tâm, ta không cần thứ gì tinh xảo, chạm trổ hoàn hảo. Cho dù đưa ta chút đồ thừa, trang sức không cần đến cũng được. Nhưng nhất định phải dựa theo phương thức chế tạo của ta. Còn nó là cái gì, chờ ngươi mang ta đến nơi chế tác lưu ly, ta vẽ ra là được.”
“Vậy ngươi muốn mấy thứ này làm gì? Dù hôm nay có đi, sợ cũng không làm được gì cả?”
“Không sao, không phải có ngươi à? Trong vòng mười ngày đưa cho ta là được rồi. Ngoại trừ cái này, ta còn phải đi tìm vài thứ khác. Đương nhiên tác dụng là trị bệnh cứu người. Nếu như thí nghiệm thành công, có lẽ sẽ ít đi chút đau đớn, bệnh sẽ đỡ hơn. Dù không có thuốc của gia gia cũng sẽ tốt lên.”
Vệ Giới khựng lại, ngạc nhiên nâng mắt lên nhìn, không thể tưởng tượng nổi nhìn nàng: “Ngươi, ngươi nói là thật?”
Linh Diên liếc mắt nhìn hắn: “Đương nhiên là thật. Loại sự tình này có thể nói đùa được sao? Thuốc của gia gia quý giá như vậy, lại chỉ có một phần, dùng hết sẽ không còn nữa. Gia gia bỏ ra công sức lớn như thế, ta không thể chiếm tiện nghi được. Cho nên, nếu như có thể dùng cách khác, ta tình nguyện chọn cách khác.”
Linh Diên giải thích, Vệ Giới dần dần thở nhẹ ra.
“Vốn dĩ ta vẫn không yên tâm, không ngờ ngươi có đặt đứa trẻ kia trong lòng. Nha đầu, cảm ơn ngươi. Cả đời này, ta không cầu gì cả, chỉ ngồi chờ chết bảo vệ Đỗ Ẩn. Dù không kéo dài được mấy năm, ta cũng sẽ đi cùng nó. Không nghĩ tới còn có cơ hội như vậy. Xem ra, ông trời cũng không vừa mắt, muốn nó sống cho tốt!”
“Người tốt sẽ có được báo đáp, kẻ xấu sớm muộn sẽ phải gặp đến báo ứng. Vương gia ân oán rõ ràng như thế, ông trời đương nhiên sẽ không để cố gắng của ngươi bị uổng phí. Cho nên, ngươi không cần khách khí với ta.”
“Nếu vậy, làm phiền rồi!” Vệ Giới cũng không muốn lúc nào cũng nói mấy lời này. Hắn mấp máy môi, không nói thêm gì nữa.
Linh Diên nhìn vẻ yên tĩnh cùng khách khí của hắn, ít nhiều vẫn hơi không thích ứng nổi: “Tính cách của ngươi thật đúng là biến ảo khó lường, khiến cho người ta nhìn mà than thở.”
Vệ Giới lẳng lặng nhìn nàng một chút, nhếch môi: “Tính cách của con người, cũng là có thể thay đổi theo hoàn cảnh xung quanh.”
Linh Diên như có suy nghĩ, sau một lúc lâu, mới hậu tri hậu giác nhìn hắn: “Đừng nói nữa. Nghĩ kỹ lại hình như thật sự có lý.”
Nhớ ngày nào nàng vừa mới xuyên đến, mới chỉ ba tuổi mà thôi. Một đứa trẻ ba tuổi ở hiện đại sẽ chỉ muốn ăn kẹo. Thế nhưng ở đây, nàng đã bắt đầu tính toán vì tương lai của mình. Đây chính là hoàn cảnh thay đổi con người. Không ai muốn sống trong cuộc sống đều là áp lực này, nhưng vì sinh tồn, nàng không thể không làm như vậy. Hiện tại, dù cho nàng đã gả cho người ta, nhưng cũng không cách nào có yên bình thật sự.
“Tâm sự của ngươi rất nặng.” Ngay khi Linh Diên cúi đầu trầm mặc, rơi vào suy nghĩ của mình, Vệ Giới ở bên cạnh như có suy nghĩ nhìn nàng.
Linh Diên ngẩng đầu lên nhìn, nở một nụ cười thương cảm.
“Thật ra ta của hiện tại, so với đứa trẻ không cha không mẹ cũng không khác lắm. Mặc dù có Linh gia trang ở sau lưng nhưng phần ân tình này, ta lại không muốn dùng quá nhiều. Cho nên khi nhìn Đỗ Ẩn, ta sinh ra một loại thương tiếc trước kia chưa từng có. Loại thương tiếc này, vào thời điểm ngươi nói thân thế của nó lại càng trào lên mãnh liệt. Mặc dù ta không biết thân thế của mình, cũng chịu ngược đãi, nhưng tốt xấu gì ta còn có nghĩa phụ nghĩa mẫu, nghĩa huynh nghĩa tỷ, còn có một vị gia gia xem ta như cháu ruột. Thế nhưng Ẩn Nhi thì sao? Nó cũng chỉ có một mình ngươi.”
Lời này của Linh Diên, khiến lòng Vệ Giới ấm lại: “Không, nó không chỉ là có ta, nó còn có ngươi. Có đại phu hao hết tâm sức như ngươi, nó có thể giống người bình thường, nhảy nhảy nhót nhót, sống thật vui vẻ. Dù cho không có cha mẹ, cũng có thể rất hạnh phúc.”
Vệ Giới nhìn nàng trong chốc lát, chợt lộ ra nụ cười tao nhã đẹp đẽ: “Ngươi nói đúng không?”
Móa, tên này không có việc gì sao lại phóng mị lực rồi? Khuôn mặt này khiến người ta phải mặt đỏ tim đập. Trong nháy mắt, nàng thật sự muốn loại bỏ vết sẹo vô duyên trên mặt hắn đi. Thế nhưng nếu như vậy, nữ nhân chú ý đến hắn sợ sẽ càng nhiều. Vẫn nên, vẫn nên thôi đi.
“Mặc dù ngươi lớn hơn nó có ba tuổi, nhưng sao ta cảm giác ngươi muốn nhận nó làm con trai nuôi vậy?”
Vệ Giới thu liễm nụ cười: “Có gì không thể?”
Linh Diên đảo mắt nói, “Có thể, đương nhiên có thể rồi. Đây là phúc phần của nó, là nhân quả trong đời tu luyện của nó. Có ngươi bảo vệ, tuổi già của nó có thể sống rất tốt.”
Vệ Giới khó hiểu nhìn nàng, sao hắn cảm thấy giọng điệu của nha đầu này chua chua?
Mang theo cảm xúc phức tạp, sau nửa canh giờ, họ đã đến nơi chế tác lưu ly phụ cận kinh thành. Sau khi nói rõ ý định, chủ cửa hàng gọi thẳng sư phó phụ trách nung đến trước mặt Linh Diên. Linh Diên cầm bản vẽ đã vẽ xong, sau khi giải thích và nói rõ một phen, vô cùng chờ mong nhìn xem ông ấy: “Sư phó, có thể được không?”
Sư phó kia tuổi chừng ngũ tuần, hiển nhiên cũng là lão sư phụ của nơi này. Sau khi nhìn bản vẽ, lại nghe Linh Diên giải thích kỹ càng, ông ấy gật đầu: “Có thể, không vấn đề. Vương phi nương nương muốn bao nhiêu cái?”
Linh Diên vuốt cằm nghĩ một lúc, “Năm mươi cái?”
“Còn yêu cầu gì đặc biệt nữa không?” Linh Diên đảo mắt nhìn thành phẩm quanh mình, khẽ nhíu mày: “Ta không cần trang trí bên ngoài, nhưng hi vọng có thể nhìn xuyên thấu được, sư phó làm được chứ?”
“Có thể là có thể. Có điều thời hạn mười ngày quá ngắn, tuy người nói không cần trang trí, nhưng vẫn phải làm theo trình tự. Từ nung đến đưa vào trong nước cũng phải trải qua mấy công đoạn, tương đối tốn thời gian. Năm mươi cái cũng phải một tháng. Vương phi thấy có được không?”
“Không sao. Trong vòng mười ngày nung ra năm cái, không vấn đề chứ?”
“Chuyện này thì có thể.”
“Vậy là tốt rồi. Năm cái đã đủ cho ta dùng. Về phần còn lại, sư phó cứ dựa theo thời gian mà làm, muộn mấy tháng giao cho ta cũng được. Nhưng mà quan trọng nhất phải chú trọng vào độ trong suốt. Nó rất rất quan trọng, có thể không?”
Sư phó kia nghe xong lời này, vội vã gật đầu với Linh Diên: “Được, có thể. Đa tạ vương phi nương nương cho thời gian thư thả.”
Sau khi sư phó cầm bản vẽ rời đi, Linh Diên và Vệ Giới cùng nhau đi mua mấy thứ đồ dự trữ. Giày vò hai ba canh giờ đã sớm quá giờ dùng bữa, đợi sau khi hết bận mới cảm giác thấy đói, thế là một đoàn người tới thẳng Túy Hương lâu nổi danh mà Hắc lão đã nhắc vô số lần.
Thừa dịp lúc thức ăn được mang lên, Linh Diên chạy tới hậu viện. Còn chưa để nàng tới gần đã có hai tiểu nhị ăn mặc trang phục của thiếu niên cản đường nàng: “Khách quan, nơi này không thể chạy lung tung!”
“Ngài cần giúp đỡ gì?”
Linh Diên nhìn hai người này, lông mày xinh đẹp khẽ nhăn lại, không chút khách khí nhảy lên, thưởng cho mỗi người một cái bạt tai. Hai tiểu tử ôm mặt vừa muốn mắng chửi, Linh Diên lại đột nhiên đưa ra một lệnh bài, vẻ mặt vô lại như nói ‘ngươi dám đụng đến ta thử xem’.
Hai người tiến lên kiểm tra lệnh bài, đột nhiên há to miệng: “A, ngài, ngài là…”
“Ngậm miệng, lão đại của các ngươi đâu?” Hai tiểu tử ngơ ngác nhìn nàng, chỉ ngón tay: “Ở, ở thư phòng.”
“Các ngươi nên làm gì thì cứ đi làm, bản cô nương tự mình đi tìm.”
Vừa đi được mấy bước, chợt nhớ ra cái gì đó, quay đầu phân phó với hai người, hỏi rõ thư phòng ở chỗ nào rồi quay người bỏ đi.
Hai người sững sờ, ngơ ngác nhìn Linh Diên Rời đi, “Ông trời ơi, chúng ta không có nhìn sai chứ? Lệnh bài lúc nãy là lệnh Phượng Hoàng?”
“Thật sự là lệnh Phượng Hoàng. Lệnh bài của mấy vị chủ tử đều là lệnh Long Vương, lệnh bài Phượng Hoàng duy nhất, chẳng phải chính là…”
Hai người vội liếc nhau, ngạc nhiên nhìn nhau: “Là đại tiểu thư? Đại tiểu thư đã xuống núi?”
“Không phải mấy vị chủ tử không cho đại tiểu thư xuống núi sao? Sao đột nhiên…”
Đợi đã, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm hình như là sao đại tiểu thư nhà bọn họ lại lớn lên có dáng vẻ này? A không, không đúng, đây chắc không phải đại tiểu thư thật sự, hẳn là người bên cạnh đại tiểu thư mới đúng.
Ở Phượng Trì, Phượng Nguyên đại tiểu thư được đồn ra là có dáng vẻ của nữ thần, ai mà tin được nha đầu béo trước mắt này chính là đại tiểu thư của họ chứ? Cho nên, đám người liền phát huy sức tưởng tượng của riêng mình, biến thân phận của Ly Diên thành nhiều phiên bản.
“Đi đi đi, chớ có nói lung tung. Chẳng cần biết nàng ta là ai, chỉ cần mang theo lệnh bài Phượng Hoàng, chúng ta đều phải cung kính. Thời gian quý giá, nhanh đi chuẩn bị đồ cho đại tiểu thư.”
Lại nói Linh Diên, bởi vì chuồn ra ngoài cho nên thời gian rất quý giá. Sau khi vào thư phòng được một khắc đồng hồ liền chạy ra ngoài, vừa lúc tiểu nhị đã chuẩn bị xong thứ mà nàng cần, Linh Diên khẽ gật đầu: “Lát nữa đến tính tiền cho phòng chữ Thiên, lúc đi ta sẽ cầm theo.”
Đợi nàng lên lầu, đồ ăn sớm đã được dọn lên, Vệ Giới đang ngồi trên ghế dựa mềm cạnh cửa sổ uống trà, thấy nàng vào khẽ nhíu mày: “Chạy đi đâu? Sao lâu như vậy?”
“Còn việc gì ngoài chuẩn bị đồ cho Hắc lão chứ. Quên cái gì cũng không thể quên chuyện này. Đã sắp xếp xong xuôi rồi, lúc chúng ta về ta cầm theo là được.”
Linh Diên nói rất nhẹ nhàng, Vệ Giới nghe lại thấy hết sức thú vị: “Ta rất hiếu kì, sao ngươi có thể mang đồ còn nguyên mùi vị để mang về?”
“Lúc đấy làm thôi!” Linh Diên nháy mắt với hắn mấy cái. Tại lúc Vệ Giới sắp hỏi nàng đã một bước ngồi vào vị trí: “Được rồi, tranh thủ thời gian ăn cơm đi. Cơm nước xong xuôi chúng ta ai về nhà nấy, không thể chậm trễ chuyện của ngươi.”
Lúc đó làm? Thịt vịt nướng của Túy Hương lâu nàng có thể làm?
Thanh Thần trừng to mắt. Trước đó dù vương phi nhà bọn họ có ra tay mấy lần, nhưng đó cũng chỉ giới hạn trong đồ ăn thường ngày. Còn chiêu bài của tửu lâu thế này, nào có chuyện nói làm là làm chứ? Nhất là nước sốt bí mật của người ta, cả vật liệu nướng làm bằng gỗ cũng được chọn lựa tỉ mỉ, quy trình làm việc như thế nào. Bây giờ nàng nói có thể làm, là đùa bọn họ đúng không? Nàng coi là đây là bánh bao mà ai ai cũng làm hả?
Dù là bánh bao chay bình thường cũng đã phân thành đủ loại khác nhau, huống chi đây là vịt quay nướng mật của Túy Hương lâu người ta?
Nhưng nhìn dáng vẻ không để ý của nàng, Vệ Giới chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra Hắc lão thật sự bị nha đầu này lừa gạt rồi. Có điều nhớ đến lời hứa của nha đầu này, Vệ Giới cũng cảm thấy lần này Hắc lão đã chiếm được tiện nghi.
Hoàn toàn không có chú ý tới khóe môi người nào đó câu lên nụ cười quỷ dị, cho tới bây giờ Linh Diên nàng chưa mua bán lỗ vốn bao giờ. Nghỉ một tháng ấy hả? Nằm mơ!
Các món chiêu bài của Túy Hương lúc này đều dọn lên trên bàn. Vốn Vệ Giới còn tưởng rằng nha đầu này sẽ ca ngợi vài câu, không nghĩ tới từ đầu tới đuôi nàng chỉ vùi đầu ăn cơm, một câu cũng không có. Điều này khiến Vệ Giới rất buồn bực, trơ mắt nhìn nàng ăn uống no đủ đầy, chuẩn bị rời đi.
“Ừm… những thứ này không hợp khẩu vị của ngươi?”
Linh Diên nghe vậy, mở to cặp mắt trong suốt, lắc đầu: “Không biết, ăn rất ngon. Con người ta không kén ăn, cái gì cũng có thể ăn được. Thịt rắn ta còn không sợ, nói gì đến cái này?”
“Những món này đều là chiêu bài của Túy Hương lâu, sao ta thấy chúng trong miệng ngươi lại không thể có một chút ý nghĩa chiêu bài nào vậy?”
Mặc dù hôm nay không phải lần đầu tiên hắn đến nhưng cũng không khỏi bội phục mùi vị món ăn ở đây. Cho dù là kẻ bắt bẻ như hắn cũng không chịu nổi hiếu kì, hỏi thăm mấy lần về cách làm. Thế nhưng nha đầu này, từ đầu tới đuôi chỉ ăn, hỏi cũng không hỏi một câu, đây cũng khỏi không hợp với lẽ thường?
Khóe miệng Linh Diên giật một cái, hàng này không ăn cơm mà chỉ chú ý tới phản ứng của nàng?
“Cái đó với việc ăn uống, ta không hay chú ý gì, từ xưa đến nay cũng chưa từng chú ý tới điểm này. Khó ăn ta không nói, ăn ngon càng không nói. Cho nên, ha ha, ngươi hiểu chứ?”
Vệ Giới không cảm xúc gật đầu, “Ừ, bây giờ nhìn ra được. Cho nên, ngươi muốn đi?”
Linh Diên: “Đúng thế, ta ăn xong rồi. À, đồ ta muốn mua, ngươi mua giúp ta nhé, sau đó thì đưa đồ về nhà. Nơi này ta không ở lâu thêm nữa, Ẩn Nhi ở bên kia khiến ta không yên lòng, đi trước một bước!”
Dứt lời, nhìn về phía Thanh Dạ ở bên cạnh: “Có thể đưa ta về không?”
Gương mặt này của nàng thực sự quá mức rêu rao, không muốn đi trên đường phố xuyên qua ngõ hẻm, chỉ có thể dùng xe ngựa.
Thanh Dạ không nói gì, vẫn theo bản năng nhìn Vệ Giới. Linh Diên thuận theo ánh mắt của hắn nhìn sang, lông mày không tự chủ xoắn lại: “Không được?”
Khoé miệng Thanh Dạ giật một cái, “Không phải không được, là phải được lão đại đồng ý, ta mới có thể đưa người đi!”
Vệ Giới tiếp nhận ánh mắt của Thanh Dạ, lúc này hờ hững nói. “Về sau vương phi chính là bản vương, không cần xin thêm chỉ thị.”
Lời vừa nói ra, tứ đại hộ pháp đồng loạt nhìn Vệ Giới, đáy mắt đều hiện rõ kinh ngạc, ngay cả Linh Diên cũng giật nảy mình. Có điều sau khi nghĩ lại, cũng hiểu được. Nàng tốn công giúp hắn như thế, nếu ngay cả một mệnh lệnh cũng không dùng được, chẳng phải là quá xem thường người khác rồi sao? Lúc này không khách khí nói với hắn: “Vậy đa tạ ý tốt của vương gia!”
Vệ Giới nhàn nhạt quét nhìn nàng, “Đi đi!”
“Vâng, vương gia.” Thanh Dạ nhận lệnh, cúi người lui xuống.
Linh Diên nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Vệ Giới: “Vậy làm phiền ngươi rồi, ta đi trước, cứ thong thả dùng.”
Sau khi Linh Diên rời đi, Vệ Giới nhìn một bàn đầy món ngon, đột nhiên không có khẩu vị nữa. Hắn nhìn Thanh Thần đang đứng ở bên canh: “Thất thần làm gì? Đệ không đói bụng à?”
“Chủ tử, thuộc hạ đi tìm xe ngựa trước nhé?”
“Không cần, trước tiên dùng cơm đã, cái khác sau lại nói.”
Vệ Giới đứng dậy, đi tới trước cửa sổ nhìn xuống, vừa lúc tiểu nhị mang một bình một bình Lê Hoa túy đưa lên xe. Linh Diên đứng ở một bên chỉ huy, thỉnh thoảng quay đầu nói với Thanh Dạ mấy câu. Nhưng Thanh Dạ từ đầu đến cuối đều là khuôn mặt như khối băng, Linh Diên nói một hồi thì tự thấy nhục, liếc mắt lầm bấm với Thanh Dạ mấy câu rồi xoay người. Cảnh tượng này bị hắn nhìn thấy, cảm thấy khá buồn cười.