Sớm muộn cũng sẽ biết? Đây là ý gì?
Ly Diên muốn hỏi, nhưng Thanh Thần đã không nhanh không chậm nói: “Vị thiếu chủ này, sớm không về, muộn không về, lại về đúng lúc này.
Có vẻ giống như chúng ta đã đoán, chỉ sợ nơi này sắp có chuyện!”
Ly Diên càng nghe càng hồ đồ.
Nhưng vẻ mặt của tứ hộ pháp nói cho nàng biết, bọn họ đã sớm chờ ngày này.
Điều này khiến nàng không hiểu được.
Theo những gì nàng biết thì họ cũng giống nàng, biết không nhiều lắm.
Nhưng sao hiện tại, ngược lại là nàng không hiểu họ đang nói gì?
“Mười ngày.”
“Cái gì?”
Câu nói đột ngột của Vệ Giới khiến Ly Diên sững sờ trong giây lát.
“Trong mười ngày, chúng ta phải khôi phục được như cũ.”
Giọng của Vệ Giới tiếp tục.
Rõ ràng là nên cầu xin, nhưng lần nào cũng lại biến thành mệnh lệnh.
“Mợ, ngươi nói mười ngày là mười ngày, ngươi cho ta là thần tiên chắc?”
Đúng như dự đoán, sau khi Ly Diên phản ứng lại, gầm lên với Vệ Giới.
Vệ Giới khẽ nhíu mày, dùng vẻ bình tĩnh ngoáy lỗ tai, sau đó dùng ánh mắt như nhìn tên ngốc nhìn Ly Diên.
“Mười ngày, là thời gian dài nhất ta có thể cho ngươi.
Sau mười ngày, chúng ta bắt buộc phải khỏi hoàn toàn, nếu không, tự mình gánh lấy hậu quả.”
“Ý ngươi là gì?”
Ly Diên nghiến răng, vẻ mặt đầy tức giận.
“Chúng ta đã hỏi thăm, mười ngày sau, sẽ là ngày mở cửa của Chỉ Túy Mê Kim.
Vào ngày đó, thành chủ đại nhân sẽ tự mình khảo hạch, bất cứ ai đủ điều kiện vượt qua đều để vào đấy.”
Lông mày của Ly Diên giật một cái, Chỉ Túy Mê Kim? Chính là cung điện nguy nga kia?
“Cuối cùng thì trong đó có thứ gì?”
Nàng đã đợi ở khu vực màu cam hai ngày, nhưng cũng nghe không ít thứ tốt ở trong đó.
Gì mà mỹ nữ như mây, mỹ nam đầy đường, nào là thiên đường cho người tu luyện, gì mà nếu có thể ở trong đó một ngày, dù chết cũng vui vẻ, vân vân, nhiều chuyện như vậy cũng khiến nàng tò mò muốn biết.
“Không biết.
Nhưng nếu như chúng ta đã đến Bất Dạ thành, còn không vào được đó, chẳng phải là đi không công sao?”
Lời nói của Thanh Thần lộ rõ vẻ khao khát.
Nàng do dự mà nhìn Vệ Giới, “Các ngươi, không phải đã quên mục đích của chúng ta đấy chứ?”
Vệ Giới nhàn nhạt liếc nhìn nàng nhưng không nói gì.
Ngược lại, Thanh Thần lại ấm ức giải thích: “Ly cô nương, hiện tại chúng ta đang ở thế bị động.
Nếu không thăm dò địa thế, bí mật ở đây, làm sao có thể chống lại với kẻ địch sau màn chứ? Hơn nữa, mục đích của đối phương không chỉ có mình chúng ta, chúng ta nhất định phải tìm cơ hội làm thân với người của Bất Dạ thành mới được.
Nói cách khác, chỉ dựa vào bọn họ, e rằng khó có thể khống chế độc dược của thây ma.
Sau một lúc trầm tư, Ly Diên ngẩng đầu nhìn Vệ Giới, “Được, ta sẽ cố gắng hết sức.”
Có sự đảm bảo của Ly Diên, Vệ Giới lại cảm thấy nhẹ nhõm một cách khó hiểu, điều này khiến hắn cực kỳ không quen.
Vô hình trung, dường như hắn càng ngày càng tin tưởng nữ nhân này.
Việc này, rốt cuộc là tốt hay xấu đây?
Khu vực màu đen, lầu một.
Bách Lý Phức đang nói chuyện với Hồng Tà và Dương Tố, đột nhiên bật dậy khi nghe thấy năm chữ “Thiếu thành chủ về thành”.
Khuôn mặt thanh tú thoáng chốc trở nên u ám, “Chuyện gì vậy? Không phải đã nói lần này hắn sẽ không về sao?”
Một người đại hán lập tức ngoài cửa từ ngoài cửa vào, co rúm thân thể, run giọng nói: “Hồi Ảnh môn chủ, lần này Thiếu thành chủ về thành, thật sự là không có chút dấu hiệu gì, trước đó cũng không nhận được tin tức.
Hắn, hắn thật sự như xuất hiện từ trong không trung vậy.
”
“Ý ngươi là, tất cả các lối đến và đi của Bất Dạ thành, đều không thấy bóng dáng của hắn?”
Giọng nói của Hồng Tà khàn khàn, sắc mặt càng tái nhợt càng lộ rõ gân xanh.
Hắn mềm mại nép vào trên chiếc giường êm ái, nghe được tên kia vậy, không khỏi nhíu mày.
“Hồi Độc môn chủ, thật sự là như vậy, không hề thấy báo cáo gì.
Lần này thành chủ đột nhiên hồi thành, quả thực là ngoài ý muốn.”
Dương Tố mấp máy môi, nhìn vẻ mặt ảm đạm của Bách Lý Phức: “Làm sao vậy? Vị Thiếu thành chủ này rất lợi hại sao?”
Bách Lý Phức liếc nhìn đại hán vẫn đang quỳ trên mặt đất, tên kia lập tức cúi đầu lui ra ngoài, để lại ba người họ nhìn nhau chằm chằm.
Một lúc lâu sau, giọng nói yếu ớt của Bách Lý Phức truyền đến.
“Bất Dạ thành bí ẩn này, chúng ta dùng thời gian gần năm năm, nhưng chỉ tìm được có hai, ba phần.
Bảy, tám phần còn lại, đều nằm trong tay Thiếu thành chủ.
Rốt cuộc hắn có bao nhiêu con bài tẩy trong tay, bọn ta hoàn toàn không nắm chắc.
Thực lực của hắn cũng không quá mạnh mẽ, thậm chí còn chưa đến võ vương.”
“Nhưng mạnh là tám cao thủ ở bên cạnh hộ giá hắn.
Tám người đó, nói là một tay che trời ở Bất Dạ thành cũng không đủ.
Điều ta lo lắng là, hành động của chúng ta, lỡ may bị đối phương dò ra được, chỉ sợ sẽ có rất nhiều rắc rối.”
“Không phải nói Thiếu thành chủ hiếm khi xuất hiện ở Bất Dạ thành sao?”
Lời nói của Hồng Tà khiến Bách Lý Phức xem thường, “Nếu hắn có thể làm theo lẽ thường, bọn ta đã không thụ động nhiều năm như vậy.
Thiếu thành chủ, đừng nhìn tuổi còn nhỏ nhưng tâm cơ cực kỳ sâu.”
“Cho đến hôm nay, ta cũng mới gặp được hắn hai lần, nhưng lần nào ta cũng cảm thấy rất khác.
Ta luôn cảm thấy trên người hắn có rất nhiều chuyện, rõ ràng đang ở rất gần, nhưng lại như có một đám sương mù che khuất hắn, khiến người khác không nhìn rõ được.”
Loại người lúc nào cũng có thể ẩn giấu được bản thân mới là đáng sợ nhất.
Nhưng lần nào hắn để lộ thực lực, cũng đều là ở dưới võ vương.
Nhưng Bách Lý Phức luôn cảm thấy, đó không phải là thực lực của hắn.
Có thể có được tám vị hộ pháp vô song như vậy, thực lực của bản thân sao có thể kém được?
“Sao ta lại nghe nói, Thiếu thành chủ sẽ luôn có mặt để mở cửa cứ ba tháng một lần?”
Khi Bách Lý Phức và Hồng Tà nghe thấy lời này của Dương Tố, đều mỉm cười mỉa mai, “Đó đều là người bên ngoài nói vậy.
Bọn chúng không được gặp Thiếu thành chủ.
Coi như cùng khuôn mặt, cùng cách ăn mặc với Thiếu thành chủ, nhưng năm năm này, Thiếu thành chủ có thể một năm lộ mặt một lần đã là rất xa xỉ.
Còn lại chỉ là người thế thân.”
Nhưng cho dù là thế thân, cũng không ai dám coi thường.
Người có thể được Thiếu thành chủ giao phó nhiệm vụ quan trọng đương nhiên là đối tượng mà họ luôn nịnh bợ.
Ngay cả khi có một chút ấn tượng tốt, với họ cũng có tác dụng rất lớn.
“Thì ra là vậy.” Dương Tố bừng tỉnh.
Chẳng trách nghe nói vị Thiếu thành chủ này thần bí như vậy.
“Chỉ sợ lần này phiền phức sẽ không đơn giản.
Ngươi nói, bên kia có thể đã phát hiện ra chuyện gì đó cho nên đột nhiên trở về không.
Nếu không, người của ta bố trí như vậy, không thể nào không nhận được chút tin tức nào?”
Xuất hiện từ trong không khí?
Làm sao có thể chứ?
So với Hồng Tà, Bách Lý Phức càng hiểu rõ vị thiếu thành chủ Bất Dạ thành, bình tĩnh nói: “Người của chúng ta để trên đường tới đây, với tám cao thủ kia thì có lẽ chỉ mất giây lát để xử lý.”
Ngay khi lời này vừa ra, sắc mặt của Hồng Tà đột nhiên thay đổi, “Ý ngươi là, người của chúng ta đã bị giết?”
Bách Lý Phức hừ lạnh, “Cho dù không phải thì cũng không sai biệt lắm.
Nếu bên kia không muốn chúng ta biết, hiển nhiên trở về này đều đã chuẩn bị.”
“Vậy phải làm gì đây? Chẳng lẽ kế hoạch của chúng ta sẽ phải trì hoãn?”
Bách Lý Phức vuốt ve móng tay mượt mà, thản nhiên nói: “Tên đã bắn ra không thể thu lại.
Kế hoạch đã triển khai, lúc này mà từ bỏ cũng quá vô vị.
Trước đó đều là chúng ta suy đoán, nếu đối phương không biết gì thì sao.
Chẳng phải là tự mình dọa mình? Chờ đi, chắc chắn sẽ có kết quả.”
Bên cạnh đó, Thiếu thành chủ Công Tử Diễn của Bất Dạ thành xuất hiện, khiến cho mọi người đang hiếu kỳ nơi xa hoa nhất Bất Dạ thành – Chỉ Túy Mê Kim.
Chỉ Túy Mê Kim, bên ngoài nhìn cao sang, nguy nga như là cung điện.
Sự sang trọng ở bên trong không hề thua kém bên ngoài, thậm chí còn sang trọng và tinh tế hơn.
Sau khi bước xuống xe ngựa, chờ đợi Công Tử Diễn là một tấm thảm đỏ dài chừng trăm mét.
Bước trên thảm đỏ êm ái và thoải mái, đôi mắt vàng óng ánh của Công Tử Diễn nhìn xung quanh.
Lọt vào tầm mắt đều là màu vàng sang trọng và xa hoa.
Nhìn lên, một con rồng vàng bay lượn trên trần nhà cao, chiếc đèn chùm chiếu xuống theo chiều thẳng đứng thật lộng lẫy và chói lọi.
Những ngọn đèn sáng đủ màu bắt đầu từ chín lối vào, Giống như tia sáng mặt trời, xuyên thẳng về phía ngọn đèn khổng lồ hình mặt trời ở giữa.
Xung quanh ngọn đèn khổng lồ thẳng đứng được khảm vô số rèm đá quý.
Phía sau bức màn, dưới ngọn đèn khổng lồ, là bảo tọa của người cao nhất trong Bất Dạ thành – chức vị thành chủ.
Trái ngược hoàn toàn với ánh sáng chói lọi bên ngoài, dưới ngọn đèn khổng lồ là một mảnh ấm áp, ánh sáng phản chiếu dọc theo những viên bảo thạch, bảo vệ thành chủ chặt chẽ.
Từ bên ngoài nhìn vào, hoàn toàn không thể thấy được.
Nhưng từ trong nhìn ra, lại có thể thu vào tầm mắt cảnh sắc của Bất Dạ thành.
Phía sau rèm cửa được khảm đá khúc xạ có thể phản xạ đến các khu vực trọng yếu khác nhau, chỉ cần thành chủ muốn, tuỳ ý xoay rèm cửa là có thể có thấy được hướng mình muốn.
Tất nhiên, tất cả những điều này, ngoại trừ mỗi đời thành chủ ra, người ngoài không thể biết được.
Danh Sách Chương: