Tiểu Băng Dực lại hờ hững liếm móng vuốt đầy lông trắng: “Người nhìn bộ dạng kia của hắn, còn chết được hả?”
Linh Diên và Hắc Thuần nhìn theo hướng móng vuốt nhỏ của nó đều ngây ngẩn cả người.
Bọn họ thật không ngờ bây giờ mới qua bao lâu mà người vốn dĩ khó thở, toàn thân xanh đen kia chẳng những đã khôi phục hô hấp bình thường, ngay cả làn da xanh đen vậy mà hiện tại cũng đã chẳng khác người bình thường lắm.
Đương nhiên, đó là không chú ý tới mấy chấm đen lấm tấm trên người hắn ta.
Linh Diên lập tức nắm lấy mạch đập của hắn ta, vừa sờ vào, lông mày của nàng thoáng cái đã nhíu lại, trong ánh mắt nhìn Băng Dực tràn đầy không tưởng tượng nổi.
“Chuyện, chuyện này cũng quá thần kỳ rồi.
Nếu cứ theo đà này đâu cần phải uống thuốc nữa chứ, chỉ cần tùy tiện hút hút là được rồi!”
Băng Dực tức giận nhìn nàng một cái: “Quên nói cho người biết, năng lực này của người, một tháng chỉ có thể dùng một lần.
Lúc này gánh nặng của cơ thể người đã tăng lên người mà còn muốn dùng thêm mấy lần, dùng nhiều hơn sẽ chết sớm đấy!”
Linh Diên lạnh sống lưng, tất nhiên hiểu rõ tên nhóc này sẽ không lừa nàng, nhưng có một số việc vẫn phải tìm hiểu.
“Vậy một tháng dùng hai lần thì sao?”
Trên thế giới này ở đâu ra nhiều tuyệt đối như vậy, ngoài ý muốn thì ngược lại tầng tầng lớp lớp.
Băng Dực rất nghiêm túc nhìn nàng một cái: “Không phải ta đang nói đùa với người, một tháng một lần đã là cực hạn.
Tuy rằng tình huống của cơ thể người đặc biệt, sau khi bị thương nặng có thể tự chữa trị, nhưng người cũng không thể vượt qua giới hạn này.
Bây giờ năng lực của người còn đang ở giai đoạn tìm tòi, có lẽ người căn bản không cảm thấy, nhưng một khi tương lai năng lực của người hiện ra rõ ràng, bệnh khí và độc tố người hấp thụ không chỉ có bấy nhiêu đây.
Chỉ sợ tay người hơi dính vào người bệnh, tất cả bệnh khí của đối phương cũng sẽ chuyển qua người trong vòng nửa canh giờ.
Đến lúc đó, thời gian người cần phải tu dưỡng không phải mười ngày, có thể là nửa tháng, thậm chí một tháng.
Đừng nói một tháng dùng một lần, cho dù hai tháng cũng khó có thể dùng một lần.
Nếu người không để ý những chuyện này, đến lúc đó chịu thiệt chính là người.”
Đương nhiên, lời Băng Dực nói bây giờ Linh Diên vẫn chưa cảm giác được, cũng không biết cuối cùng nó tổn thương cơ thể tới bao nhiêu, chờ đến khi nàng ý thực được thì đã muộn, thậm chí còn vì thế…
Chuyện này nói sau, ở đây tạm thời không đề cập tới.
“Mặc dù người có năng lực này cũng không thể ỷ lại quá mức.
Nếu không, thực lực của người chẳng những không tăng lên mà còn dừng lại không tiến, người hiểu chưa?”
Không hổ là thần thủ hộ của không gian Huyền Băng, đừng thấy nó nhỏ bé đáng yêu, nhưng lúc nó nói những lời này lại mặt mày nghiêm túc, cho dù là Linh Diên cũng buộc phải vô cùng nghiêm túc suy nghĩ năng lực này với mình mà nói cuối cùng là tốt hay xấu.
“Độc tố trong cơ thể Tố Quang bị ta giày vò như vậy, thế mà đã bớt đi một phần ba.
Vốn dĩ ta còn muốn hút độc tố chỗ tâm mạch của hắn, bây giờ xem ra là không được.”
“Tất nhiên không được, chẳng phải có người đi chuẩn bị dược liệu rồi hả? Có số dược liệu kia rồi, người còn không cứu được hắn sao? Hiện tại hắn đã chạy khỏi Quỷ Môn quan, ngược lại là người, còn không chuyển hóa những độc tố kia, người mới thật sự là nguy hiểm.”
Linh Diên được Băng Dực nhắc nhở như vậy, lúc này mới chợt lấy lại tinh thần: “Cái này, cái này phải chuyển hóa thế nào?”
“Đưa ta tới phòng của người.” Nói xong, nó cùng với Hắc Thuần trở về trong đan điền của Linh Diên.
Bây giờ Tố Quang đã qua cơn nguy kịch, tất nhiên không còn cái gọi là khái niệm thời gian.
Nàng tìm một người chăm sóc Tố Quang, mình thì đến căn phòng bên cạnh, dặn dò mọi người không có yêu cầu của mình thì không ai được làm phiền.
Mặc dù thân phận của Linh Diên chưa được nói rõ, nhưng mọi người cũng đã thấy chủ tử của mình tôn kính nàng như vậy, tất nhiên không dám khinh thường, nhao nhao cẩn thận đáp lời.
Sau khi Linh Diên trở về phòng thì ngồi xếp bằng xuống, nhắm mắt lại, loại trừ tạp niệm.
Trong đầu nàng, Băng Dực từ từ niệm từng chữ khẩu quyết.
Theo khẩu quyết của nó, Linh Diên đã bắt đầu quá trình chuyển hóa độc tố nhàm chán…
Vì là lần đầu tên chuyển hóa nên Linh Diên dùng cả ba ngày mới chuyển hóa độc tố hút ra từ cơ thể Tố Quang thành một khối tinh thể nhỏ màu đen.
Lúc khối tinh thể kia bị Linh Diên nắm chặt trong lòng bàn tay, một vệt sáng xanh thoáng cái hiện lên, đưa tay ra, làm gì còn tung tích tinh thể nữa?
Mà trong không gian Huyền Băng, vào lúc này đột nhiên xuất hiện một giọng nói máy móc: “Thành công hấp thu một khối hắc tinh, không gian lên cấp bốn, chúc mừng kí chủ.”
Không gian lên cấp bốn?
Linh Diên vốn nên vui mừng, nhưng tình huống của nàng hiện tại không ổn, toàn thân giống như bị dầm mưa, ướt nhẹp, trên gương mặt đen thui toàn là mồ thôi, sức lực giống như bị rút cạn, không còn một chút nào.
Nàng mềm nhũn co quắp trên giường, mở lòng bàn tay ra nhìn thử, dấu ấn vốn màu xanh đậm lúc này vậy mà biến thành màu lam nhạt.
Giọng nói của Băng Dực lập tức vang lên trong đầu: “Nhìn thấy không? Dấu ấn màu xanh nhạt này chính là đồng hồ đo giới hạn của cơ thể người, một khi màu lam biến thành màu trắng cũng có nghĩa là mạng sống của người đã tới phần cuối…”
Linh Diên uể oải nói: “Bây giờ ta mới hiểu, chuyện này, đúng là không phải cho người làm mà…”
Dần dần, Linh Diên không còn động tĩnh, Băng Dực và Hắc Thuần cảm ứng thử, nàng vậy mà mệt tới ngủ thiếp đi rồi.
***
Lưu Thương ban đầu đồng ý sẽ trở về trong ba ngày lại vì bị Ngọc Ngân đuổi giết mà bị ép ở lại bên ngoài thêm một ngày, đến khi mấy người bọn họ vất vả vượt muôn ngàn hiểm trở quay về mới phát hiện, Linh Diên vậy mà đóng cửa không ra ngoài.
Vì lời nói nàng để lại lúc trước nên không có ai dám tiến vào quấy rầy nàng.
Lưu Thương thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, vốn dĩ còn lo lắng cho tình huống của Tố Quang, nhưng sau khi thấy hắn ta thì lại kinh ngạc đến nỗi tròng mắt suýt rơi ra ngoài.
Hắn ta vội vàng hỏi người hầu bên cạnh: “Sao lại thế này? Sao ta thấy khí sắc lại tốt hơn nhiều như vậy?”
“Sau khi ngài đi, Linh cô nương ở đây cả nửa buổi chiều mới bỏ sang bên cạnh, lúc thuộc hạ tới tuy rằng tình huống của Tố Quang thiếu gia không như bây giờ, nhưng cũng đã tốt hơn trước kia rất nhiều.
Về phần Linh cô nương, từ chiều hôm đó đến hôm nay vẫn chưa ra ngoài.”
Vốn dĩ Lưu Thương còn thấy may mắn vì Tố Quang có chuyển biến tốt đẹp, nhưng nghe xong câu kế tiếp thoáng cái liền sốt ruột: “Ngươi nói gì? Giờ đã là ngày thứ tư rồi, nàng vẫn còn chưa ra?”
Người nọ thấy tình hình này cũng thoáng cái luống cuống: “Mấy ngày nay thuộc hạ luôn canh chừng ở chỗ này, nhưng lúc trước Linh cô nương đã căn dặn thuộc hạ không được phép quấy rầy, thuộc hạ…”
Lưu Thương không đợi hắn ta nói hết thoáng cái đã xông ra ngoài, đập cửa phòng Linh Diên: “Phu nhân? Phu nhân? Người làm sao vậy phu nhân? Phu nhân người mau mở cửa đi phu nhân!”
Thủ hạ kia nghe xưng hô của Lưu Thương xong, rồi nhớ lại ngoại hình của Linh Diên, thoáng cái đã nghĩ tới một khả năng, lập tức sợ tới mặt mày trắng bệch, thân run như cái sàng: “Công, công tử, vị, vị Linh cô nương này, không, không phải là, là…”
“Câm miệng!” Không đợi hắn ta nói xong, nắm đấm của Lưu Thương đã đập tới.
Thủ hạ kia cũng không dám nhúc nhích, cứng rắn chịu một quyền kia.
Dưới sức mạnh cực đại kia, cả người người nọ bay ra ngoài, trên gương mặt tràn đầy máu tươi.
Lúc nắm đấm của Lưu Thương lại vung tới, sau lưng truyền đến một giọng nói có vẻ hơi bực bội: “Ồn ào quá, có để cho người ta nghỉ ngơi không?”
Lưu Thương nhìn lại, bé gái mập mạp khoanh tay trước ngực, dựa vào khung cửa không phải Linh Diên thì là ai?
Lưu Thương lập tức nhảy dựng lên, ba chân bốn cẳng chạy tới trước mặt nàng, kéo nàng nhìn tới nhìn lui: “Người, người không sao chứ?”
Linh Diên lạnh nhạt tránh khỏi tay hắn ta, liếc thanh niên vô tội cách đó không xa, vội vàng nói: “Ta không sao, nhưng hắn thì có đấy, ngươi xem ngươi đánh người ta thành thế nào rồi.”
“Đáng đời hắn, người đừng đau lòng, lỡ như người xảy ra chuyện gì, thuộc hạ phải ăn nói với gia thế nào đây?”
Linh Diên nhướng mắt: “Dưới mí mắt các người, ta có thể xảy ra chuyện gì được? Ức hiếp người ta cũng đừng nên ức hiếp tới mức này chứ?”
Nàng liếc Lưu Thương một cái, xoay người đi qua bên cạnh, trước khi đi còn tiện tay ném cho thanh niên kia một lọ thuốc: “Thoa ngoài da!”
Thanh niên kia lập tức cảm động đến rơi nước mắt, quỳ xuống nói cảm tạ Linh Diên, nàng không để ý xua tay rồi bước vào phòng của Tố Quang.
Sau khi nàng bắt mạch thì hơi hài lòng nhẹ gật đầu: “Cuối cùng cũng không phụ sự cố gắng của ta, độc này xem như giải được một phần ba.
Ồ, đúng rồi, ta còn chưa hỏi ngươi đấy, thuốc đâu?”
“Đây, đây.” Lưu Thương lập tức sai người mang dược liệu vào.
Linh Diên mở ra xem thử, thỏa mãn gật đầu: “Có số thuốc này, độc trên người hắn cơ bản có thể giải được.
Thế nào, có thuận lợi không?”
Giọng nói của Lưu Thương hơi chậm lại, sắc mặt lập tức trầm xuống, Linh Diên tính toán thời gian, lông mày cũng nhíu lại: “Ngươi vừa về tới à?”
Lưu Thương rầu rĩ nhẹ gật đầu: “Quả nhiên Ngọc Ngân có chuẩn bị, người của chúng ta vừa mới xuất hiện đã bị bọn chúng theo dõi.
Để bọn chúng không phát hiện ra cứ điểm này của chúng ta, nhóm người bọn thuộc hạ phải dẫn bọn chúng đi lòng vòng hai ngày một đêm, khó khăn lắm mới bỏ rơi được bọn chúng, lại tổn thất năm người.”
Linh Diên lấy làm tiếc nhìn hắn ta một cái: “Ngươi cũng đừng quá khó chịu, Ngọc Ngân vốn khó đối phó, độc lần này lại không phải độc bình thường, các ngươi có thể còn sống chính là tốt nhất.”
Linh Diên vừa đứng dậy đã cảm thấy chóng mặt dữ dội ập tới, đầu nàng chúi xuống, theo bản năng đổ người về trước.
Lưu Thương hoảng hốt, vội vàng nhanh tay đỡ lấy nàng: “Phu nhân, người không sao chứ?”
Linh Diên yếu ớt xua tay: “Ta không sao, không sao…” Nhưng sau nàng khi nói xong cơ thể lại ngã xuống, Lưu Thương sợ tới mức mặt mày trắng bệch trong chớp mắt.
Linh Diên vội vàng xua tay với Lưu Thương: “Đừng căng thẳng, ta là do đói bụng, đói bụng.”
Lưu Thương nghe xong mới nhớ ra đã mấy ngày rồi nàng chưa ăn cơm, lập tức đỡ người vào phòng: “Người nghỉ ngơi trước đi, thuộc hạ đi kêu người làm cơm.”
“Vậy thì làm phiền các ngươi rồi.”
Nếu không phải nội lực của nàng bị tiêu hao quá nghiêm trọng, cơ thể của nàng cũng không yếu ớt như vậy, bây giờ vừa đứng lên trời đất đã quay cuồng, nàng bèn dứt khoát ngoan ngoãn nằm trên giường.
“Nói phiền hay không phiền gì, nếu không nhờ có người, nói không chừng tiểu tử Tố Quang kia đã đi từ lâu rồi.”
Lưu Thương vẻ mặt cảm kích nhìn nàng một cái rồi lui ra ngoài.
Chẳng bao lâu sau, một tiểu nha hoàn trông lanh lợi thông minh, không nói nhiều, lại cực kỳ ngoan ngoãn đi tới: “Phu nhân, nô tỳ mang nước nóng tới, người rửa mặt một chút nhé?”
“Cảm ơn ngươi.” Linh Diên nhấp một ngụm nước ấm nàng ấy đưa tới mới cảm thấy cổ họng khô khốc đã được giải cứu.
Tiếp theo, nàng liền dùng vật dụng rửa mặt được nàng ấy đặt bên cạnh rửa mặt một chút, sau khi tiểu cô nương đi thì thay một bộ quần áo sạch sẽ.
Khoảng nửa canh giờ sau, tiểu cô nương lại bưng tới cháo cá nóng hôi hổi, bánh bao trắng, mấy món ăn kèm thanh đạm ngon miệng, Linh Diên ăn tới mặt mày thỏa mãn: “Đây là ngươi làm sao?”
Tiểu cô nương lập tức đỏ mặt: “Bẩm phu nhân, cái này không phải do nô tỳ làm, là tỷ tỷ làm.”
Thì ra trong số thủ hạ của Lưu Thương còn có một đôi hoa tỷ muội đáng yêu như vậy, mấy ngày nay nàng không chú ý tới bên ngoài, đương nhiên sẽ không để ý những chuyện này.
Sau khi Linh Diên ăn no, vì mệt mỏi mà lại chìm vào giấc ngủ.
Cho đến khi bầu trời tối đen nàng mới tỉnh lại, tiểu cô nương tên là Miêu Miêu vừa rồi bưng cơm tối tới cho nàng.
Có thể vì cơ thể nàng nên là cháo thuốc, Linh Diên tràn đầy kinh ngạc: “Tỷ tỷ ngươi, nàng còn biết y thuật à?”
Miêu Miêu xấu hổ gã đầu: “Bẩm phu nhân, tỷ tỷ mới học y không lâu, chỉ hiểu sơ sơ, thân thể của phu nhân vẫn rất suy yếu nên tỷ tỷ mới nấu cháo thuốc bổ khí dưỡng nguyên cho người.
Có, có gì không đúng ạ?”
“Nói vậy, nàng đã tới xem ta?’
Miêu Miêu đỏ mặt nhẹ gật đầu: “Tỷ tỷ nói, cháo thuốc cũng không thể tùy tiện nấu, phải đúng bệnh mới được, nếu không sẽ biến thành tẩm bổ lung tung.”
“Cháo thuốc rất ngon, cũng rất đúng, quả thật thể chất của ta cần bổ khí huyết, thay ta cảm ơn tỷ tỷ ngươi.”
Miêu Miêu nghe xong lập tức hưng phấn gật đầu: “Tạ ơn phu nhân, tạ ơn phu nhân.”
Ăn tối xong, Linh Diên bắt đầu sắp xếp dược liệu Lưu Thương mang về, đáng tiếc ánh sáng quá mờ, chỉ có thể dừng lại, tiến vào viện tử.
Nàng đã đến nhiều ngày như vậy mà còn chưa quan sát nơi này cẩn thận, chỉ biết thôn núi nhỏ này rất đẹp, vị trí cũng rất tốt, xung quanh đều là ruộng nước được gieo trồng tươi tốt, đồng ruộng phì nhiêu, thoạt nhìn cũng cực kỳ màu mỡ.
Dù sao cũng ở gần kinh thành, xung quanh có rất nhiều nông trang của gia đình giàu có, dù có nghèo cũng không nghèo nổi.
Viện tử rất lớn, Lưu Thương, Tố Quang và nàng lần lượt chiếm ba căn phòng ở chính diện, hai tỷ muội ở tây sương phòng, phía đông là nhà bếp và kho củi.
Trước viện còn trồng rất nhiều rau quả, đưa mắt nhìn không khác gì nhà nông bình thường.
Tráng hán nhìn thấy lúc trước cũng chưa từng xuất hiện trong viện tử.
Linh Diên hỏi Miêu Miêu mới biết viện tử này có địa đạo, có thể thông tới nội viện của mấy nhà nông xung quanh, bởi vì bọn họ thoạt nhìn rất khác biệt với nông nhân bình thường nên ít xuất hiện bên ngoài.
Cho dù muốn ra ngoài cũng là chọn buổi tối hoặc là rạng sáng lúc vắng người.
Thường ngày việc lớn việc nhỏ trong viện tử này đều do tỷ tỷ của Miêu Miêu là Tang Tang ôm đồm.
Khác với Miêu Miêu ngây thơ đáng yêu, ngoại hình của Tang Tang rất bình thường, trong con ngươi đen nhánh là thăng trầm của cuộc đời, rõ ràng lớn hơn Miêu Miêu không bao nhiêu nhưng lại từng trải chững chạc, nàng ấy như vậy cho dù mặc đồ nhà nông cũng sẽ không có ai nghi ngờ, vô cùng bình dân.
Tuy rằng Tang Tang không nói cười tùy tiện, thoạt nhìn không lanh lợi như Miêu Miêu, nhưng quý ở chỗ cần mẫn chăm chỉ, đặc biệt khi đối mặt với Linh Diên, chẳng những không cẩn thận từng li như người khác, ngược lại coi nàng thành lão sư hướng dẫn hiếm thấy, không ngừng hỏi những vấn đề nan giải gặp phải trong quá trình học y.
Cũng may Linh Diên có bảy tám năm kinh nghiệm về y học cổ đại, nếu không thật sự không ứng phó nổi.
Tang Tang học y với đám người của tổ chức bọn họ chỉ hai ba tháng, bình thường cũng chỉ làm trợ thủ, cho dù là vậy, do bên này thường xuyên có người bị thương nên nàng ấy vẫn tích lũy được không ít kinh nghiệm về ngoại thương.
Lần này không phải chỉ có một thương binh là Tố Quang, đại phu bọn họ sau khi Linh Diên đến đây liền lui đến những viện tử khác giúp đỡ.
Vốn dĩ Tang Tang còn có chút tiếc nuối vì phải bỏ lỡ cơ hội học tập lần này, không ngờ rằng đại phu do lão đại mời tới có y thuật rất lợi hại, chỉ sau một buổi trưa đã kéo Tố Quang thiếu gia từ cận kề cái chết trở lại.
Rõ ràng thoạt nhìn còn không lớn bằng nàng ấy, vậy mà có bản lĩnh như vậy, thật khiến hai tỷ muội vừa hâm mộ vừa sùng bái.
Bây giờ đã có cơ hội tiếp cận thần y trong mắt bọn họ, tất nhiên Tang Tang không muốn bỏ qua.
Linh Diên thấy nàng ấy hiếu học, tất nhiên cũng vui lòng chỉ giáo.
Sáng hôm sau, Linh Diên còn chưa tỉnh ngủ đã bị Miêu Miêu vô cùng hưng phấn lay tỉnh.
“Phu nhân, phu nhân mau dậy đi, Tố Quang thiếu gia, thiếu gia ngài ấy tỉnh rồi, tỉnh rồi!”
Linh Diên còn đang trong trạng thái ngơ ngác, loáng thoáng nghe thấy một câu như vậy, trở mình ngủ tiếp, giọng nói lười biếng cũng vang lên theo: “Tỉnh thì tỉnh, có gì mà nhặng xị cả lên.”
Miêu Miêu không ngờ rằng Linh Diên lại có phản ứng này, lập tức ngơ ngác, chân tay luống cuống.
Thế nhưng chẳng bao lâu sau, Linh Diên lại đột nhiên lật người, híp mắt nhìn Miêu Miêu: “Ngươi vừa nói Tố Quang tỉnh rồi?”
Trên mặt Miêu Miêu vui vẻ, lập tức gật đầu: “Vâng phu nhân, vừa mới tỉnh lại, đầu óc đã rất tỉnh táo, thật là quá thần kỳ.
Lưu Thương thiếu gia kêu Miêu Miêu tới mời người qua, người…”
“Bây giờ ta qua ngay.” Linh Diên cam chịu số phận từ trên giường bò dậy, cả đêm ngon giấc khiến trên mặt vừa dầu vừa dính, cực kỳ khó chịu.
Nàng định ngẩng đầu nói gì, Miêu Miêu đã hiểu lòng người nói: “Phu nhân, nước tắm đã chuẩn bị xong rồi.”
Linh Diên khen ngợi nhìn nàng ấy một cái: “Miêu Miêu thật sự rất được lòng ta đấy, đúng là buồn ngủ đưa gối đầu.
Ngoan, lát nữa sẽ kêu Lưu Thương thưởng cho ngươi.”
Miêu Miêu lập tức hưng phấn lại gần: “Phu nhân phu nhân, có phải có bạc hay không?”
Linh Diên gõ trán nàng ấy, dở khóc dở cười: “Ơ, vậy mà lại là một nhóc tham tiền? Được, bạc thì bạc, lát nữa nếu hắn không cho, ta cho!”
“Tạ phu nhân ban thưởng, tạ phu nhân ban thưởng!” Miêu Miêu đã có phần thưởng tất nhiên càng thêm cố gắng.
Ở chỗ này hiếm khi còn có thể gặp được người hợp ý như vậy, cơn gắt ngủ lúc rời giường của nàng cũng lập tức giảm bớt.
Nàng đoán Tố Quang trễ nhất cũng phải tối nay mới tỉnh lại, không ngờ rằng tố chất thân thể của người này cũng không tệ, vậy mà sáng sớm đã tỉnh.
Lúc Linh Diên đi qua, Lưu Thương đang ngồi ở mép giường nói chuyện với Tố Quang.
Hắn ta nhìn thấy Linh Diên lập tức đứng dậy: “Phu nhân tới rồi.”
Linh Diêm gật đầu, nhìn về chỗ Tố Quang đang nằm.
So với tôn kính và thiện chí của những người khác, nàng lại thấy được một chút chán ghét không hề giấu giếm từ trong mắt Tố Quang.
Biểu cảm này từ nhỏ đến lớn Linh Diên đã thấy nhiều rồi, tất nhiên hiểu là tại sao.
Nhưng người khác là người khác, dù gì nàng cũng là ân nhân cứu mạng của tiểu tử này mà, sao vừa gặp nàng đã tỏ ra bất chấp lý lẽ như vậy?
Chẳng lẽ nàng cứu hắn ta là sai hả?
Bọn họ lặn lội chuyến này, nếu cả đạo nhân xử thế tối thiểu cũng không biết, có phải là quá…
“Tố Quang, sao ngươi lại đờ người ra đấy? Còn không mau thỉnh an phu nhân đi?”
Lưu Thương hiển nhiên cảm thấy sự không thân thiện của Tố Quang, vội vàng lên tiếng cảnh cáo hắn ta.
Không ngờ đứa nhỏ này chẳng những không hề thu liễm mà còn mặt mày lạnh lùng nhìn Linh Diên: “Ngươi chính là Linh Diên?”
Linh Diên nhướng mày: “Rồi sao?”
“Quả nhiên giống hệt như trong lời đồn, lớn thành như vậy cũng không biết xấu hổ mà gả cho chủ tử của ta hả?”
Linh Diên bất ngờ vì hắn ta dám nói thẳng, lúc Lưu Thương chuẩn bị mở miệng răn dạy, nàng đột nhiên đưa tay ngăn lại, vẻ mặt không thay đổi, lạnh lùng nhìn về phía hắn ta.
“Tại sao phải xấu hổ? Bọn ta một chịu gả, một chịu lấy, tâm đầu ý hợp, hôn sự này hiển nhiên nước chảy thành sông.
Ngược lại là ngươi, bổn vương phi ngược lại muốn hỏi ngươi, ngươi là cái thá gì? Ta gả cho ai, thanh danh thế nào mắc mớ gì tới ngươi?”
Xưa giờ Linh Diên luôn che giấu cảm xúc của mình vô cùng tốt, đối đãi với ai cũng nửa lạnh nửa nóng, ngươi đối với ta thế nào, ta tự nhiên có thể cảm giác được, từ trước tới nay đều là ăn miếng trả miếng.
Nhưng người này, nàng không muốn tìm hiểu tính tình lúc trước của hắn ta thế nào, nhưng dưới tình huống nàng cứu hắn ta, hắn ta còn có thể dùng giọng điệu tổn thương người khác như thế cho thấy người này không chỉ EQ có vấn đề, chỉ sợ IQ cũng không đạt chuẩn.
Tố Quang còn muốn nói gì đó, nhưng Lưu Thương lại giành trước, mặt u ám quát lên.
“Ngươi câm miệng cho lão tử, những lời như vậy mà ngươi cũng có thể nói ra được hả? Tố Quang, chẳng lẽ ngươi không biết người đứng trước mặt ngươi là ai ư? Nàng là Phượng vương phi, nàng là ân nhân cứu mạng của ngươi, sao ngươi có thể vô lễ như vậy?”
“Phượng vương phi? Phì, dựa vào nàng ta? Xứng hả? Cứu? Ta kêu nàng ta cứu sao? Không có nàng ta ta không sống nổi hay gì?”
Lời vừa nói ra, cả phòng yên tĩnh, cả hai tỷ muội Miêu Miêu phía sau cũng giật mình ngơ ngác tại chỗ, nhìn Tố Quang như thấy quỷ.
Bọn họ không hiểu, tại sao thiếu niên thường ngày như ánh mặt trời, hôm nay lại trở nên cực đoan và cay độc như vậy?
Linh Diên nhìn đến đây còn có gì không hiểu nữa?
“Thế nên, ngươi đang ấm ức thay chủ tử của mình hả? Cảm thấy một nữ nhân vừa xấu vừa mập như ta không xứng với chủ tử các ngươi, cũng không xứng khám chữa cho ngươi đúng không?”
Đôi môi Tố Quang lập tức mím thành một đường, trên gương mặt lạnh lùng không chút độ ấm: “Hừ, coi như ngươi còn có chút tự biết thân biết phận.
Người giống như ngươi căn bản còn không tính là nữ nhân, còn muốn gả cho chủ tử chúng ta, quả thực là không biết xấu hổ!”
“Chát” một tiếng, Lưu Thương không nhịn được nữa cuối cùng cũng bùng nổ, thô bạo giáng cho hắn ta một cái tát, gương mặt anh tuấn bao phủ một màn sương lạnh.
“Cuối cùng là ai xấu hổ? Tố Quang, ngươi là thứ vong ân phụ nghĩa, nếu biết trước lão tử cần gì phải ngàn dặm xa xôi chạy tới nước Tư U cầu cứu? Vương phi và vương gia cần gì phải ngày đêm chạy tới? Vương phi cần gì phải mệt tới hôn mê ba ngày ba đêm? Thứ tiểu nhân không biết xấu hổ nhà ngươi, vậy mà còn dám ở đây ăn nói ngông cuồng?
Ngươi có biết vì cứu ngươi mà bọn ta hy sinh bao nhiêu người hay không? Có biết để lấy được dược liệu cho người, bọn ta hy sinh bao nhiêu huynh đệ hay không? Ngươi không biết có ơn tất báo thì thôi đi, vậy mà còn cả gan nói ra những lời đại nghịch bất đạo này.
Ngươi muốn chết thì cứ đi chết đi, đừng liên mẹ nó lụy tới bọn ta, cút đi!”
Lưu Thương tức giận, một tay túm lấy Tố Quang từ trên giường xuống, đá hắn ta một cước, đến lúc hắn ta lại ho khan thổ huyết, Tang Tang vội vàng từ phía sau giữ chặt lấy Lưu Thương: “Đừng đánh nữa, còn đánh thật sự sẽ đánh chết ngài ấy đấy.”
Nói xong, nàng ấy không quên quay đầu nhìn Tố Quang: “Tố Quang thiếu gia, sao ngài có thể sỉ nhục vương phi như vậy? Đây là lời mà ngài nên nói sao? Ngài cho rằng độc của ngài giải xong rồi hả? Ngài cho rằng ngài không còn lo sợ đúng không? Nếu như không có vương phi, từ năm ngày trước ngài đã chết rồi, chết rồi!”
Cho dù Tố Quang bị đánh tới như vậy cũng mặt mày quật cường, không e ngại nghênh đón ánh mắt của Linh Diên, trong mắt tràn đầy rét buốt: “Chết thì chết, cho dù lão tử chết cũng không để nữ nhân này chữa trị cho lão tử.
Thật sự quá đủ rồi, lớn lên thành như vậy còn dám ra ngoài, ngươi không sợ hù chết người ta hả? chỉ bằng ngươi cũng muốn làm vương phi của bọn ta? Phi, ngươi cũng xứng!”
Lời này lại kích thích lửa giận của Lưu Thương, gương mặt anh tuấn thậm chí vặn vẹo đến dữ tợn, gân xanh trên trán giật giật.
Nếu không phải Tang Tang và Miêu Miêu liều mạng ngăn cản, sợ là tiểu tử này đã bị hắn ta đạp chết rồi.
“Lưu Thương, ngươi ra ngoài trước đi.”
“Không, thuộc hạ không đi, muốn đi cũng là chúng ta cùng nhau đi.
Tên khốn nạn này chúng ta không chữa nữa.
Vương phi, không chữa nữa, chúng ta đi thôi!”
Linh Diên lạnh nhạt liếc qua, Lưu Thương cảm thấy căng thẳng, lại bất giác hạ giọng: “Vương, vương phi?”
Linh Diên xua tay: “Các ngươi ra ngoài hết đi, để ta nói chuyện với hắn.”
Tiêu Túc và Miêu Miêu cũng nhìn ra Linh Diên kiên quyết, hai người kéo Lưu Thương, Lưu Thương bất đắc dĩ gật đầu, trước khi đi không quên trừng Tố Quang cảnh cáo.
Tố Quang không có hành động gì nằm đó, vốn dĩ muốn ngồi dậy lại phát hiện toàn thần không có sức lực, căn bản không lấy sức nổi, chỉ có thể mềm oặt dựa vào khung giường.
Căn phòng yên tĩnh lại, Linh Diên dời băng ghế ngồi trước mặt Tố Quang: “Để ta trả lời những câu hỏi của ngươi vừa nãy.
Quả thực ta không thể gọi là nữ nhân, bởi vì ta mới mười một tuổi, thậm chí còn chưa cập kê, làm sao gọi là nữ nhân được? Còn nữa, ta xấu xí, mập mạp, loại người nông cạn như ngươi thấy cũng chỉ là lớp da này, trừ điều này ra, ngươi còn có thể thấy được gì nữa?
Ngươi có từng nghĩ tới, tại sao rõ ràng ta chỉ mới mười một tuổi nhưng không ai coi ta là trẻ con, thậm chí bình thường đều cho ta là nữ nhân? Chủ tử của ngươi yêu cầu cao như vậy, tại sao cố tình coi trọng người có bề ngoài kỳ lạ xấu xí như ta? Tại sao người khác không chữa được cho ngươi, bổn vương phi vừa ra tay ngươi lại sống? Tố Quang thiếu gia tự cảm thấy mình tốt đẹp, ngươi nói cho ta biết đi, những điều này là tại sao?”
Trên mặt Tố Quang lại nổi lên chút cười lạnh: “Tiểu gia ta quan tâm tại sao làm gì? Ta chỉ biết, có ngươi đứng bên cạnh chủ tử chính là sỉ nhục lớn nhất đối với cuộc đời của ngài ấy.
Về phần những chuyện khác, cho dù ngươi làm tốt thì sao? So ra vẫn chẳng bằng một đầu ngón tay của tỷ tỷ ta!”
Linh Diên nghe đến đây, cuối cùng mới hoàn hồn: “Ồ, thì ra nó cả buổi, ngươi cảm thấy bất bình thay tỷ tỷ mình hả?”
Trong đôi mắt Tố Quang nhìn nàng tràn đầy mũi băng nhọn: “Một đầu ngón tay của tỷ tỷ ta ngươi còn không sánh bằng, nếu không có hoàng thượng, ngươi căn bản không thể gả cho chủ tử.
Nữ nhân ngươi cứ chờ xem, sớm muộn cũng có một ngày chủ tử sẽ đạp ngươi đi…”
“Sau đó, cưới tỷ tỷ ngươi đúng không?” Lời hắn ta không dám nói, Linh Diên nói thay cho hắn ta.
Không ngờ Tố Quang lại không tiếp lời nàng: “Chủ tử lấy ai là chuyện của ngài ấy, đâu phải là việc bọn ta có thể xen vào.”
“Nếu đã vậy, tại sao cố tình ngươi lại thù địch bổn vương phi?”
“Đó là vì điểm nào của ngươi cũng tệ, căn bản không đáng để bọn ta gọi ngươi là vương phi.
Buồn cười, vậy mà ngươi lại còn đề cao bản thân.
Linh Diên, mặt mũi của ngươi đâu?”
Mẹ bà nó, đây là câu “không biết xấu hổ” thứ mấy nàng nghe trong hôm nay rồi? Không ngờ rằng tiểu tử này không lớn lắm, vậy mà miệng lại độc địa vô cùng.
Linh Diên hít sâu một hơi, điều chỉnh lại trạng thái, nhìn Tố Quang, lạnh lùng nói: “Mà thôi, nếu đã vậy, ngươi cứ đi tìm tỷ tỷ của ngươi về mà xem, xem xong thì mau để nàng ta vào kinh tìm chủ tử của các ngươi, kêu chủ tử của các ngươi đạp ta đi.
Đến lúc đó, ngươi lại diễu võ dương oai trước mặt ta cũng không muộn!”
“Tỷ tỷ của ta không cần vào kinh, tỷ ấy vốn đã ở bên cạnh chủ tử rồi.
Sao vậy? Ngươi gả vào vương phủ cũng mấy ngày rồi mà còn không biết đến sự tồn tại của tỷ tỷ ta ư?”
Lúc Tố Quang khinh bỉ nhìn nàng, Linh Diên lại không để ý nhún vai: “Ha, vậy thì sao?”
Tố Quang còn muốn nói gì nữa, Linh Diên chẳng buồn ứng phó với hắn ta: “Thay vì khiến ta tò mò về tỷ tỷ của ngươi, ngươi vẫn nên lo độc của mình phải giải thế nào đi!”
Linh Diên không chút lưu luyến rời khỏi, vừa ra ngoài viện tử, Lưu Thương đã đi tới, thử giải thích, cà lơ phất phơ thường ngày hôm nay đều bị nghiêm túc thay thế, cả hai tỷ muội Miêu Miêu và Tang Tang cũng muốn nói lại thôi.
Không ngờ rằng Linh Diên lại bình tĩnh nhìn bọn họ: “Các ngươi cho rằng đây là lần đầu tiên ta nghe thấy những lời như vậy hả? Yên tâm đi, Linh Diên ta cái khác không dám nói, nhưng da mặt lại dày vô cùng.
Chỉ có điều… Lưu Thương à, e rằng phải phụ ý tốt của ngươi rồi.
Người này, tâm trạng bổn vương phi không tốt, không xem, ngươi sẽ không trách ta chứ?”
Lưu Thương nhớ tới những lời đại nghịch bất đạo của Tố Quang vừa nãy, sao còn có thể nói giúp hắn ta câu nào được nữa?
“Không đâu, mọi chuyện đều là lỗi của thuộc hạ, khiến phu nhân chịu ấm ức.
Nếu phu nhân muốn đi, thuộc hạ sẽ hộ tống người về kinh.
Tố Quang này, để hắn mặc cho số phận đi!”
Linh Diên nhìn ảm đạm lóe lên một cái rồi biến mất trong mắt hắn: “Ngươi thật sự cam lòng à?”
Lưu Thương giật giật khóe miệng, nở nụ cười gượng gạo: “Hắn đã không còn là trẻ con, phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình, chuyện này không liên quan gì đến thuộc hạ.
Nên làm gì thì bọn thuộc hạ cũng đã làm rồi, xem như không phụ tình huynh đệ.”
“Tỷ tỷ của hắn là ai?” Đầu tiên Linh Diên tán thưởng nhìn Lưu Thương, không tệ, rất có nguyên tắc, sau đó hỏi nghi hoặc trong lòng mình.
Hiển nhiên Lưu Thương không ngờ tới Linh Diên lại hỏi vậy, nhưng hắn ta hiểu ngay tại sao Tố Quang đang yên đang lành lại như động kinh, sắc mặt lập tức khó coi.
Ngay cả hai tỷ muội Tang Tang cũng nhanh chóng trao đổi một ánh mắt.
Hóa ra Tố Quang thiếu gia làm loạn như vậy là vì tỷ tỷ của ngài ấy à?
Lưu Thương đăm chiêu nhìn nàng một cái: “Thưa phu nhân, một người không quan trọng mà thôi, không cần để trong lòng.
Tang Tang, còn không mau mời phu nhân đi dùng bữa.”
Linh Diên thu phản ứng của ba người vào mắt, không khỏi mỉm cười nói: “Các ngươi thật sự xem ta là trẻ con hả? Nói đi, các ngươi không nói, sớm muộn gì ta cũng sẽ biết, không phải ư?”
Lưu Thương cúi đầu nhìn nàng, lông mày hơi nhíu lại, giống như đang cân nhắc tính khả thi của chuyện này.
Vẻ mặt của Linh Diên đã nói rõ cho hắn ta biết, hình như nàng vẫn chưa biết sự tồn tại của người kia, điều này cho thấy điều gì?
Lưu Thương nghĩ tới Tố Quang làm loạn như vậy, lại nhận được tin tức như thế, không khỏi khẽ cong môi, mắt phượng tối đen tĩnh mịch: “Tỷ tỷ của hắn đã từng cứu vương gia, bây giờ, bây giờ dùng thân phận ân nhân cứu mạng ở lại vương phủ.”
Lại là người từng cứu Vệ Giới?
Khóe miệng Linh Diên giật giật, đột nhiên phát hiện duyên với phái nữ của Vệ Giới cũng không tệ lắm.
Xem từng người từng người một, hoàn toàn là nhào tới.
Còn nữa, vừa rồi nàng nghe thấy cái gì? Ở lại vương phủ? Còn là dùng thân phận ân nhân cứu mạng?
Chậc, tại sao vừa nghe vậy liền không có ấn tượng gì tốt với nữ nhân này chứ?
Thảo nào, thảo nào Tố Quang này trông phách lối như vậy, thì ra, tỷ tỷ người ta còn là ân nhân cứu mạng của vương gia.
“Tên gì? Sao ta lại không biết?”
“Hạ Vân Hà, mười lăm tuổi.”
Lưu Thương không chỉ nói tên cho nàng, ngay cả tuổi cũng không hề giấu giếm.
“Mười lăm tuổi? Nói vậy, hai người bọn họ còn là thai long phượng à?”
Lưu Thương đáp: “Năm đó Hạ Vân Hà vì cứu vương gia nên mắc phải mầm bệnh, vì vậy vương gia miễn cưỡng giữ lại trong vương phủ.
Về phần người đệ đệ này, tất nhiên được giao cho thuộc hạ.”
Linh Diên nghĩ tới từ khi mình thành thân luôn bận tới chân không chạm đất, căn bản không có thời gian thu xếp công việc trong vương phủ, không biết cũng hợp tình hợp lý.
Chẳng qua, Hạ Vân Hà này sau khi nàng gả vào cũng không tới bái kiến nàng, cũng có chút không hợp lý.
Linh Diên đâu biết không phải nàng ta không biết suy xét, mà là đám người bẩn thỉu đáng ghét đó ngay từ đầu đã bị nha hoàn của nàng lấy cớ “Mấy ngày nay vương phi bận rộn, đợi vài ngày nữa sẽ cho gọi mọi người” chặn bên ngoài.
Mà mấy ngày nay tất nhiên cũng là thời điểm Linh Diên bận rộn nhất, bận tới mức đám nha hoàn của nàng còn chưa kịp nói mấy việc vặt vãnh này cho nàng biết thì nàng đã theo Vệ Giới rời kinh rồi.
Vì vậy, nhân vật như Hạ Vân Hà, nàng thật sự không có một chút ấn tượng nào.
Bây giờ Tố Quang này hùng hồn nhắc tới như vậy, thật sự khiến Linh Diên rất hiếu kỳ: “Thì ra là thế, được rồi, ta đã biết.
Sắp xếp một chút đi, chiều nay ta sẽ đi, không cần ngươi đưa, ta còn có chuyện khác phải xử lý.”
“Như vậy sao được? Bây giờ người của Ngọc Ngân đang ẩn nấp quanh đây, lỡ như phát hiện tung tích của vương phi, nhất định hắn ta sẽ bắt người về đấy.”
Cuối cùng Linh Diên cũng bắt được trọng điểm trong câu này: “Ngọc Ngân tìm ta làm gì?”
Hình như ngoài mặt nàng và hắn ta không có qua lại gì mà?
Lưu Thương quay đầu nhìn phòng của Tố Quang, buồn bực nói: “Chắc hẳn là vì độc trên người hắn, vương phi đến nhất định có thể giải quyết phiền phức này cho vương gia, vậy Ngọc Ngân sẽ không đàm phán được.
Nhưng nếu tìm được vương phi, mạng của Tố Quang liền nằm trong tay Ngọc Ngân.”
Linh Diên nghe xong lại không cho là đúng nhếch miệng: “Chỉ sợ, Tố Quang này còn chưa có mặt mũi lớn như vậy, khiến đường đường Ngọc thái tử tốn nhiều công sức đến thế.”
Chỉ dựa vào mấy câu nói ngây thơ và thái độ vừa rồi hắn ta, Linh Diên dám đoán chắc từ hôm nay trở đi người này sẽ không được Vệ Giới để bụng nữa.
Một người không có bất kỳ tác dụng gì, làm sao có thể trở thành con mồi đàm phán trong miệng của Ngọc Ngân? Phì, nếu thật sự là thế, vậy không khỏi quá tự hạ giá bản thân rồi.
Tất nhiên Lưu Thương cũng hiểu vì sao Linh Diên chắc chắn như vậy, lập tức trầm mặc.
“Không sao, cho dù bị Ngọc Ngân phát hiện cũng không so, người này, ngươi cảm thấy còn giá trị lợi dụng không?”
Linh Diên cười cợt nhìn về hướng phòng Tố Quang, vẻ mặt tiếc nuối lắc đầu: “Thật tiếc cho sức mạnh lúc trước ta dùng, về phần số thuốc kia, chắc hẳn các ngươi cũng không dùng được nữa, ta sẽ mang theo cùng.”
Lưu Thương không ngờ rằng Linh Diên có thể dứt khoát như vậy, lập tức có chút bối rối: “Vương phi…”
Linh Diên mặt không thay đổi nhìn hắn ta một cái: “Ngươi có biết vì cứu hắn ta đã trả giá lớn đến đây không? Còn nữa, số thuốc kia của ngươi chỉ là một phần thôi, phần còn lại là dùng đồ có sẵn của ta.
Ngươi nói xem, hắn đã như vậy rồi, còn tư cách gì dùng thuốc của ta? Cho dù ta để tất cả thuốc lại, các ngươi cũng không biết cứu chữa thế nào, vậy ta còn để chúng lại làm gì?”
Nói đến cùng, tiểu tử này vẫn không nỡ bỏ thằng ranh kia mà thôi.
Đáng tiếc Linh Diên nàng là một kẻ thù dai, sau khi bị sỉ nhục như vậy, không rộng lượng tới mức bao dung hắn ta.
Danh Sách Chương: