Ánh mắt Mặc Hàn Y chợt lóe, nhìn về phía Lăng Tễ Phong: “Ngươi có quan hệ gì với bọn họ?”
Lăng Tễ Phong vừa định nói không có quan hệ gì, nhưng không biết là thế nào, nghĩ tới một phương diện khác, tròng mắt xoay chuyển, lại nói theo kiểu như phải cũng như không: “Chuyện này thì có liên quan gì đến ngươi?”
Giọng điệu của Lăng Tễ Phong có phần không tốt, Mặc Hàn Y cũng không giận, “ờ” một tiếng tỏ vẻ không quan trọng, sau đó phủi phủi tay như muốn rời đi. Ngọc Ngân hết nhìn trái lại nhìn phải, ra sức dùng vai huých Lăng Tễ Phong, còn dùng ánh mắt gây áp lực cho đối phương.
Lăng Tễ Phong rất muốn làm như không thấy gì cả, không hề muốn cúi đầu cầu cứu với nha đầu này, nhưng mà…
Theo tình hình hiện tại, nếu bọn họ muốn tiến vào hòn đảo nhỏ này, hiển nhiên là buộc phải cầu cứu nữ nhân trước mắt rồi!
Dưới sự thúc đẩy của Ngọc Ngân, Lăng Tễ Phong mới không tình nguyện mà đưa tay ra, ngăn Mặc Hàn Y lại: “Ngươi đợi đã, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Mặc Hàn Y dừng bước, nhướng mày như cười lại như không: “Ồ? Hiếm khi Lăng thiếu gia lại nhàn rỗi đến vậy, tiểu nữ tử nguyện rửa tai lắng nghe. Xin mời nói.”
Lăng Tễ Phong sờ sờ mũi đầy vẻ lúng túng, nghĩ đến khi nãy còn tỏ thái độ kiêu ngạo với người ta, thoáng chốc đã lại mở miệng cầu xin. Chuyển biến này thật đúng là nhanh. Tuy đây không phải ý muốn của cá nhân hắn ta, nhưng giờ tên đã lên dây, không thể không bắn được.
“Ta cũng không vòng vo với ngươi nữa. Sư đệ ta bị muội muội không đáng tin kia của ngươi bắt đi rồi, ngươi có thể giúp bọn ta không?”
Mặc Hàn Y hơi ngẩn ra, sau đó chợt kinh ngạc mà ngẩng đầu lên: “Ngươi nói ai là sư đệ của ngươi cơ?”
Khi nàng liếc tới Linh Diên và Ngọc Ngân, đôi mắt bỗng dưng trợn tròn: “Không… không phải chứ? Ngươi nói Vệ Giới là sư đệ ngươi ư? Thật đấy à? Ngươi không đùa với ta đó chứ?”
Lăng Tễ Phong bực bội liếc nàng một cái: “Đã là lúc nào rồi mà ta còn đùa với ngươi? Nếu không phải vì sư đệ ta, ngươi tưởng ta sẽ từ ngàn dặm xa xôi chạy tới nơi này sao?”
Thoáng chốc, ánh mắt Mặc Hàn Y đã trở nên lắng sâu như nước, đầu óc cũng bắt đầu xoay chuyển cực nhanh. Nàng tính toán muôn vàn cũng không tính tới được Lăng Tễ Phong lại có quan hệ với Vệ Giới.
Lăng Tễ Phong là một người khác biệt ở Lăng gia. Mấy năm nay, hành tung hắn ta luôn lúc này lúc khác không xác định. Muốn tìm hắn ta còn khó hơn lên trời.
Nhưng điều này không hề ảnh hưởng chút nào tới địa vị của hắn ta ở Lăng gia. Thân là trưởng tử đích tôn của đại phòng, gánh nặng trên vai hắn ta tất nhiên là không nhẹ. Theo lý mà nói, với thân phận như vậy, hẳn là hắn ta nên ở trong gia tộc gánh vác một vai trò quan trọng. Nhưng hắn ta thì sao?
Bản thân hắn không ở nhà thì thôi đi, ngay cả đám đệ đệ muội muội của thiếp thất cũng thích chạy ra ngoài. Gia tộc lớn như vậy, nếu không phải có mấy lão già chống đỡ thì e rằng Lăng gia đã sớm bị đá ra khỏi tứ đại gia tộc rồi.
Nhưng tình huống hiện giờ là sao đây?
Tiểu tử này lại nói với nàng rằng Vệ Giới là sư đệ của hắn ta?
Vệ Giới là ai?
Tuy là người nổi bật ở đại lục Tứ Phương, nhưng dù sao thì cũng chỉ là đại lục Tứ Phương, có thế nào cũng không so sánh được với Long đế quốc. Vậy mà Lăng Tễ Phong lại là sư huynh của hắn. Vấn đề mới lại xuất hiện rồi. Rốt cuộc là ai mà đồng thời thu nhận cả hai vị đồ đệ như bọn họ đây?
“Không, không phải… Ta rất muốn biết, ngươi với Vệ Giới trở thành sư huynh đệ từ lúc nào vậy?”
“Tất nhiên là trong lúc các ngươi không hay biết. Sao nào? Cái này mà ngươi cũng muốn can dự vào à? Ta nói này đại tỷ, ngươi cũng không nhìn xem tình hình bây giờ là thế nào, ngươi chắc chắn ngươi muốn ở đây đoán già đoán non với bọn ta sao?”
“Ha ha, đệ đệ ngoan. Nếu ngươi đã gọi ta một tiếng tỷ như vậy, tỷ mà không giúp ngươi thì đúng là không chấp nhận được. Thế này đi, ngươi nói cho ta biết sư phụ ngươi là ai làm điều kiện trao đổi, có lẽ ta sẽ có thể giúp các ngươi giải quyết một vấn đề khó.”
Lăng Tễ Phong hơi nhíu mày, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng. Thấy sắc mặt hắn ta nặng nề, Mặc Hàn Y cũng không thúc giục, tiếp tục chờ với vẻ mặt nhàn nhã.
Nhưng Ngọc Ngân lại không định tiếp tục hao tổn thời gian nữa. Một là hai tỷ muội đều đã bị thương ở mức độ khác nhau. Hiện giờ ngoài mặt thì không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng khó bảo đảm sẽ không xảy ra bất trắc gì. Công lực của hắn ta lại không đủ sâu, thân là nam đinh duy nhất ngoài Vệ Giới ra, hắn ta buộc phải gánh vác được trách nhiệm này.
Hai là hắn ta không hề quen thuộc với hoàn cảnh ở đây chút nào. Nhưng tên Lăng Tễ Phong này rõ ràng đã hiểu rõ tất cả tình hình, nếu điều kiện hợp lý thì Ngọc Ngân không ngại lợi dụng hắn ta một phen.
Vì thế khi Lăng Tễ Phong đang nhíu chặt mày suy ngẫm thật kỹ, Ngọc Ngân lại tiến tới sát trước mặt Mặc Hàn Y mà chẳng cảm thấy ngượng ngùng chút nào, cười hì hì nói: “Vị mỹ nhân này, nàng có vấn đề gì thì có thể hỏi ta. Chúng ta nhân lúc còn sớm mà giải quyết đi, giải quyết xong rồi thì nàng mau dẫn tiểu tỷ muội này rời khỏi đây, được không?”
Mặc Hàn Y lập tức lộ ra ánh mắt vô cùng hứng thú: “Nói vậy thì tất cả những chuyện liên quan đến tiểu tử này ngươi đều biết hết à?”
“Tất cả ấy à, vậy thì không tới đâu, nhưng ba bốn phần thì vẫn có. Không phải nàng tò mò sư phụ của bọn họ là ai sao? Ta biết, giờ ta có thể nói cho nàng biết. Có điều trước đó nàng phải…”
Nhưng Ngọc Ngân còn chưa nói xong, lỗ tai Mặc Hàn Y khẽ động, hắn ta lập tức đưa tay cản lại lời nói của Ngọc Ngân. Ngọc Ngân nhìn Mặc Hàn Y phía sau, ánh mắt bất chợt trầm xuống.
Ngay khi hắn theo bản năng mà áp sát về phía Linh Diên thì không biết từ khi nào, Lăng Tễ Phong cũng đã tới gần bọn họ. Hai người bày tư thế như vệ sĩ, lập tức che chắn hai tỷ muội lại một cách vô cùng kín kẽ.
Có điều chỉ trong chớp mắt, một bóng người màu đỏ máu mang theo một mùi hương gay mũi đã đột ngột xuất hiện trước mặt mọi người.
Ngọc Ngân và Lăng Tễ Phong đồng thời nhìn về phía nàng ta, Ngọc Ngân thì tò mò quan sát đánh giá, Lăng Tễ Phong thì lại mang ánh mắt tràn đầy chán ghét.
Hồng Mị Nhi xinh đẹp rạng rỡ, gương mặt tươi sáng hơn người, lại thêm trang phục với màu đỏ chói mắt, luôn có thể khiến người khác liếc mắt một cái là thấy nàng ta nổi bật ngay giữa đám đông từ cái nhìn đầu tiên.
Còn không phải sao? Theo bóng dáng nàng ta đáp xuống, hai nam nhân đang có mặt đều nhìn về phía nàng ta rồi.
Nhưng theo độ cong nơi khóe miệng mỹ nhân càng lúc càng sâu, mang theo ý mê hoặc mãnh liệt, Mặc Hàn Y xưa nay ở trước mặt muội muội luôn mang hình tượng mềm yếu ôn hòa lại chẳng hề nghĩ ngợi gì mà đi tới trước mặt hai người kia, hung hăng vỗ đầu bọn họ một cái.
Theo tiếng “bốp” vang lên giòn tan, ánh mắt hai người chợt lóe. Tầm nhìn vốn đang mịt mờ đã dần dần có tiêu cự. Nhưng ngay sau đó là cảm giác đau đớn mãnh liệt, nhất là Lăng Tễ Phong, sau khi phát hiện mình bị đánh, hắn ta theo bản năng liền muốn báo thù. Nhưng Hồng Mị Nhi lại bật cười lên khanh khách.
“Aiyo, ta còn tưởng là ai chứ, hóa ra là Tễ Phong ca ca à. Nhiều năm không gặp rồi, không biết ca ca có còn nhớ Mị Nhi không?”
Lăng Tễ Phong bị tiếng cười của Hồng Mị Nhi kích thích đến nỗi da gà gai ốc nổi lên hết cả. Hắn ta ra sức xoa xoa bả vai mình, trừng mắt nhìn nàng ta một cái với vẻ khinh thường: “Ai là ca ca của ngươi? Ta không có muội muội như ngươi, vừa tới đã phái người vây đánh. Nếu không phải là ta đây may mắn thì còn để đến lượt ngươi ra đây nói mát nói mẻ hay sao?”
“Aiyo, xem Tễ Phong ca ca nói kìa. Không phải là muội không biết người tới là huynh hay sao? Nếu biết từ sớm thì muội đã ra nghênh đón từ sớm luôn rồi, nào có lý lại thờ ơ gạt ca ca sang một bên chứ? Đi đi đi, nếu đã tới rồi thì muội muội chính là chủ, tất nhiên phải chiều theo ý vị khách là ca ca đây rồi!”
Lăng Tễ Phong thấy gương mặt quyến rũ đến vô lý của Hồng Mị Nhi thì liền đau đầu, theo bản năng muốn nhăn mặt nhíu mày. Nhưng nghĩ lại thì, aiya, không phải nàng ta nói chủ chiều theo khách sao? Vậy có phải ý là hắn ta có thể lên đảo không?
Nếu lên được đảo rồi thì còn lo không tìm được sư đệ không đáng tin kia của hắn ta nữa hay sao?
Nghĩ tới đây, Lăng Tễ Phong liền hưng phấn, lập tức sa sầm mặt nói: “Đây là do ngươi nói đó.”
“Đúng, là do ta nói. Ca ca lên đảo lần đầu, tất nhiên muội muội phải chiêu đãi thật đàng hoàng một phen rồi. Còn cả tỷ tỷ nữa, tỷ cũng đừng đi, lên cùng đi.”
Mặc Hàn Y đang muốn cự tuyệt thì Hồng Mị Nhi đã nhìn thấy ba người phía sau Lăng Tễ Phong, tỏ vẻ như vừa phát hiện ra đại lục mới vậy: “Í, đây là ai thế? Tễ Phong ca ca không định giới thiệu chút sao?”
Lăng Tễ Phong còn chưa mở miệng thì Mặc Hàn Y đã cướp lời trước: “Người này là Ngọc Ngân, người kia là bằng hữu của bọn họ.”
“Ồ, bằng hữu à? Nhìn có vẻ bị thương rất nặng đấy. Ở đây làm sao có thể dưỡng thương đàng hoàng được? Thế này đi, mau đưa người theo, chúng ta vào đảo, ta sắp xếp chỗ ở cho mọi người, nghỉ ngơi cho tốt. Không biết như vậy có được không?”
Không biết tại sao, dường như Lăng Tễ Phong nhớ tới điều gì đó, cũng theo bản năng muốn cự tuyệt như Mặc Hàn Y. Nhưng tên ngốc Ngọc Ngân kia căn bản lại không biết dưới lớp vỏ mỹ nhân này của Hồng Mị Nhi ẩn giấu mưu đồ hiểm ác đến nhường nào, hắn lập tức đồng ý, khiến hai người phía sau tức đến nỗi cổ họng bốc khói, nhưng lại không thể làm gì được.
Cứ như vậy, Ngọc Ngân và Lăng Tễ Phong mỗi người cõng một người, mang theo sự đề phòng và lòng hiếu kỳ đi theo Hồng Mị Nhi lên đảo.
Sau một đoạn đường rắc rối phức tạp, hai tỷ muội được sắp xếp vào sơn động số hai. Bên trong đều là các đồ dùng đồng bộ, vô cùng chặt chẽ ổn thỏa. Trừ việc trong sơn động nhìn có vẻ âm u lạnh lẽo chút thì các loại đồ dùng đều không thiếu. Để tiện chăm sóc, Lăng Tễ Phong và Ngọc Ngân đều không tránh né, cũng ở trong hang động số hai luôn.
Khi bọn họ đang sửa sang lại, Mặc Hàn Y đã kéo Hồng Mị Nhi sang một bên, vẻ mặt cảnh giác: “Muội muốn làm gì?”
Hồng Mị Nhi cười, nụ cười như đóa hoa trong gió, nhưng kèm theo đó là sự khiêu khích như cười như không của nàng ta: “Làm gì? Tỷ tỷ vẫn luôn xem nơi này là nơi như rắn độc thú dữ, tránh còn không kịp. Nếu không phải vì mục đích nhất định, làm sao tỷ có thể ngoan ngoãn mà xuất hiện ở đây được? Ta đã cho mọi người thời gian nửa ngày để ôn chuyện xưa ở bên ngoài rồi. Thế nào? Giờ đến lượt ta thì tỷ không vui à?”
Mặc Hàn Y không nghe lời nàng ta nói, theo bản năng cảm thấy e rằng muội muội ác độc tàn nhẫn này của mình không có lòng dạ tốt đẹp gì, nàng không thể không đề phòng.
“Rốt cuộc muội muốn làm gì?” Câu này là Mặc Hàn Y nghiến răng mà gằn ra.
Hồng Mị Nhi nhìn nàng, nụ cười trên mặt dần biết mất, thay vào đó là điệu cười gian trá âm hiểm.
“Tỷ tỷ cũng đã lên đảo rồi, giờ đến hỏi ta muốn làm gì có phải là muộn rồi không?”
Nhìn nụ cười trên mặt nàng ta, Mặc Hàn Y đột nhiên nảy sinh một dự cảm không lành. Nhưng mặc nàng có truy hỏi thế nào, Hồng Mị Nhi vẫn cứ không nói ra. Sau đó, Hồng Mị Nhi lại càng mất kiên nhẫn mà xoay người, lắc cái eo mảnh mềm mại như liễu như rắn mà rời đi.
Nói là để bọn họ nghỉ ngơi trong khoảng thời gian tiếp theo, có chuyện gì đến ngày mai hãy nói, nhưng sau khi Hồng Mị Nhi rời đi, Mặc Hàn Y đã không hề nể tình mà quay về hang động số hai, nghiêm khắc cảnh cáo bọn họ.
“Nha đầu này sẽ không có lòng tốt gì đâu. Các ngươi đừng ngu ngốc để bị nó lừa bán rồi còn không tự biết. Không khí trên đảo này có độc. Tuy là lúc lên đảo, các ngươi đã uống thuốc giải muội muội ta đưa, nhưng thuốc giải đó không phải là vĩnh cửu mà chỉ có thể duy trì trong mười hai canh giờ thôi. Sau đó, nó sẽ gây ra tổn thương rất lớn cho các ngươi. Cho nên, các ngươi nhất định phải thật cẩn thận!”
Lăng Tễ Phong nhìn quanh một hồi, cười đầy vô lại: “Yên tâm đi, ta cũng không phải kẻ ngốc, vốn còn đang phát rầu làm sao để đi vào mà. Hòn đảo này rất kỳ dị, trước đây ta vòng quanh chỗ này hết nửa ngày cũng không tìm ra được cách để lên đảo. Nay cũng xem như không vào hang cọp sao bắt được cọp con rồi. Mọi người đều đã mệt, ngươi cũng mau về nghỉ ngơi đi.”
Mặc Hàn Y nhìn hai tỷ muội đã được sắp xếp thỏa đáng kia, nói: “Bọn họ, các ngươi định xử lý thế nào?”
Lăng Tễ Phong xua tay: “Những chuyện này không phải chuyện để ngươi lo lắng. Mau đi đi. Nếu đã đưa tới đây rồi thì phải sắp xếp cho yên ổn. Ta thấy muội muội kia của ngươi tạm thời sẽ không đụng đến bọn ta đâu.”
Mặc Hàn Y kinh ngạc ngẩng đầu: “Tại sao? Ngươi nhìn ra được từ đâu vậy?”
“Ngươi là đồ đần đấy à? Cái này còn cần nhìn sao? Từ đầu đến cuối, sự chú ý của nàng ta đều tập trung trên người hai tỷ muội kia. Cho dù đối với ta, nàng ta cũng chỉ chào hỏi một tiếng tượng trưng thôi. Nhưng hai nha đầu đó rõ ràng là khác biệt. Ta cảm thấy trong chuyện này có vấn đề. Ngươi nói xem, nàng ta có ý gì đây?”
Mặc Hàn Y xoa xoa cằm như có điều suy nghĩ: “Rốt cuộc hai người đó có thân phận gì? Nếu thật như ngươi nói, e rằng muội muội đó của ta đã sớm biết thân phận của bọn họ rồi.”
Lăng Tễ Phong lập tức liếc mắt: “Vừa nãy ở bên ngoài ra vẻ như thật, trên thực tế là ta cũng nhìn ra rồi. Đúng là e rằng nàng ta đã sớm biết thân phận của hai tỷ muội kia. Dù sao thì người bị nhốt bên trong cũng là Vệ Giới mà.”
Tròng mắt Mặc Hàn Y xoay chuyển, đồng tử đột nhiên phóng to lên gấp mấy lần. Nàng ta “a” lên một tiếng, sau đó mới ngộ ra mà la lên: “Ta biết rồi. Ý ngươi nói không phải là hai nha đầu này có quan hệ gì đó với Vệ Giới đấy chứ? Quan hệ gì? Nếu đơn giản chỉ là quan hệ thôi thì đâu chỉ có bọn họ? Ta với Ngọc Ngân cũng rất có quan hệ mà. Hai nha đầu kia còn đến sớm hơn bọn ta mấy canh giờ. Hơn nữa, ta rất tò mò, làm sao các ngươi tìm được tới đây?”
Tuy Lăng Tễ Phong không hề xa lạ gì với Hồng Mị Nhi, nhưng cũng không thân thiết đến mức ngay cả nơi ẩn cư của nàng ta mà hắn ta cũng biết chứ?