Vệ Giới luôn chú ý tới nàng, biểu cảm rất nhỏ trên mặt nàng tự nhiên cũng rơi vào mắt hắn.
“Nàng vẫn ổn chứ?” Lúc giọng nói dịu dàng khác hẳn với ngày thường của hắn vang lên, Linh Diên còn tưởng rằng mình nghe nhầm.
Nhưng quan tâm đầy mặt của Vệ Giới lại không giống như giả vờ. Hắn như vậy càng khiến nàng khó chịu.
Linh Diên lạnh nhạt xoay mặt sang chỗ khác, “Ta không sao. Nếu hai vị rảnh rỗi vẫn nên rời đi trước thì hơn. Bất Dạ thành phải đóng thành, còn phải xử lý một ít việc nhà, hai người ở đây không thích hợp.”
Ngọc Ngân không chút nghĩ ngợi đã phản đối: “Không được, nếu nàng gạt ta thì sao đây? Nàng đã lừa ta bao nhiêu năm rồi? Lúc trước chúng ta đã nói, xem ai tìm thấy đối phương trước, bây giờ ta tìm thấy nàng, nàng nhất định phải trở về với ta.”
“Đồ ngu, nàng căn bản không phải Hoa Nhan, nàng là Linh Diên!”
Vệ Giới thật sự bị tên ngu trước mắt làm cho tức chết, cuối cùng vẫn không nhịn được bùng nổ nói tục.
Ngọc Ngân “ha ha” một tiếng, “Đừng có không ăn được thì nói nho còn chua, ta bảo nàng là Hoa Nhan thì nàng chính là Hoa Nhan, nàng chỉ mất trí nhớ mà thôi. Lần này nàng quay về nước Yến với ta, nhất định ta sẽ nghĩ cách giúp nàng khôi phục trí nhớ.”
Vệ Giới… Được, thằng ngu này đã hoàn toàn hết thuốc chữa rồi.
Vệ Giới không thèm để ý tới hắn ta, lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía người không chịu giải thích, cứ lạnh nhạt nhìn bọn họ đấu tới ngươi chết ta sống.
Thường nói lòng nữ nhân như kim dưới đáy biển, bây giờ cuối cùng hắn cũng đã được chứng kiến. Điệu bộ này của Linh Diên rõ ràng là muốn trả thù hắn mà!
Mà thôi, nếu nàng cảm thấy như vậy trong lòng thoải mái, hắn không ngại diễn kịch với nàng. Chỉ là tên Ngọc Ngân này uống nhầm thuốc hay sao vậy, sao có thể nghĩ ràng Linh Diên là Hoa Nhan của hắn ta?
“Ta cũng không đi. Nàng yên tâm, ta sẽ không ảnh hưởng tới nàng.”
Như để chứng minh mình không nói dối, thân hình của Vệ Giới lóe lên rồi biến mất ngay tại chỗ.
Linh Diên nhìn hắn rời khỏi, sau đó đưa mắt nhìn sang hướng Ngọc Ngân, nhướng mày: “Hắn đi rồi, ngươi thì sao? Có phải cũng nên lập tức cút đi không?”
Ngọc Ngân vừa định nũng nịu tỏ vẻ đáng yêu đã bị Linh Diên không chút khách sáo khinh bỉ.
“Ngươi còn là hoàng đế đó, có thể chú ý hình tượng của mình không? Nếu thần dân của ngươi nhìn thấy ngươi như vậy có toàn thể tạo phản hay không?”
Khóe mắt Ngọc Ngân không kìm được giật giật, “Trẫm chỉ như vậy ở trước mặt nàng được không? Đây chính là tình yêu sâu đậm của trẫm dành cho nàng.” Những nữ nhân khác có cầu cũng không được đâu!
Linh Diên dường như liếc mắt một cái đã nhìn thấu tiếng lòng của hắn ta, hừ lạnh một tiếng, “Ha ha, vậy thật là cảm ơn. Nhưng tình yêu như vậy, bổn cô nương không cần nổi, ngươi vẫn nên giữ lại cho mình hưởng dụng đi.”
Nói xong, nàng liền xoay người định rời khỏi chỗ thị phi này. Ngọc Ngân thấy nàng định đi thoáng cái đã luống cuống.
“Đồ nữ nhân nhẫn tâm, đi thật hả? Ta vì gấp rút lên đường mà đã mấy ngày không ăn không uống rồi, cả một bữa cơm chén trà nàng cũng không mời nổi sao?”
Linh Diên giẫm chân xuống, trên làn da trắng ngần như sứ hiện lên chút thương cảm. Nàng xoay người, chỉ vào vết máu còn sót lại dưới đất, vô tình nói với hắn ta.
“Huynh đệ tỷ muội của Bất Dạ thành ta tiến lên, dùng máu tươi của mình bảo vệ bọn ta, bọn họ có được ăn no bụng không? Người sống bọn ta còn chưa thể giúp bọn họ an nghỉ, còn nghĩ tới chuyện ăn uống gì nữa? Ngọc Ngân, ở đây muốn ăn thì không có, muốn uống ngược lại có, ngươi có muốn uống không?”
Ngọc Ngân bị giọng nói u ám của Linh Diên dọa tới tê cả da đầu, cộng thêm trống ngực dồn dập, hắn ta xấu hổ xua tay: “Không, không muốn?”
Uống? Chỉ sợ hắn ta không có can đảm mà uống!
Linh Diên tỏ vẻ rất hài lòng về sự thức thời của người nào đó.
Nàng đứng đấy, hất cằm lên, “Vậy ngươi còn ở đây làm gì?”
Ngọc Ngân khóc không ra nước mắt, bị nữ nhân nhà mình ghét tới mức này, thật sự cảm giác muốn chết được không?
Rơi vào đường cùng, hắn ta đường đường vua một nước chỉ có thể mang theo hai hàng nước mắt như mì sợi, lưu luyến, bịn rịn rời khỏi.
Người chướng mắt cuối cùng cũng đi, Linh Diên lập tức trở vào Bất Dạ thành tìm Công Tử Diễn.
Công Tử Diễn đang dọn dẹp bảo vật chồng chất như núi, nhìn thấy Linh Diên lập tức như gặp được cứu tinh mà chạy tới.
Linh Diên lại cau mày, nhìn nàng ấy từ trên xuống dưới,”Tỷ tỷ sao rồi? Nội thương có nghiêm trọng không?”
“Cũng may thuốc muội cho ta rất hiệu nghiệm, chờ việc ở đây xong ta điều tức thêm một chút là không sao rồi. Bây giờ vẫn nên nắm chặt thời gian di dời những thứ này đi.”
Chuyện Linh Diên có không gian tùy thân, Công Tử Diễn cũng biết. Vì vậy ngay từ đầu nàng ấy đã không định đặt những thứ này ở chỗ mình, chờ Linh Diên đến thì lập tức nói với nàng: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhiều đồ như vậy, dùng túi trữ vật và nhẫn trữ vật trong tay bọn ta, căn bản là không chứa nổi, cũng chứa không hết, thế nên chỉ có thể dựa vào muội thôi!”
Chỗ bọn họ đang ở hiện tại nằm trong nhà kho dưới mặt đất của Bất Dạ thành, từ đầu tới cuối là những kệ đồ đếm không hết, căn phòng bị nhét tới chật kín. Đồ gia dụng thông thường, dược phẩm, súng ống đạn dược, sách vở, hàng điện tử,… từ hiện đại, cần gì cũng có, vô cùng đầy đủ. Nếu không phải lần này thu dọn quy mô lớn, ngay cả Linh Diên cũng không phát hiện vậy mà còn nhiều thứ tốt nàng chưa nghĩ tới như thế. Lại nhìn nơi sản xuất của những thứ này, nàng càng kinh ngạc đến không ngậm miệng được.
Trời ạ, đây là tư thế thu thập đồ tốt từ khắp nơi trên thế giới sao?
Đáng tiếc ở đây không thể tạo ra điện, nếu không chẳng phải đống máy tính và hàng điện tử này đều có thể dùng được ư?
Linh Diên tò mò nhìn về phía tỷ tỷ mình, “Tỷ nói xem, Mễ Nhiêu này cuối cùng là tồn tại thế nào? Bà ấy lại có quan hệ gì với chúng ta? Ta thật sự rất tò mò, tại sao những thứ này lại rơi vào tay hai tỷ muội chúng ta? Ngẫm lại đúng là một sự sắp xếp không thể tin được, chẳng lẽ đây chính là số phận đã được định sẵn?”
Nếu không thì sao lại trùng hơp như vậy, rơi vào tay người cũng đến từ thế kỷ 21 là bọn họ?
“Mễ Nhiêu không phải tức phụ Mặc gia ư? Họ Mặc, mà ca ca của chúng ta, một người tên Mặc Ngân, một người tên Mặc Uyên, bọn họ đều họ Mặc. Muội muội, muội nói xem bà ấy có quan hệ thế nào với chúng ta?”
Tim Linh Diên thoáng cái đập thình thịch, nàng trừng to mắt, không thể tin nhìn về phía tỷ tỷ mình.
“Thế, thế chẳng lẽ là, là, tổ nãi nãi nhà chúng ta?”
Linh Diên hít sâu một hơi: “Trời ạ, chuyện này, chuyện này có phải quá khó tin rồi không? Nhân vật từng vang danh cả đại lục, gần như nổi tiếng toàn thế giới như Audrey Hepburn, vậy mà, vậy mà là tổ nãi nãi của chúng ta?”
So với sự khiếp sợ của Linh Diên, Công Tử Diễn đã sớm tính toán quan hệ bên trong rõ ràng bình tĩnh hơn nhiều.
“Tỷ tỷ, vị tổ nãi nãi này, cuối cùng là tổ nãi nãi đời thứ mấy?”
Công Tử Diễn nghe vậy, cực kỳ nghiêm túc lấy ra quyển sổ ghi chép kia, sau khi dựa theo thời gian suy tính thì nhìn về phía nàng.
“Ừ, dựa theo thời gian trên này mà tính, thời đại của Mễ Nhiêu cách chúng ta 480 năm.”
Bốn trăm tám mươi năm? Đó là khái niệm gì?
Đồng tử Linh Diên chấn động, “Lúc Mễ Nhiêu qua đời là một trăm lẻ sáu tuổi, dựa theo tuổi thọ bình quân của người cổ đại để suy đoán, chúng ta hẳn là đời sau của con trai của con trai của con trai của con trai bà ấy đúng không?”
Vậy tính ra, coi như là đời thứ năm của Mễ Nhiêu rồi hả?
Công Tử Diễn vuốt cằm, “Cũng xấp xỉ đời thứ năm, nhưng cụ thể chỉ sợ còn phải xem gia phả, gia tộc như chúng ta tất nhiên sẽ có gia phả. Hơn nữa cũng không biết bên trong có sai lệch gì hay không. Muội cũng biết vị tằng tổ nãi nãi này của chúng ta sau khi tằng tổ gia gia qua đời thì lựa chọn tự sát. Nói cách khác rất có thể không gian tùy thân có chức năng thay đổi tuổi tác chăng?”
Linh Diên nghe vậy nhẹ nhàng lắc đầu, “Không gian chữa bệnh của ta không giống với của tằng tổ nãi nãi cho lắm. Bây giờ ta cũng không nói chính xác được, nhưng nếu dựa theo phương thức qua đời của tằng tổ nãi nãi, quả thực có khả năng này.”
“Năm đó tằng tổ nãi nãi chẳng những là một vị thầy thuốc cực kỳ khó lường, thậm chí còn vô cùng coi trọng việc dưỡng sinh, người đi theo bà ấy cũng nhận được rất nhiều lợi ích, vì vậy đời sau của con cháu bà ấy tất nhiên có rất nhiều dược vật có thể thay đổi số tuổi. Nói là đời thứ năm kỳ thật cũng có thể là đời thứ tư, thậm chí là đời thứ ba. Đương nhiên nếu bên trong có gì ngoài ý muốn, chúng ta cũng có thể là con cháu đời thứ sáu hoặc đời thứ bảy.”
Linh Diên nghe xong lập tức cảm thấy Công Tử Diễn nói rất đúng, “Tỷ tỷ nói đúng lắm, quả thực có khả năng này. Tỷ nghĩ xem, chỉ vị tằng tổ nãi nãi này của chúng ta đã sống 106 tuổi, 106 tuổi ở hiện đại đã là kỳ tích, huống chi là ở cổ đại không phát triển này, đó tuyệt đối là tồn tại có một không hai!”
Tằng tổ nãi nãi đã sống 106 tuổi, 480 năm trừ 106 năm còn 374 năm, cho dù bình quân 100 tuổi, bây giờ bọn họ cũng coi như con cháu đời thứ tư đúng không?
Nói cách khác, nếu bọn họ là con cháu đời thứ tư, vậy rất có thể gia gia của bọn họ đã bảy tám chục tuổi, thậm chí gần chín mươi rồi.
Linh Diên vỗ mạnh vào đầu mình, “Phép tính thật phức tạp, thân thế thật phức tạp. Tỷ tỷ, nếu chúng ta thật sự là người Mặc gia, tại sao phải sinh tồn một cách bị động như vậy?”