Trong khu rừng tối tăm, xung quanh cáo đỏ tỏa ra ánh sáng như lửa cháy, ánh mắt khó hiểu nhìn về phía con mèo đen khắp người tràn đầy sức mạnh u tối, vẻ mặt lười biếng chỉ nhìn người khác bằng nửa con mắt kia.
“Vậy ngươi thì sao? Không yên lành ở trong Hỏa Diễm cốc, chạy đến đây làm gì?”
“Sao chủ nhân của ngươi có thể xứng ngang hàng với chủ nhân ta được?”
“Hồng Yêu, ngươi đừng được đằng chân lân đằng đầu Cái gì mà gọi là chủ nhân của ta không xứng? Đều là con người, vì sao ngươi được mà ta lại không được?”
Hồng Yêu trừng to đôi mắt đỏ sáng bừng, phẫn nộ bất bình nói: “Giữa con người với con người cũng có phân biệt đẳng cấp đó được không? Thật không khéo, người ngươi lựa chọn vừa hay thuộc loại người hạ đẳng. Còn chủ nhân chủ ta là huyết thống quý tộc đến từ Long đế quốc đấy.”
“Ồ.” Hắc Thuần nhún vai vẻ chẳng có hứng thú gì: “Thế thì đã sao?”
“Ổ? Thế thì đã sao? Lẽ nào ngươi không thấy bực bội sao?”
Hồng Yêu thật sự sắp bị thái độ không quan tâm này của nó làm cho tức chết rồi. Nếu không phải nể bọn chúng từng có mấy phần giao tình, sao Hồng Yêu phải ở đây phí lời với nó chứ?
“Tại sao phải cảm thấy bực bội? Hay là ngươi thấy hiện giờ bọn ta còn có thể tách ra được?”
Một khi linh thú lập khế ước với túc chủ, trừ phi túc chủ chết, linh thú mới có thể giải trừ khế ước với túc chủ. Tuy không đến mức chết, nhưng cũng phải chịu tổn thương nghiêm trọng trước nay chưa từng có, chỉ có thể dùng quá trình hôn mê hơn trăm năm để chữa trị.
Thời gian trăm năm, cho dù là linh thú thì chắc chắn cũng là một quá trình dài đằng đẵng và đầy đau khổ.
“Không phải có thể cưỡng ép rời đi sao?”
Hắc Thuần nghe tới đây đã không có ý muốn tiếp tục vòng vo với nó nữa rồi.
Cưỡng ép rời đi? Ha ha, vậy mà nó cũng nói ra được, nó tưởng Hắc Thuần ngu muội như nó sao?
Nha đầu Ly Diên này rốt cuộc có phải người ở bậc thấp nhất không, hiện tại đưa ra kết luận không khỏi quá võ đoán rồi.
Nó tin vào ánh mắt của mình, cũng tin nha đầu này có định lực không tầm thường. Chỉ cần cho nàng thời gian, nó tin, sớm muộn gì cũng có một ngày nàng sẽ đứng đầu trong chuỗi thức ăn.
Mắt thấy Hắc Thuần muốn rời đi, Hồng Yêu cuống lên: “Ê, ngươi đừng có đi. Ta đều là vì muốn tốt cho ngươi mà!”
Đột nhiên, một sức mạnh cường đại tỏa ra năng lực bóng tối lao về phía Hồng Yêu như sét đánh.
Thoáng chốc, đồng tử Hồng Yêu phóng đại, thân thể nhỏ nhắn chớp mắt đã nằm rạp trên mặt đất. Cái đầu nhỏ mạnh mẽ ngửa về phía sau, đến tận khi sức mạnh đáng sợ đó xẹt qua trên đầu nó, đường cong cơ thể căng chặt của Hồng Yêu mới có cơ hội thả lỏng.
Nó khó khăn nuốt nước bọt, đầu cứng ngắc quay sang, nhìn thảm cây cỏ bị chém ngang lưng, đáy mắt đột nhiên hiện lên một chút run sợ.
“Ngươi, ngươi muốn giết ta?”
Ánh mắt Hắc Thuần bá đạo như thần chết, nhìn về phía Hồng Yêu với vẻ đầy kiên quyết: “Kẻ nào cản ta, giết!”
Thân thể Hồng Yêu run lên, nhìn đôi mắt đen không có lấy nửa phần tình cảm của Hắc Thuần, cảm giác da đầu tê dại một trận.
Cuối cùng, đôi mắt nó nặng nề rủ xuống.
Hắc Ách, cuối cùng vẫn là Hắc Ách. Cho dù nó đã đổi tên thì nó cũng từng là một đứa con của bóng đêm ngang ngạnh khó bảo.
Sức mạnh của Hắc Thuần đủ để giết chết Hồng Yêu và chủ nhân của nó trong chớp mắt, nhưng tại sao Hắc Thuần vẫn chạy theo nó ra đây?
Lẽ nào Hắc Thuần không sợ chủ nhân mình sẽ chết sau khi mình rời đi hay sao?
Rốt cuộc là quá tự tin về chủ nhân mình hay là tất cả những điều nó làm đều chỉ là vẻ bề ngoài?
Thực ra nó cũng bị ép đến mức bất đắc dĩ?
…
Nếu Hắc Thuần biết trí tưởng tượng của Hồng Yêu bay xa đến thế này, không biết sẽ có biểu cảm gì.
Khi Vệ Giới về đến địa điểm tập hợp, trời đã sáng hoàn toàn rồi. Nhưng vì là sáng sớm, lại thêm đổ máu một đêm, trong sương mù còn tràn ngập một mùi máu tanh hôi nồng đậm, khiến người ta nôn mửa.
Vệ Giới bế Ly Diên xuất hiện, lập tức kinh động tất cả mọi người đang nghỉ ngơi tại chỗ.
“Vương gia, Ly cô nương làm sao vậy? Cô ấy không sao chứ?”
“Ly cô nương bị thương rồi ư? Chuyện gì xảy ra thế?”
“Tối qua Ly cô nương đi đâu?”
…
Khi hết câu hỏi này đến câu hỏi khác dội xuống, Vệ Giới liền nói vẻ mặt không cảm xúc: “Việc này không thể chậm trễ, lập tức xuất phát.”
Đối với câu hỏi của mọi người, hắn chọn cách không thèm để ý tới.
Lâm Nghiệp và Viên Triết vốn muốn đón lấy Ly Diên, nhưng lại bị Vệ Giới từ chối: “Người của ta, không làm phiền người khác.”
Người của hắn?
Mấy người Thanh Thần, Thanh Dạ đều suýt chút nữa bị câu nói đầy vẻ đương nhiên này của hắn làm cho kinh ngạc đến ngã ngửa.
Ông trời ơi, vương gia đi chuyến này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao không khí lại kỳ lạ thế này?
Có điều trong thời khắc mấu chốt, Thanh Thần vẫn không quên nhắc nhở: “Vậy người bị thương phải làm thế nào?”
Trận chiến lần này, một trăm người của bọn họ lại bị hao tổn đi năm mươi người nữa. Trong số đó, hai mươi người đã xác định bị mấy độc nhân kia cắn, cũng có nghĩa là trong đội ngủ hơn bảy ngươi người này, trên thực tế đã bao gồm cả hai mươi người bị thương có thể bạo phát bất cứ lúc nào kia.
Vốn muốn đợi Ly Diên về rồi làm kiểm tra kỹ càng cho bọn họ, nhưng không ngờ Ly Diên lại bị thương rồi, hơn nữa nhìn còn có vẻ rất nghiêm trọng.
Vậy thì có phải những người bị thương này đều phải nghĩ cách khác không?
“Thuốc lúc trước Ly Diên để lại đã cho bọn họ uống chưa?”
Thanh Thần gật đầu: “Đã uống rồi ạ. Nói ra cũng kỳ, đêm qua uống đến bây giờ, đúng là bọn họ cũng không có triệu chứng gì kỳ lạ. Lẽ nào sở dĩ không tái phát là vì những viên thuốc này hay sao?”
“Rời khỏi nơi này trước đã.” Cho dù sau khi trời sáng, độc nhân đã biến mất không dấu vết, nhưng vì an toàn, bọn họ bắt buộc phải rút khỏi nơi này.
“Vâng.” Thanh Thần nhận lệnh rời đi.
Vệ Giới quay đầu nhìn thôn trang đã bị sương mù dày đặc bao phủ, ánh mắt dần dần chuyển sang gò má Ly Diên: “Ngươi còn có thể đem đến cho ta bao nhiêu kỳ tích nữa?”
Đêm qua, khi hắn phát hiện nàng biến mất, ban đầu vẫn không quan tâm.
Nhưng theo số lượng người bị thương càng lúc càng nhiều, hắn mới dần ý thức được sự quan trọng của nàng.
Đặc biệt là thời gian nàng mất tích quá lâu, lâu đến mức khiến trong lòng hắn bực bội. Cuối cùng là hắn ra mặt ngăn đám người Lâm Nghiệp lại, chọn cách thay bọn họ ra ngoài đi tìm nàng.
Không ngờ chuyến đi tìm này lại để hắn tìm thấy tòa tháp kia, tất nhiên cũng phát hiện người ẩn náu xung quanh đó.
Hai bên vừa giáp mặt, hắn đã bị bao vây, cảm nhận được rõ ràng khí tức của nàng, nhưng lại không tới gần được.
Đến khi hắn khó khăn lắm mới giải quyết xong ám vệ xung quanh thì lại thấy nha đầu mập mà hắn luôn tâm tâm niệm niệm rơi thẳng xuống từ trên tòa tháp cao như một con búp bê tan nát.
Có một khoảnh khắc, tâm trạng hắn rất phức tạp, cứu hay không cứu cứ vang vọng qua lại trong đầu hắn.
Cuối cùng, vẫn là lý trí chiến thắng tất cả.
Hắn không thể vì vẻ ngoài của nàng mà phủ nhận hết tất cả những điều tốt nàng mang tới cho hắn.
Cho nên hắn đã chọn ra tay, không hề do dự.
Nhưng khi hắn đón được thân thể nhìn thì có vẻ khá nặng nhưng bế lên lại nhẹ hơn cả lông hồng kia, trong lòng hắn liền chấn động.
Đặc biệt là khi tận mắt thấy đối thủ của nàng lại là cao thủ xích giai, khoảnh khắc ấy, tim hắn rõ ràng đã xẹt qua một tia đau đớn.
Nếu không phải vẫn còn cảm nhận được một tia hơi thở của nàng, hắn thật sự cho rằng nàng đã chết đi đầy bi tráng như vậy rồi.
Lúc này hắn mới hoài nghi, có phải hắn đã quá bới móc nàng rồi không?
Lẽ nào chỉ vì hình tượng bên ngoài của nàng mà đến mức khiến hắn bỏ quên vấn đề mà trước nay hắn chưa từng cân nhắc?
Ví dụ như, tuổi của nàng.
Có thế nào thì nàng cũng chỉ mới mười tuổi thôi mà!
Một tiểu cô nương mười tuổi có thể có được thành tựu như hôm nay, vốn đã có thể lấn át đi hết khuyết điểm của bản thân nàng rồi.
Nhưng sự hà khắc hắn dành cho nàng lại luôn khiến hắn gần như quên đi mất điểm này.
Hôm nay suy nghĩ một chút, Vệ Giới sống mười tám năm qua, lần đầu tiên đỏ mặt.
Đó không phải là ngại ngùng mà là hổ thẹn!
Hắn lại lấy yêu cầu của bản thân mình đi yêu cầu một đứa trẻ. Làm như vậy có khác gì với đám khốn kiếp ỷ mạnh hiếp yếu kia đâu?
Lần đầu tiên trong cuộc đời, vị vương gia nào đó trước nay luôn chán ghét phụ nữ lại nảy sinh lòng thương hại với người trong lòng mình.
Nếu Ly Diên biết mình trọng thương sẽ đổi lại được những thay đổi này của chồng chưa cưới, không biết nàng sẽ có vẻ mặt như thế nào.
Suốt đoạn đường tiếp theo, sự thay đổi của Vệ Giới khiến mỗi một người trong đoàn đều cảm nhận được.
Đặc biệt là Tô Ngu. Vốn còn lo lắng có khi nào đại ma đầu này sẽ trực tiếp vứt Diên muội của hắn đi không, nhưng bất ngờ là hắn lại thấy Vệ Giới ôm nàng đi suốt quãng đường. Đường xa như vậy, hắn không mượn tay người khác, cứng rắn kiên trì tiếp tục.
Chỉ dựa vào sự dẻo dai này, Tô Ngu đã muốn tán thưởng hắn một cái rồi.
Nhóc mập Ly Diên nặng bao nhiêu cân, người ngoài không biết nhưng Phượng Trì tứ thiếu bọn họ lại rõ ràng vô cùng.
Với trọng lượng đó, hắn có thể kiên trì bế được cả một ngày.
Tô Ngu đối với Vệ Giới, tuyệt đối không chỉ đơn giản là kính phục nữa rồi.
Không biết có phải vì ở trấn tang thi thu được thắng lợi hoàn toàn khiến kẻ sau màn lộ vẻ kiêng kị với bọn họ hay không, từ sau khi ra khỏi trấn, đến khi trời tối, trên đường lại không hề gặp phải biến cố gì.
Thậm chí trong suốt quá trình, bọn họ còn từng nghỉ ngơi trong rừng cây nhỏ hai canh giờ.
Cuối cùng, lúc mặt trời lặn, họ đã tới được thành trấn kế tiếp.
So với thành trấn bên ngoài rừng cây u ám, xung quanh thành trấn này đều là thôn trang, ruộng vườn dày đặc. Thậm chí ngoài mười mấy dặm còn là nơi khởi nguồn Chỉ Túy Kim Mê trong truyền thuyết – Bất Dạ thành.
Có bài học đau đớn lần trước rồi, lần này mọi người đều hết sức để ý, dù thế nào vẫn đi xung quanh mấy vòng, thậm chí ngay cả bách tính ở đây, bọn họ cũng quan sát cẩn thận. Cuối cùng xác định nơi này chắc không đáng ngại rồi mới thấp thỏm mà ở lại.
Hết cách rồi, bọn họ thật sự đã quá mệt, mệt đến mức ngay cả sức lực để đi cũng không còn.
Còn không cho chút thời gian nghỉ ngơi nữa, dù có tới Bất Dạ Thành cũng chưa chắc đã cứu được những người kia ra.
Sau khi sung sướng tắm rửa xong, mọi người thoải mái ăn một bữa no nê.
Trong lúc đó, Ly Diên cũng được Vệ Giới thu xếp rất ổn thỏa.