Mục lục
Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Vân Hà cũng không ngồi cùng một chỗ với Linh Diên, vốn giờ Linh Diên mà rời khỏi Ninh Thánh cung thì nàng ta cũng không được thoải mái.

Muốn cùng lên thì lại bị nha hoàn bên người nàng ngăn trở, nói cái gì mà vương phi nhà nàng có việc, không tiện mang theo nàng ta.

Đúng là nói dối, trong cung này thì có gì mà không tiện?

Nếu không vì gương mặt này của nàng thật sự quá khó coi, nàng ta còn cho rằng nha đầu kia định làm chuyện gì không thể để lộ ra ngoài chứ?

Vốn còn nghĩ nàng ta sẽ được ngồi một chỗ với vương gia, không ngờ nàng lại tới muộn, chỉ tiếc hoàng thượng không xử lí nàng, haizz, không công lỡ mất cơ hội chế giễu.

Lúc Hạ Vân Hà ở bên cạnh ngẩn người thì đã có không ít người cung kính đi lên vị trí cao nhất, hành lễ vấn an với đám người Ôn thái hậu.

Hạ Vân Hà suy nghĩ một chút, cũng quả quyết đứng dậy. Dù nàng ta đã tới kinh thành nhiều năm nhưng cơ hội để thật sự bước ra ngoài như này lại quá ít, nàng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Sau khi kính trà cho thái hậu, Hi phi, Tinh phi, Hạ Vân Hà cũng muốn dâng trà cho Trân phi, không ngờ, nàng ta quỳ ở đó nửa ngày lại không được đáp lại, khiến sắc mặt nàng ta đỏ thẫm ngay tại chỗ, lúng túng nhìn về phía Mộ Hàm cũng đang lạnh mặt.

“Mộ cô cô, nương nương đây là sao vậy?”

Mộ Hàm thấy Cừu Trinh giữ nguyên tư thế này từ đầu đến cuối, cũng cảm thấy kỳ quái: “Có vẻ nương nương thấy không thoải mái, Hạ trắc phi mau đứng lên.”

Nói xong, bước lên phía trước nhận chén trà của Hạ Vân Hà, nàng ta cảm kích nhìn Mộ Hàm, lo lắng nhìn Trân phi mặt không cảm xúc: “Có cần phải mời thái y đến nhìn một lát không?”

“Ừm, Hạ trắc phi không cần phải hao tâm tổn trí, chốc nữa nô tỳ sẽ đưa nương nương trở về, có lẽ hôm nay thấy mệt mỏi.”

Hạ Vân Hà cũng không nói thêm gì nữa, buồn bực liếc nhìn Cừu Trinh, được Đỗ Quyên nâng đỡ ra khỏi bàn của Cừu Trinh.

Kế đó đi tới bên cạnh Linh Diên, vái chào nàng: “Tỷ tỷ?”

Linh Diên không thèm nhấc mí mắt lên, thậm chí khi thấy có người cản lại ánh sáng chỗ mình còn không vui cau mày: “Ngươi đứng chỗ này làm gì? Cản trở ta!”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngẩn người, đặc biệt là Hạ Vân Hà đang đứng trước mặt nàng, trên mặt lúc xanh lúc trắng.

“Tỷ tỷ, thiếp thân, thiếp thân chỉ muốn kính tỷ tỷ chén trà.”

“Ta không uống trà.”

Hạ Vân Hà: …

Mọi người: …

Dung vương phi thấy Linh Diên thật sự biểu hiện ra mình không có kiên nhẫn, lòng lo lắng càng không yên, bà nhìn Hạ Vân Hà, lại liếc nhìn Linh Diên, đánh bạo hỏi: “Thất đệ muội, đây là Hạ trắc phi, ngươi quên rồi?”

Hạ trắc phi?

Linh Diên thờ ơ nghiêng đầu qua, liếc nhìn Hạ Vân Hà: “A, Hạ trắc phi?”

Hạ Vân Hà lập tức nở nụ cười: “Tỷ tỷ, uống chén trà?”

“Rõ ràng ngươi còn già hơn so với ta, sao lại gọi ta là tỷ tỷ? Uống trà? Chẳng phải là đã nói cho ngươi biết ta không uống trà rồi à? Nữ nhân nhà ngươi bị sao vậy hả? Không nhìn ra được sắc mặt của người hay sao?”

“Thiếp…” Hạ Vân Hà cảm thấy mình sẽ khóc mất, là nàng ta chiếm gì của Linh Diên sao? Sao cảm giác phong cách của nàng đột nhiên biến chuyển vậy?

“Được được được, không uống, không uống, nào nào nào, Hạ trắc phi, bổn vương phi đã trông đợi chén trà này của ngươi lâu lắm rồi, thấy tỷ muội các ngươi tình thâm như thế, tất cả mọi người đều rất hâm mộ đấy. Phượng vương phi tuổi còn nhỏ, ngươi đừng chấp nhặt với nàng ấy, ha ha, cho ta đi!”

Vốn Hạ Vân Hà chịu lạnh nhạt chỗ Trân phi nên lòng đã chán nản một nửa, không ngờ Linh Diên thường ngày cực kỳ giữ thể diện cho nàng ta, nay lại đột nhiên nổi đóa với nàng ta. Nhất thời khiến nàng ta phẫn nộ, lại không cam lòng.

Linh Diên này có ý gì?

Nàng không biết mình đang làm cái gì sao?

Đứng trước mặt mọi người không cho nàng ta thể diện thì nàng được danh tiếng tốt nào sao?

Não rút à?

Khi mọi người đang tập trung lực chú ý trên người Linh Diên, Ngọc mỹ nhân vốn đang ngồi trước một bàn đồ ăn ngon lại đột nhiên ôm bụng, đau đớn giãy giụa.

Nha hoàn Đông nhi bị cử động của nàng ta dọa hoảng sợ, thử đỡ nàng ta dậy, không ngờ cơn đau kéo tới khiến cả người Úc Yên nằm liệt trên mặt đất, ôm cái bụng sôi sục của mình.

Thấy một màn như vậy, các nữ quyến xung quanh sợ hãi. Mặt mũi họ trắng bệch, thét lên hô ngự y, nhất thời loạn thành một đoàn.

Mà Úc Yên kêu rên không đến một phút đồng hồ thần chí đã bắt đầu không rõ. Thái y chưa tới đây, Dung vương phi đang muốn thúc giục Linh Diên đi qua nhìn, nhưng Linh Diên lại coi như không thấy được tình huống quanh mình, không nhanh không chậm cầm đũa gắp rau ăn cơm.

Tình huống này giống hệt như lúc đối phó với Hạ Vân Hà, đặc biệt là nàng ta có cảm giác mùi hôi thối này hình như càng ngày càng nồng.

Trong lòng càng thêm bất an, hết lần này tới lần khác nàng ta không biết phải làm sao bây giờ, cũng không thể đến hỏi nàng là có phải trên người ngươi đã dính cái gì?

Hơn nữa, nàng ta cảm thấy Linh Diên sau khi rời khỏi Ninh Thánh cung có gì đó không giống trước lắm…

Đến cùng là lạ ở chỗ nào đây?

Ngay lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Thượng Quan Tình Hi đã chủ động đi tới, xem kĩ phía dưới, không khỏi chấn kinh.

“Ôi trời, Ngọc mỹ nhân chảy máu, chảy máu nhiều quá.”

Vừa mới đó còn không thấy máu, lúc này mới qua cái chớp mắt, dưới thân Úc Yên đã nhuộm đầy máu, mùi máu tươi gay mũi khiến người khác buồn nôn.

Những ai nhát thì cứ thế mà hôn mê bất tỉnh, còn có mấy người không chịu được mùi máu thì nôn trực tiếp tại chỗ.

Dung vương phi đến gần vừa ngửi được, lập tức nhíu mày. Mùi này, sao lại giống mùi trên người Linh Diên đến vậy?

“Xảy ra chuyện gì?” Đúng lúc này, một giọng nói lạnh như băng truyền từ trên đầu xuống.

Vệ Du Sâm đã đến, thấy Úc Yên ngã vào trong vũng máu, sắc mặt đột ngột biến đổi, theo bản năng cúi xuống ôm Úc Yên vào lòng: “Thái y đâu? Thái y, thái y!”

Nói xong tự mình mang người rời khỏi hiện trường, để lại chúng nữ quyến ngơ ngác nhìn vết máu đầy đất, không biết phản ứng ra sao.

Chỉ có Thượng Quan Tình Hi một lần lại một lần nhìn vết máu dưới đất, trong phút chốc sắc mặt thay đổi mấy lần.

Đây không phải thuốc của nàng, thuốc của nàng không độc ác như vậy. Hơn nữa, mục tiêu của nàng không phải hài tử trong bụng kia, sao đột nhiên lại chảy nhiều máu như vậy?

“Nhìn lượng và sắc đen của máu, sợ là lúc này Ngọc mỹ nhân lành ít dữ nhiều.”

“Đúng là loại độc bá đạo! Là ai? Là ai đã ra tay trước bọn họ một bước?”

Thậm chí nàng ta còn chưa kịp kéo Cừu Trinh xuống nước nữa là, rốt cuộc ai là người gây nhiễu loạn toàn bộ kế hoạch của nàng ta?

Thượng Quan Tình Hi đột nhiên đứng dậy, đôi mắt lạnh liếc nhìn bốn phía, cuối cùng nàng ta phát hiện, khi tất cả mọi người đang loạn cào cào ở đây, Linh Diên lại không coi ai ra gì ngồi tại chỗ, nàng đang làm cái gì?

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Lúc này thái hậu được Hi phi nâng tới, xen ngang Tình Hi, nóng nảy hỏi thăm.

“Trúng độc, Ngọc mỹ nhân nàng ấy, chỉ sợ không cứu sống được.”

Nhớ lại bộ dáng gấp gáp của Vệ Du Sâm, nội tâm Thượng Quan Tình Hi dâng lên cơn trào phúng.

Thì ra, ân cần của hắn ta cũng không chỉ dùng trên người nàng ta, đúng là hắn ta vẫn còn rất quan tâm nữ nhân giống nàng ta đến tám phần kia.

Vệ Giới đứng nhìn từ xa, phát hiện cái người bình thường nóng nảy nhất giờ lại như đã thay đổi thành người khác, coi là việc không liên quan đến mình lại còn có tâm trạng nuốt trôi cơm?

Không đúng, cực kỳ không hợp lý. Vệ Giới lập tức phân phó Thanh Thần kêu ám vệ của Linh Diên đến đây, muốn hỏi trước đó nàng đã đi đến đâu.

Nhưng Thanh Thần lại hoảng sợ phát hiện, không làm sao liên lạc được với bốn người đó.

“Không ổn, vương gia, có khả năng đã xảy ra chuyện!”

Thanh Thần chưa dứt lời, ngự lâm quân đã rầm rập chạy theo hướng Vệ Du Sâm vừa rời đi: “Có thích khách, có thích khách!”

Phía trước vang lên tiếng đánh nhau kịch liệt, cũng truyền ra lời cầu cứu hốt hoảng, tất cả mọi người ngây ngẩn.

Tình huống gì đây? Sao lại còn có thích khách?

Không phải nói là Ngọc mỹ nhân trúng độc hay sao?

Chuyện này hậu cung đã sớm thấy nhưng không hề thấy kỳ lạ, sao lại còn cả…

Chờ đến khi những võ tướng giữa các đại thần nghe thấy tiếng đánh nhau, nguyên cả một đám sắc mặt đột nhiên biến đổi: “Không đúng, thật sự có thích khách, mọi người cẩn thận, người tới, người tới đây mau!”

Vệ Giới định đi về hướng Vệ Du Sâm đang gặp chuyện không may, mà khi khóe mắt nhìn quét qua, Linh Diên vốn đang ngồi tại chỗ của nàng lại đột nhiên xuất hiện bên người Ôn thái hậu. Hơn nữa còn ra tay bóp chặt cằm bà, hắn mới giật mình. Thì ra không phải giác quan của hắn có vấn đề, mà quả nhiên là người này có vấn đề.

Khi hắn nhìn thấy ánh mắt sắc bén lạnh như băng của đối phương, hắn thấy rõ khóe miệng nàng dâng lên ý cười châm biếm.

“Ai cũng không được phép di chuyển, cử động một cái, đầu bà lão này liền bị vặn mất, không tin, các ngươi cứ thử xem!”

Ôn thái hậu bị động tác thình lình của Linh Diên dọa sợ, bà ngơ ngác nghiêng đầu nhìn Linh Diên: “Đứa nhỏ này, ngươi đang làm gì vậy?”

“Không, thái hậu nương nương, nàng ta không phải là Linh Diên. Nói, rốt cuộc ngươi là ai?”

Vệ Giới chưa kịp quát lệnh dừng lại, Thượng Quan Tình Hi đã kích gầm nhẹ với nàng ta.

Ngay cả Dung thân vương có hoàn nghi với Linh Diên cũng bất giác hô lên: “Độc của Ngọc mỹ nhân, là ngươi bỏ đúng không?”

Người nọ vẽ ra một nụ cười quỷ dị: “Bổn tọa chỉ tiện tay bắn ra, ai biết rơi vào chỗ nào chứ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK