“Oan uổng quá đại gia, vừa rồi, vừa rồi thiếu gia nhà bọn ta thật sự bị đánh mà! Không tin, không tin ngài hỏi thử người xem ở đây đi.”
Nói xong, như để chứng minh mình không nói dối, hắn ta lập tức kéo một người tới: “Ngươi, ngươi mau nói cho bọn họ biết, vừa rồi ở đây xảy ra chuyện gì!”
“Ha, cô nương nhà người ta giúp thiếu gia nhà các ngươi chữa bệnh, ngươi không thấy đâu, người ta đúng là thần y, mới đó mà miệng thiếu gia của ngươi đã không còn sưng nữa, vết máu cũng được lau sạch sẽ, chẳng khác gì người bình thường!”
Lời vừa nói ra, không chỉ tên chó săn đen mặt mà ngay cả đám binh lính cũng hoàn toàn đen mặt. Trước khi tên đầu heo kia tới, bọn họ hung tợn trừng mắt nhìn thủ hạ của gã một cái.
“Sau này chuyện nhà các ngươi bớt tới tìm bọn ta đi, tự mình gây họa thì tự mình giải quyết, mỗi ngày lão tử rất bận rộn, không rảnh ở đây lãng phí thời gian với các ngươi!”
“Này! Đừng đi, đừng đi mà, ít nhiều gì ngươi cũng đã gặp thiếu gia nhà bọn ta, ngươi không thể đi như vậy được. Quay lại, quay lại!”
Nếu các ngươi bỏ đi như vậy, bạc của lão tử tìm ai thanh toán đây, các ngươi không thể lấy không bạc mà không làm việc được!
Đáng thương cho tên chó săn, làm sao có thể cứng đối cứng với những quan sai kia?
Hắn ta chưa đuổi theo được mấy bước đã bị người cứng rắn đạp về chỗ cũ, nằm dưới đất bị đạp tiếp, cho đến khi đạp không nổi nữa, mặt mũi tèm lem hướng về phía Túy Hương lâu mà la hét.
“Thiếu gia, thiếu gia, ngài mau ra đây đi thiếu gia, ngài đang làm gì vậy?”
Làm gì?
Đương nhiên là bị mùi thơm của Lê Hoa túy hấp dẫn rồi, không hổ là Đỗ Tiểu Nguyệt, đoán đúng thời gian lấy ra một vài chén Lê Hoa túy xem như nhận lỗi, rồi bày vài món ăn bảng hiệu, hơn nữa đại mỹ nhân như nàng ta còn đích thân tiếp khách, lửa giận có lớn hơn nữa cũng bị xua tan. Thế nên mặc cho hán tử kia rống cổ hét cũng không ai đáp lại hắn ta một tiếng.
Sau đó, nghe nói lúc hắn ta tìm gia nhà mình đòi bạc lại bị vây đánh một trận. Nói cho hay là, gia còn chưa thấy bóng dáng của đám quan sai kia, tại sao phải cho ngươi tiền, ngươi cố ý tới lừa bạc của gia hả?
Đêm đó, tên đầu heo say rượu nào đó trên đường về thật sự bị Linh Diên đoán đúng, bị người ta vây đánh một trận, còn bị cướp hơn một nghìn lượng bạc mang theo trên người. Như vậy, một nghìn năm trăm lượng bạc chỉ trong vòng nửa ngày đã bị gã chơi đùa tới không còn một đồng.
Đáng thương là từ đầu tới cuối gã thậm chí còn chẳng thấy mặt của đối phương, người này lập tức bị vứt ra sau đầu, nghe nói có một khoảng thời gian sau đó không gặp đại thiếu gia Chu gia của chúng ta ra ngoài đi dạo. Tại sao? Đương nhiên là vì bị đánh cho tàn phế rồi!
Tiểu nhị của Túy Hương lâu nhìn Đỗ mỹ nhân đắc ý ngồi đó đếm ngân phiếu, khóe miệng giật giật. Mẹ nó, quá độc ác!
Người ta chỉ sờ bàn tay nhỏ bé của nàng ta một cái, nàng ta đã đánh người ta ra nông nỗi đó, còn trắng trợn cướp một ngàn một trăm lượng bạc của người ta. Hành vi thổ phỉ này, quả thực còn muốn ác liệt hơn nha hoàn bên cạnh đại tiểu thư nhà bọn họ!
Không hổ xuất thân từ Phượng Trì sơn trang, bàn về lòng dạ độc ác, người này so với người kia, quả thực là ngang ngửa!
“Nhìn cái gì? Có nhìn nữa cũng không có phần của các ngươi đâu, nhìn bộ dạng như gấu của các ngươi kìa, sau khi trở về đừng nói là lăn lộn với lão nương, vậy mà bị mấy tên chó săn tát cho một cái, các ngươi có mất mặt hay không? Ngẩng đầu lên! Lần sau ai mẹ nó còn dám đánh các ngươi, đánh trả lại hết cho lão nương! Ai còn dám chịu thiệt thì cút ra khỏi Túy Hương lâu cho lão nương, Túy Hương lâu ta không nhận bao cỏ!”
Tiểu nhị ca ấm ức, đại tiểu thư mà bọn họ luôn tôn thờ thường dạy bọn họ “Khách hàng là thượng đế”, sao tới miệng cô nãi nãi này, khách hàng lại thành bao cát, tùy ý bọn họ kêu tới là tới. Còn tiếp tục như vậy, Túy Hương lâu của bọn họ có mở cửa tiếp được không đây?
Không hỗ là Đỗ Tiểu Nguyệt, liếc mắt đã nhìn ra suy nghĩ trong lòng bọn họ. Nàng ta “bộp” một phát đập xấp ngân phiếu trong tay xuống bàn, đôi chân thon đẹp thoắt cái giẫm lên ghế, cực kỳ vô lại đưa tay chỉ vào cái trán sáng bóng của bọn họ.
“Đám đầu gỗ phiền phức các ngươi, sao lúc nào cũng cứng nhắc như vậy? Hả? Bây giờ các ngươi lăn lộn với Đỗ Tiểu Nguyệt ta, không phải là với Phượng Nguyên nàng. Nữ nhân chết dẫm kia quanh năm suốt tháng có thể tới đây được mấy lần? Bình thường là ai trả lương cho các ngươi? Bình thường là ai quản chuyện ăn uống của các ngươi? Bình thường là ai ra mặt cho đám bao cỏ các ngươi?
Đã tới chỗ này rồi mà còn nghĩ tới nữ nhân kia, cuối cùng nữ nhân kia có gì tốt? Mẹ nó, cái đồ vô lương tâm, suốt ngày chỉ biết làm chưởng quầy trên danh nghĩa, tới cuối năm lại tìm lão nương đòi tiền, chẳng kẽ tiền của lão nương là do gió lớn thổi tới hả?”
Loại mưa to gió lớn thế này đám tiểu nhị không phải mới gặp lần một lần hai, đừng thấy mỗi lần nữ nhân Đỗ Tiểu Nguyệt này nhắc tới Phượng Nguyên liền hận tới ngứa răng, nhưng sự thật là, nếu hai nữ nhân này tụ lại một chỗ thì còn thân thiết hơn bất kỳ ai.
Về phần thu nhập của Túy Hương lâu, mặc dù không khoa trương như gió lớn thổi tới, nhưng cũng không kém là bao, thu nhập mỗi ngày đều hơn vạn lượng. Tình hình nóng bỏng như vậy, cũng may có bà chủ biết làm ăn như Đỗ Tiểu Nguyệt và công thần chỉ để ý việc đưa thực đơn và ý tưởng phía sau màn là Phượng Nguyên. Thế nên, hai nữ nhân tụ tập một chỗ quả thực là hợp tác hoàn hảo, tiền tài có thể không kéo đến cuồn cuộn hả?
“Đám các ngươi kẻ nào cũng há hốc như vậy là đang nghĩ gì, lão nương đang nói chuyện với các ngươi đó, ít nhiều gì cũng có chút phản ứng đi được không? Hả? Ngu đột xuất hay gì? Thật không hiểu sao tiểu tử Thẩm Tứ kia lại phái bọn ngươi tới đây, lời ta nói cuối cùng bọn ngươi nhớ chưa? Sau này còn có ai dám đánh chửi các ngươi, tất cả đánh trả lại cho lão nương. Nếu ai không đánh trả, để ta biết được thì trực tiếp cuốn gói đi!”
“Nhưng mà bà chủ, làm vậy chẳng phải dọa khách chạy hết hay sao?”
“Chạy thì chạy, để đám khốn nạn đó nhớ kỹ, Túy Hương lâu chúng ta không phải chỗ mặc cho ai cũng có thể bắt nạt. Rượu ngon không ngại ngõ sâu, huống chi đồ ăn ngon của chúng ta, nhà người khác không làm ra được. Lão nương còn không sợ, ngươi sợ cái quỷ gì? Nghe rõ chưa?”
Tất cả tiểu nhị lập tức gật đầu như giã tỏi: “Vâng, bà chủ, chúng tiểu nhân nghe hiểu rồi!”
“Cút đi, lão nương phải đi ngủ rồi!” Đỗ Tiểu Nguyệt vung tay lên, tất cả tiểu nhị lập tức xoay người rời khỏi, không hề do dự nửa giây, chuyện này lại sâu sắc kích thích Đỗ Tiểu Nguyệt: “Đứng lại, lão nương là quỷ hả? Các ngươi đều bị dọa thành đức hạnh này?”
Người không phải quỷ, nhưng người là cọp cái!
Đương nhiên, lời này cũng chỉ có thể nghĩ trong lòng, bọn họ không có can đảm nói ra.
“Ừm, ở đây có hai trăm lượng bạc ròng, mấy người các ngươi chia ra đi!” Đỗ Tiểu Nguyệt quăng ra hai tờ ngân phiếu, mười tiểu nhị hơi híp mắt, cười thành Phật Di Lặc: “Tạ ơn chủ tử ban thưởng? Bà chủ nghỉ ngơi cho tốt, bọn nô tài lui ra đây!”
“Giỏi lắm, mau cút đi!” Thấy bọn họ đùa dai, Đỗ Tiểu Nguyệt dở khóc dở cười đá bọn họ một cước, mười tên tiểu tử vui vẻ cút ra ngoài. Không ngờ rằng thu hoạch tối nay rất lớn, ra ngoài đi dạo một vòng lại có thêm một khoản thu nhập hai mươi lượng. Ai nói bà chủ nhà bọn họ keo kiệt chút, bà chủ nhà bọn họ là hào phóng nhất!
Đỗ Tiểu Nguyệt nghe tiếng cười xa dần, khóe môi cong lên thành nụ cười bất đắc dĩ, đúng là đám nhỏ dễ thỏa mãn!
Nói tới Vệ Giới, hắn thấy Linh Diên không chút dây dưa dài dòng giải quyết xong tên mập kia, cạn lời lắc đầu: “Quả nhiên, nàng vẫn thích hợp với phương thức giải quyết này.”
“Gia, bây giờ chúng ta đi chưa?”
“Đi thôi!” Mọi người đã tan hết, vở kịch cũng xem xong rồi, tiếc cho một bàn mỹ thực, không có tâm trạng thưởng thức, bây giờ không đi còn chờ tới khi nào?
Bên này hai người thoáng cái xuống lầu, Chu Bàn Tử bỗng dưng trợn mắt: “Phượng, Phượng vương điện hạ?”
Gã làm như hoài nghi mình nhìn nhầm, còn theo bản năng dụi mắt,
Đỗ Tiểu Nguyệt bên cạnh chán ghét liếc mắt nhìn gã, dưới ánh mắt kinh ngạc của gã còn không quên kích thích: “Đó không phải là Chiến vương điện hạ tiếng tăm lừng lẫy của chúng ta à!”
“Vừa rồi ngài ấy luôn ở đây hả?”
Đỗ Tiểu Nguyệt nhìn hắn ta như một thằng ngu: “Chuyện này còn phải hỏi sao? Chẳng lẽ mắt của ngươi chỉ để trang trí thôi hả? Tên thị vệ anh tuấn đứng cạnh cô nương vừa nãy chẳng phải là thị vệ thiếp thân thường xuất hiện bên cạnh Chiến vương điện hạ ư? Đừng bảo là, cả xe ngựa của Phượng vương phủ mà ngươi cũng không nhận ra nhé?”
Chu Bàn Tử cứng ngắc quay đầu: “Ngươi, ngươi mới nói gì? Thị, thị vệ bên cạnh cô nương kia là, là người, khụ khụ, người bên cạnh Phượng, Phượng vương điện hạ?”
Sao gã lại không có ấn tượng?
Nếu ngươi có ấn tượng thì còn làm loạn với người ta đến giờ hả?
Đỗ Tiểu Nguyệt cạn lời kéo khóe miệng: “Ừm.”
“Vậy sao ngươi không nói sớm?” Chu Bàn Tử nổi giận.
Đỗ Tiểu Nguyệt trợn đôi mắt xinh đẹp: “Ta còn biết mà ngươi không biết? Ta tưởng ngươi biết!”
“Lão tử biết cái đếch gì, nếu lão tử biết nữ nhân xấu xí kia là người Phượng vương phủ, lão tử mẹ nó dám sao?”
“Ta thấy ngươi dám đấy, xem kìa, nào là người xấu xí, nữ nhân xấu xí, rồi nữ nhân đê tiện, mắng thuận mồm thuận miệng biết bao nhiêu!”
“Câm miệng!” Trong nháy mắt, Chu Bàn Tử đã hết hứng ăn uống. Gã nhìn bóng lưng Vệ Giới đi xa, trái tim đang rỉ máu, cầu xin Phượng vương điện hạ không thấy cảnh tượng đó, nhất định đừng thấy.
Đỗ Tiểu Nguyệt bên cạnh phì cười một tiếng, ngươi tưởng người ta mù hả, không nhìn thấy? Người ta từ đầu tới cuối đều xem kịch đó, có thể không thấy được ư? Đồ ngu!
Kinh thành xôn xao tới mức nào, Linh Diên không để ý, lúc nàng trở lại vương phủ thì trời chiều đã ngả về tây.
Hắc Khuyết ngửi thấy mùi Lê Hoa túy mà tới tìm Linh Diên, ông ta thấy cả sáu vò rượu thì mắt trợn trừng cả lên.
“Cái này, nhiều như vậy? Ngươi, ngươi làm sao làm được? Bình thường lão đầu ta đi, bọn họ chỉ bán một vò nhỏ, hơn một vò cũng không bán!”
Thanh Dạ đang dỡ hàng, nghe Hắc Khuyết nói vậy không kìm được mà nói: “Vốn là mười vò, kết quả bị người ta phá bốn vò.”
Cái gì? Mười, mười vò?
Hắc Khuyết bỗng dưng quay đầu, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc nhìn Linh Diên: “Nha đầu, ngươi đúng là có bản lĩnh, mười vò rượu? Ngươi, ngươi làm sao, làm sao làm được?”
Linh Diên thần bí nháy mắt với ông ta mấy cái: “Tất nhiên là dùng tiền mua rồi!”
Cho đến khi Thanh Dạ và dược đồng mang sáu vò rượu và ba giỏ đồ lớn vào viện của Linh Diên, hắn mới xoay người hỏi: “Vương phi nương nương, người còn gì căn dặn không? Nếu không thì thuộc hạ đi trước.”
Linh Diên nhìn hắn đầu đầy mồ hôi, xấu hổ bảo: “Hay là ở lại ăn bữa cơm rồi đi nhé? Làm phiền ngươi đưa ta một chuyến, cũng không thể đói bụng mà về được đúng không? Huống chi, trưa nay ngươi cũng không ăn cơm!”
“Chuyện này…” Thanh Dạ hơi do dự, Linh Diên đã làm chủ cho hắn: “Cứ thế đi, nếu vương gia nhà ngươi hỏi tới, cứ nói do ta quyết định. Bữa tối hôm nay để ta nấu. Hắc lão, ông giúp ta để ý, không được lén uống rượu, lát nữa lúc ăn cơm rồi uống.”
Bàn tay vừa mới duỗi ra của Hắc Khuyết cứ vậy khựng lại giữ không khí, ông ta nhìn Linh Diên, ngượng ngùng rút tay lại.
Sau đó Hắc Khuyết tiến lên ôm vai Thanh Dạ: “Dạ tiểu tử, đứng ngây ra đó làm gì? Đi đi đi, bây giờ không thể uống rượu chúng ta liền uống trà, uống trà. Tuy rằng không biết nha đầu kia nấu cơm thế nào, nhưng ít nhiều cũng có chút chờ mong. Yêu cầu của lão đầu ta không cao, chỉ cần có thể chín là được.”
Hắc Khuyết vốn còn muốn hỏi thử vịt Túy Hương của ông ta đâu, nhưng nể tình Linh Diên mang về nhiều Lê Hoa túy như vậy, ông ta quyết đoán thức thời nhịn lại.
Dù sao, so với thịt thì ông ta vẫn yêu rượu nhiều hơn, còn là loại rượu ngon say lòng người như Lê Hoa túy nữa.
Thanh Dạ không có đường từ chối, bị Hắc Khuyết ỡm ờ dụ đi.
Mà Linh Diên thì trực tiếp cầm nguyên liệu đến phòng bếp.
Mọi người đã sớm biết chuyện trong phủ đột nhiên có thêm một vị tiểu vương phi thần y không lớn lắm này.
Người có thể ở lại Dược viên, tất nhiên đều là người được Vệ Giới tin tưởng. Đám đại thúc đại bá này thấy Linh Diên vào phòng bếp liền tiến lên chào hỏi, lại bị Linh Diên ngăn cản.
“Ở đây cũng không phải vương phủ, đống quy củ này miễn đi. Mọi người không cần căng thẳng, nên làm gì thì làm đó, ta dùng phòng bếp một chút.”
Vừa dứt lời, nàng không quên quay đầu lại nói: “À, đúng rồi, tối nay không cần mọi người nấu cơm cho bọn ta, để ta phụ trách là được.”
“Vương phi nương nương, chuyện này, sao có thể được chứ? Người cần gì thì trực tiếp căn dặn là được, sao lại còn đích thân ra trận? Phòng bếp nhiều khói dầu, lại nóng nữa, hay là người quay về nghỉ ngơi đi?”
Linh Diên mỉm cười: “Ta không sao, mọi người thật sự không cần căng thẳng.”
“Hả? Người còn nấu ăn được à?”
Đám đầu bếp kia nghe xong, cả đám mở to hai mắt mà nhìn. Thật không ngờ rằng, thần y vương phi thường ngày cầm ngân châm cứu người vậy mà còn có thể nâng thìa nấu cơm.
“Đại thúc, được không?” Linh Diên kiên nhẫn tiếp tục hỏi, hán tử kia thấy nàng kiên trì như vậy, tất nhiên không tiện nói thêm gì nữa, vội vàng nhường chỗ cho nàng: “À, được được, người cứ tự nhiên, tự nhiên.”
Tiếng của ông ta vừa dứt, Nhược Linh và Nhược Vũ đã xách theo một cái giỏ trúc đi tới. Mọi người vây xung quanh vừa thấy, không khỏi nhìn nàng một cái. Xem ra vương phi nương nương này thật sự không phải nói chơi.
Xem kìa, cả nguyên liệu nấu ăn cũng đã chuẩn bị xong.
Linh Diên nhân lúc này nhìn quanh một vòng, quan sát hoàn cảnh phòng bếp. Sau khi xem xong, nàng không khỏi hài lòng nhìn mọi người.
“Không ngờ rất đầy đủ đấy, không tệ, đồ dùng gì cũng có!”
Hán tử kia nghe Linh Diên khen ngợi, tất nhiên rất vinh hạnh.
“Tiểu công tử ở đây, yêu cầu của vương gia với thức ăn rất tinh tế, thế nên phòng bếp là luôn là tâm điểm chú ý của ngài ấy. Lúc trước khi xây dựng là đối chiếu với quy cách trong vương phủ, bất kể dụng cụ hay công cụ gì ở đây đều có đủ, ngay cả đám tiểu nhân cũng là do vương gia trực tiếp phái tới từ vương phủ.”
Thì ra là thế!
Linh Diên nghe xong những điều này không khỏi kinh ngạc về thái độ của Vệ Giới đối đãi với ân nhân. Nam nhân làm việc đến cùng như vậy, không tệ, là một người đáng để gửi gắm.
“Ta không níu chân các ngươi nữa, chỉ cần cho ta một chỗ là được, mọi người nên làm gì thì làm, không cần để ý tới ta!”
Linh Diên tự mình tìm một chỗ, lấy hết nguyên liệu nấu ăn trong sọt ra.
Nhược Linh và Nhược Vũ đã bao giờ vào phòng bếp, trong lúc nhất thời cũng không biết giúp nàng thế nào, Linh Diên cũng không làm khó bọn họ.
“Ta tự làm là được, các ngươi muốn nhìn thì ở bên cạnh nhìn, hoặc là giúp ta rửa thức ăn, sau này chỗ còn cần các ngươi rất nhiều, học một chút được không?”
“Vâng, vương phi nương nương.”
Tuy rằng Nhược Linh và Nhược Vũ chưa từng vào bếp, nhưng cũng không phải người đỏng đảnh, chung quy cũng là người tập võ, khả năng thích nghi rất mạnh. Linh Diên chỉ cần hướng dẫn một chút, bọn họ cơ bản có thể làm đến nơi đến chốn. Có sự giúp đỡ của bọn họ, động tác trong tay Linh Diên càng nhanh hơn.
Những người khác thấy Linh Diên làm việc thành thạo cũng thả lỏng, từng người đều thức thời ra ngoài, tặng phòng bếp lại cho nàng.
Vừa rồi lúc Linh Diên về nghe nói Ẩn Nhi đã tỉnh, tất nhiên nàng không quên hắn.
Cơ thể Đỗ Ẩn suy yếu, lại uống thuốc trường kỳ, thứ ăn được không nhiều lắm. Linh Diên vừa nghĩ tới việc ngày nào hắn cũng phải uống thuốc để kéo dài mạng sống thì cực kỳ đồng tình, vì vậy đồ ăn nàng chuẩn bị cho hắn càng tinh tế và nghiêm túc.
Linh Diên nhớ cơ thể hắn suy yếu, trong lúc nhất thời không thể ăn quá nhiều nên chọn thức ăn lỏng hợp với thể chất của hắn nhất, đặt trong nồi đất, hầm tới sền sệt, mềm nhũn. Bộ dạng chăm chú cẩn thận kia khiến cho Nhược Vũ và Nhược Linh đứng bên cạnh xem cũng không khỏi cảm động.
Sau khi Linh Diên làm xong đồ ăn cho Đỗ Ẩn lại chuyển sang làm những món bọn họ muốn ăn. Khác với cẩn thận từng li từng tí vừa nãy, lần này nàng tràn đầy tự tin, cho dù là thái thịt hay hất chảo, xào lăn, cuối cùng bày ra đĩa, các loại động tác làm liền một mạch, đám đầu bếp đứng đằng xa trợn mắt há mồm, hô to “hay”!
Không ngờ rằng vương phi nương nương thoạt nhìn chẳng có gì đặc biệt lại là chân nhân bất lộ tướng.
Kể từ khi nàng bắt đầu thái thức ăn, tất cả mọi người đã nhất trí cho rằng nàng không phải chỉ nói suông, cũng không phải tới làm dáng như đám tiểu thư nhìn được mà không dùng được kia, nàng thật sự có bản lĩnh.
Theo động tác liên tục của nàng, chỉ mùi thơm tỏa ra cũng khiến đám đầu bếp kia cho nàng điểm cao nhất.
Lúc Linh Diên dừng lại, cả đám đều bật ngón cái, không khỏi khen ngợi.
“Vương phi nương nương thật tài giỏi, đồ ăn người làm đúng là sắc hương đều đủ cả, không kém gì đầu bếp tửu lâu, ngay cả bọn tiểu nhân cũng không đạt được tới trình độ cao như vậy. Đặc biệt là những món ăn người nấu, bọn tiểu nhân chưa từng nhìn thấy!”
Tất nhiên Linh Diên không chỉ nấu một phần, trên thực tế khi vào phòng bếp thì nàng đã không định che giấu, chẳng phải món ngon nên được chia sẻ hay sao?
Vì vậy, thành phẩm được nàng chia làm ba, bọn họ tự lấy phần mình đi, còn lại liền cho đám đầu bếp kia.
“Các sư phó, vừa rồi lúc ta làm mọi người đều thấy, mọi người lại nếm thử xem, nếu có điểm nào không rõ cứ hỏi ta.”
Cả đám hán tử ngơ ngác nhìn Linh Diên, trong mắt tràn đầy khó tin.
“Vương phi nương nương, chuyện này sao được chứ? Người, người vậy mà muốn nói bí phương cho chúng tiểu nhân biết ư?”
Bọn họ không nghe lầm chứ?
Phải biết muốn có được một bí phương mà cả sắc hương vị đều đứng đầu là khó khăn cỡ nào, nếu như nàng đầu cơ trục lợi bán bí phương cho tửu lâu, kết quả đạt được sẽ không thể nào lường trước!
Nhưng vị vương phi nương nương này vậy mà lại chia sẻ cho bọn họ như vậy!
Chuyện này, có phải, có phải là thật không?
Nhưng nghĩ lại thì, vương phi nương nương thân là vương phi của Phượng vương phủ, sao có thể đặt tiền bạc vào mắt?
Chẳng qua, chẳng qua cho dù là thế, số bí phương này cũng không phải nói cho là cho được!
“Đương nhiên, thứ tốt phải chia sẻ. Tương lai nếu ta có chỗ không biết tất nhiên cũng tới thỉnh giáo mọi người, các sư phó có vui lòng chỉ giáo không?”
Sau khi ngây người chốc lát, tất cả mọi người hoàn hồn, liều mạng gật đầu với Linh Diên: “Sẽ, sẽ, cho dù vương phi không làm vậy, chúng tiểu nhân cũng sẽ biết gì nói đó.”
“Nới tới thì vẫn là Linh Diên chiếm lời đấy, cho nên, các vị sư phó không cần khách sáo, có gì không hiểu cứ tới hỏi, tương lai chắc chắn Linh Diên sẽ đến chỗ các vị làm phiền!”
Linh Diên khách sáo như vậy cũng có nguyên nhân, đó chính là hy vọng mượn việc này khiến Đỗ Ẩn đạt được nhiều lợi ích thực tế hơn.
Thân thể của hắn sớm muộn gì cũng sẽ khỏe, nhưng nàng thì chưa chắc luôn ở Dược viên này. Thế nên, nếu có thể lợi dụng những người này tạo ra lợi ích thực tế cho người Vệ Giới coi trọng, bán một ít bí phương thì đáng là gì?
Chỉ có điều nàng hoàn toàn không ngờ rằng, tâm tư của mình trong mắt người khác vậy mà đã thành lòng tốt cực lớn. Sau đó, hiển nhiên nàng cũng nhận được báo đáp của người khác.
Vậy nên mới nói những hành động ngươi cho là vô tình, trong mắt người khác có thể sẽ ảnh hưởng cả đời họ. Bản chất con người vốn lương thiện, luôn có lòng biết ơn.
Tuy rằng Hắc Khuyết và Thanh Dạ đã có chuẩn bị từ trước nhưng khi Nhược Vũ và Nhược Linh bày từng món Linh Diên làm lên bàn, bọn họ vẫn kinh ngạc ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn Nhược Vũ: “Ngươi, ngươi xác định những thứ này là nha đầu Linh Diên kia làm hả?”
Nhược Vũ che miệng cười: “Tất nhiên, nô tỳ và Nhược Linh còn đích thân giúp đỡ đấy? Cả các đại thúc trong phòng bếp cũng luôn miệng thỉnh giáo vương phi nương nương của chúng ta!”