Nói xong, nàng dùng đôi mắt đẹp trong veo như nước, không chớp mắt nhìn chằm chằm Thanh Thần.
Quả thật, nếu Thanh Thần không biết nữ nhân trước mắt là muội muội ruột của mình, nói không chừng hắn thật sự sẽ bị cái gọi là mê hoặc bất thình lình mà nha đầu này đột ngột phát ra đánh lừa, nhưng do biết rõ nên tất nhiên Thanh Thần mới thờ ơ.
"Công chúa nói đùa, vương gia đang yên đang lành, sao lại bị thương? Nếu thật sự bị thương, sao hoàng thượng lại hạ thánh chỉ chứ?"
"Hoàng đế ca ca biết huynh ấy bị thương nên mới hạ chỉ. Ngươi đừng tưởng ngươi nói như vậy thì ta sẽ tin ngươi. Chính tai ta nghe thấy, chẳng lẽ còn giả được hay sao?"
Hồng Ngọc nóng nảy, lập tức mặc kệ trường hợp, liều lĩnh nói hết ra.
Sắc mặt Thanh Thần thoáng cái thay đổi: "Công chúa, xin cẩn thận lời nói."
Hồng Ngọc nhướng mày, liếc nhìn xung quanh, mất tự nhiên nói: "Ta thật sự không dẫn người tới, xung quanh hồ U Nguyệt này lại có trọng binh canh gác, sẽ không có ai nghe thấy. Nếu không sao ta lại không hề cố kỵ như thế? Thanh Thần, ngươi cho ta xem thử đi, thất ca huynh ấy vốn..."
Đúng lúc này, đôi tai thính của Thanh Thần chợt động khẽ, lông mày nhíu chặt theo bản năng. Hồng Ngọc vừa thấy dáng vẻ hắn như vậy, trên mặt không khỏi tươi tắn: "Có phải thất ca cho ta vào hay không?"
Thanh Thần nghèn nghẹn trừng nàng, thở dài bất đắc dĩ rồi nhường đường. Hồng Ngọc lập tức vui vẻ nhướng mày, xách váy chạy dọc theo cầu đá quanh co tới đảo nhỏ bên trong hồ. Lúc đi đến giữa cầu, nàng còn không quên vẫy tay với Thanh Thần, Thanh Thần nhìn mà càng tức giận.
"Yên tâm đi, vương gia tự có chủ trương. Huống hồ Hồng Ngọc công chúa này thật sự quan tâm chủ tử mà đến, không cho nàng ta nhìn một cái, nàng ta tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc."
Chẳng biết từ lúc nào, Thanh Dạ cả người áo đen xuất hiện sau lưng Thanh Thần. Thanh Thần hừ lạnh một tiếng, mặt mày tiếp tục lạnh băng, cười tự giễu nói: "Quan tâm? Trong hoàng thất còn có "quan tâm" chân chính sao? Ngươi đừng quên, đương kim hoàng đế mới là ca ca tốt chân chính của nàng ta. Ta không tin nàng ta sẽ vì thất ca mà bỏ rơi hoàng đế ca ca của mình. Chuyện đó không hợp lý."
"Đúng hay sai, vương gia tự có phán đoán." Giọng điệu Thanh Dạ vẫn bình tĩnh như nước, cuối cùng còn không quên vỗ vai Thanh Thần: "Ngươi là quan tâm nên bị loạn, có lẽ, chuyện căn bản không phức tạp như chúng ta nghĩ thì sao?"
Thanh Thần từ chối cho ý kiến nhún vai, sống trong hoàng thất, có thể không phức tạp hay sao? Phì, hắn không tin.
Lúc Hồng Ngọc tiến vào, Vệ Giới mặc một bộ nhuyễn bào đơn giản màu trắng, đang không có tinh thần ngồi dựa vào nhuyễn tháp, giữa hai đầu lông mày lộ ra mỏi mệt, khiến Hồng Ngọc thường thấy khía cạnh mạnh mẽ vang dội của hắn rất đau lòng. Nàng ba chân bốn cẳng đi tới bên cạnh hắn, đặt tay lên mạch đập của hắn.
Vệ Giới không phản kháng, mặc cho nàng cầm lấy cổ tay mình. Chẳng qua sắc mặt hắn vẫn lạnh lùng, mà hiển nhiên Hồng Ngọc cũng đã quen với thái độ này của hắn, không hề cảm thấy bất ngờ chút nào.