Tử Ngạc nhìn chủ nhân đã đứng bên bờ hồ nước ngoài Tình các cả một ngày trời, không ăn không uống, vẻ mặt nàng ta đầy lo lắng. Cuối cùng, khi Tử Ngạc không kìm được mà bước tới thì lại bị Tử Tô phía sau nhanh tay lẹ mắt kéo lại.
“Ngươi làm gì thế hả? Không được đi.”
“Tử Tô tỷ tỷ, tiểu thư đã đứng đó cả một ngày rồi. Còn tiếp tục như vậy nữa thì người sẽ hóa đá mất. Nắng gắt như vậy, chói mắt như thế, rốt cuộc tiểu thư đang nhìn cái gì mà mê mẩn đến mức này?”
Tử Tô mấp máy môi, nhưng lại không phát ra một chữ nào.
Tử Ngạc nhìn bóng lưng Thượng Quan Tình Hi, càng nhìn, đôi mày càng nhíu chặt.
“Từ đêm qua sau khi quay về, tiểu thư đã bắt đầu tinh thần không yên rồi. Hôm nay trời còn chưa sáng tiểu thư đã dậy. Ngươi nhìn sắc mặt người xem. Rõ ràng là cả buổi tối không ngủ, giờ lại đứng nguyên một ngày. Còn tiếp tục như vậy nữa, làm sao thân thể người chịu được?”
Tử Tô được Tử Ngạc nhắc nhở, dường như đã nhớ tới điều gì, trong đáy mắt đột nhiên xẹt qua vẻ u ám. Khi Tử Ngạc giằng co muốn đi lên, nàng ta liền kéo Tử Ngạc lại, đẩy ra phía sau mình. Chưa đợi Tử Ngạc mở miệng, Tử Tô đã nói trước: “Đừng đi. Tiểu thư như vậy đâu phải lần đầu ngươi thấy đâu. Yên tâm, tiểu thư biết chừng mực.”
Tử Ngạc còn muốn nói gì đó nhưng đã bị Tử Tô kéo ra xa.
Đến khi tiếng bước chân hai người biến mất trong đình hóng mát, đôi mắt trống rỗng của Thượng Quan Tình Hi mới dần dần có sức sống.
Nghĩ đến người đêm qua, trái tim nàng đột nhiên co thắt, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi lã chã. Trên gương mặt xinh đẹp tái nhợt đẫm lệ, đôi mắt đỏ bừng. Hiển nhiên không biết đôi mắt ấy đã khóc bao lâu rồi.
Thân thể không biết đã cứng ngắc bao lâu, cuối cùng mới không chịu nổi mà lảo đảo, ngã ngồi xuống lan can đá phía sau. Nàng ngẩn ngơ mở to đôi mắt ngập nước, tay trái nắm chặt lấy y phục của mình, khóc đến mức không thể tự kiềm chế.
“Lan Nhi, tiểu tâm can của mẹ. Lan Nhi, là con thật sao, là con thật sao? Con còn sống, con còn sống ư?”
Nàng ta vốn cho rằng đời này kiếp này không còn vướng bận gì nữa, có thể để nàng ta toàn tâm toàn ý tập trung vào đại kế báo thù. Nhưng không ngờ, nhưng không ngờ trong tình cảnh như vậy mà lại gặp được hắn…
Gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ ấy, quen thuộc là dung mạo hắn, mà xa lạ lại là trái tim hắn, linh hồn hắn.
Bất luận có thế nào nàng ta cũng không tưởng tượng ra được rằng người mà nàng ta dùng trăm phương ngàn kế muốn gả đó lại là con của nàng, huyết mạch đời trước duy nhất của nàng – Vệ Lan!
Thật mỉa mai, đúng là mỉa mai mà!
Đỗ Vân Ca nàng ta toan tính đến nay, mắt thấy diễn biến sự việc đang từng bước từng bước đi tới thành công theo kế hoạch của nàng ta rồi, nhưng vào thời khắc quan trọng, có thế nào nàng ta cũng không ngờ lại xuất hiện một sai lầm lớn như vậy!
Không thể không nói, sự xuất hiện của Vệ Lan đã triệt để làm loạn mạch suy nghĩ của nàng ta, kế hoạch của nàng ta, tính toán của nàng ta, thậm chí cả người lúc trước nàng ta nói sẽ gả cho cũng đã trở thành trò cười lớn nhất trên thế gian này.
Phải làm sao đây? Nàng ta phải làm thế nào mới có thể kết thúc được đây?
Ngay khi Thượng Quan Tình Hi đang nhìn mặt hồ sóng gợn lăn tăn mà hoảng hốt ngây ngẩn thì từ đằng xa có tiếng bước chân vội vã vang lên. Nàng ta theo bản năng nhíu mày lại.
Bên này Tử Tô vừa đứng lại thì bên kia giọng của Thượng Quan Tình Hi đã lạnh lẽo bay tới: “Có chuyện gì?”
“Tiểu… tiểu thư, lão gia… lão gia đang đi về phía Tình các chúng ta. Người… người có muốn quay về không?”
Thượng Quan Tình Hi không quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói: “Mời ông ấy tới đây đi.”
“Vâng thưa tiểu thư.” Không lâu sau, Thượng Quan Tình Hi liền nghe được một hồi tiếng bước chân quen thuộc.
Nàng ta chậm rãi đứng dậy, vẻ ngoài ốm yếu yểu điệu, nhìn về phía Thượng Quan Hạo cách đó không xa đang vội vã đi tới. Sau lưng ông ta lại có một người đeo hòm thuốc.
Đại phu ư?
Đôi mày Thượng Quan Tình Hi còn chưa giãn ra, giọng nói của Thượng Quan Hạo đã từ xa truyền tới: “Hi Nhi à, mau lên. Đây là đại phu mà Phượng vương điện hạ mời tới giải độc, con mau qua đây cho người ta nhìn xem.”
Phượng vương điện hạ? Giải độc?
Thượng Quan Tình Hi giật mình một chút, chợt phản ứng lại. Chẳng phải bây giờ nàng ta đang trúng độc sao?
Cách đây một tháng, bất kể là Thượng Quan Hạo hay ca ca nàng ta đều đã mời đến không biết bao nhiêu đại phu từ trong cung đến trên giang hồ, nhưng đều chẳng được kết quả gì.
Từ ngày đó sau khi hắn dẫn Linh Diên tới đây một lần thì chưa từng xuất hiện lại trước mặt nàng.
Nàng vốn cho rằng Linh Diên đã nói thẳng bệnh tình của nàng ta ra rồi, đang tính toán có muốn thay đổi sách lược không thì không ngờ lại đụng phải hắn trên nóc nhà Vĩnh Ninh cung. Thậm chí còn để hắn tận mắt nhìn thấy cảnh tượng nàng ta đùa giỡn Cừu Trinh và nhận lại Lưu Anh.
Lúc đó, trong lòng nàng ta vô cùng lo lắng, vì người trước mặt chẳng phải ai khác mà chính là Vệ Giới. Đối đầu với hắn, nàng ta căn bản chẳng có chút phần thắng nào. Nhưng nàng ta không ngờ hắn lại đưa nàng ta rời khỏi hoàng cung, đến nơi nền đất xưa của Đỗ phủ.
Tuy nơi đó sớm đã thành một đống đổ nát, nhưng vì tính đặc thù của Đỗ gia, đến cả mấy nhà xung quanh Đỗ phủ cũng đều bị liên lụy mà dời đi cả. Tầng tầng lớp lớp tường vây bao quanh nền nhà cũng này.
Mười hai năm trôi qua, đống đổ nát thê lương khi xưa đã bị cỏ dại bao phủ. Khi Vệ Giới và nàng ta đáp xuống một bụi cỏ, thân thể Thượng Quan Tình Hi đã không kìm được mà run lên.
Vệ Giới từ trên cao nhìn xuống nàng một ta cái, giọng rất nhẹ nhưng lại mang theo một tia lạnh lẽo: “Ngươi đang sợ cái gì?”
Thượng Quan Tình Hi ôm lấy thân thể mình, cảnh giác lùi về phía sau: “Ai… ai nói ta sợ? Ngươi… ngươi đưa ta đến đây làm gì?”
Vệ Giới yên lặng nhìn chằm chằm nàng tư hồi lâu rồi đột nhiên buông tay nàng ta ra, ánh mắt u tối quét một vòng, cuối cùng dừng lại trên tấm biển cách đó không xa.
“Ngươi không cần phải sợ, ta sẽ không làm hại đến ngươi, cũng sẽ không nói cho Vệ Du Sâm biết.”
Giọng của hắn rất nhẹ, nhẹ đến mức khiến trái tim Thượng Quan Tình Hi càng thêm sợ hãi không yên: “Vì… vì sao ngươi lại làm như vậy?”
“Vì sao à? Chẳng có vì sao cả, muốn làm thì làm. Có cần phải hỏi như vậy không?”
Thượng Quan Tình Hi hơi nhíu mày: “Không phải ngươi tin ta là Đỗ Vân Ca thật đấy chứ? Những lời khi nãy ta nói ở Vĩnh Ninh cung chưa chắc đã là thật, ngươi tin trên đời này có cái gọi là sống lại hay sao? Có khi ta làm vậy là để lừa một số người nào đó thì sao?”
Vệ Giới liếc nhìn gương mặt có phần mất tự nhiên của Thượng Quan Tình Hi, ánh mắt dần ngưng tụ lại: “Ngươi đang căng thẳng ư?”
“Ai… ai nói ta đang căng thẳng? Ta… ta chỉ là cảm thấy chuyện này không thể nào tưởng tượng nổi, sao ngươi có thể dễ dàng tin như thế? Ta… ta là Thượng Quan Tình Hi, căn bản không phải như ngươi nghĩ. Ngươi…”
Nàng còn chưa nói xong, Vệ Giới đã thản nhiên cắt ngang: “Tâm của ngươi loạn rồi. Ngay cả nơi này cũng căng thẳng theo.”
Vệ Giới vỗ vỗ nơi tim mình rồi chỉ chỉ vào huyệt thái dương của mình, sau đó, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Thượng Quan Tình Hi, cho đến khi nàng ta bị hắn nắm chặt lấy bàn tay, trong đầu ngàn muôn suy nghĩ xoay vần, cảm thấy vô cùng oán hận hắn.
Vệ Giới lại lên tiếng: “Ngươi không cần phải căng thẳng. Ta đã nói rồi, ta sẽ không nhiều lời, không chỉ sẽ không nhiều lời mà ta còn giúp ngươi nữa.”
Thượng Quan Tình Hi nghe vậy, thoáng chốc đã ngẩng đầu lên, trong mắt ngập tràn sự phòng bị: “Ngươi sẽ giúp ta ư? Vì sao?”
Ánh mắt Vệ Giới khẽ liếc nhìn bốn phía xung quanh, chỉ vào đống đỗ nát của Đỗ phủ: “Vì bọn họ.”
Thân thể Thượng Quan Tình Hi đột nhiên căng cứng lại, ánh mắt nhìn Vệ Giới ngập tràn hoài nghi và sợ hãi, âm thầm phiền muộn vì sao mình lại dễ bị kích động như vậy, lại để hắn phát hiện ra bí mật của nàng ta. Nàng ta rất căng thẳng, căng thẳng đến nỗi đầu óc trống rỗng, căn bản không biết phải đối phó thế nào.
Vì người trước mặt nàng ta là Vệ Giới – người thay thế Đỗ gia trở thành chiến thần mới của nước Tư U. Hắn họ Vệ. Tuy không được Vệ Du Sâm tín nhiệm, nhưng chỉ dựa vào họ của hắn thôi, nàng ta cũng đã không dám dễ dàng tin tưởng hắn rồi.
Ở nước Tư U, nhắc đến tên Vệ Giới thì chẳng có ai là không kiêng dè. Huống hồ gì nàng ta còn bị hắn thấy được tất cả bí mật. Sao nàng ta có thể không sợ hãi được chứ?
Nhưng khi hắn nhìn cỏ dại khắp xung quanh với vẻ mặt không biểu cảm, lạnh lùng nói ra ba chữ kia, nội tâm nàng ta lại chấn động, chấn động đến quên phản ứng lại.
Trong đêm đen, gió nhẹ thổi qua lay động đám cỏ trong khu phế tích, phát ra tiếng xào xạc. Thỉnh thoảng sẽ có tiếng dế kêu vang lên. Một cảnh tượng vốn nên là đáng sợ, không biết vì sao mà lại khiến nàng ta cảm nhận được một cảm giác yên bình như quay về nhà.
Dù nơi này đã bị phá hủy đến nỗi không nhìn ra được diện mạo ban đầu, nhưng nàng tư vẫn có thể dựa vào ký ức ngày xưa mà khôi phục lại dáng vẻ vốn có của bọn họ.
Nàng ta ngây ngẩn nhìn phế tích tắm trong ánh trăng, ánh mắt dần trở nên tĩnh mịch.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Thượng Quan Tình Hi ngẩng đầu lên, ánh mắt u tối khó dò nhìn về phía Vệ Giới đang chắp tay sau lưng, đứng trong bụi cỏ: “Nói điều kiện của ngươi đi.”
Không có chuyện gì lại đột nhiên ân cần, không phải kẻ gian thì ắt là trộm.
Thượng Quan Tình Hi tuyệt đối không tin hắn sẽ dễ dàng giữ kín bí mật này. Nàng ta lập tức to gan mà nhìn về phía hắn.
Vệ Giới nghe vậy, khóe môi liền nở nụ cười châm chọc, không quay đầu lại, nói: “Lẽ nào không có mục đích thì không đáng để tin tưởng sao?”
Thượng Quan Tình Hi nhướng mày: “Trên đời này không có chuyện tốt vô duyên vô cớ, cũng không có oán hận vô duyên vô cớ. Ngươi cho rằng ngươi nói vậy thì ta sẽ tin ngươi vô điều kiện sao? Nói đi, rốt cuộc ngươi có mục đích gì? Nói cách khác là ngươi giữ kín bí mật cho ta là vì điều gì?”
Vệ Giới bất chợt quay người lại, sắc mặt thoáng chốc trở nên lạnh lẽo vô cùng. Mỗi một bước hắn đi về phía trước, nàng ta đều không tự chủ được mà lùi về phía sau một bước.
Đến khi không thể lùi được nữa, Thượng Quan Tình Hi mới bất đắc dĩ mà đón nhận ánh mắt lạnh nhạt của hắn. Khi hắn đưa tay lên, trái tim Thượng Quan Tình Hi thắt lại, trong tay áo có một con dao găm lóe ánh sáng lạnh hiện ra, yên lặng không tiếng động.
Nhưng điều khiến nàng ta không thể nào ngờ được là Vệ Giới giơ tay lên lại đột nhiên lấy ra một vật gì đó phát sáng. Khi miếng ngọc bội hình trăng khuyết màu trắng xuất hiện dưới ánh trăng, Thượng Quan Tình Hi chợt cứng ngắc tại chỗ, rơi vào trạng thái hóa đá.
Khi Linh Diên đang bận rộn, Vệ Giới đang băn khoăn suy đoán thân phận của nàng thì trong hoàng cung lại vô cùng hỗn loạn.
Cũng không biết là vô tình hay cố ý, mới sáng sớm Tĩnh phi đã dẫn các tỷ muội trong hậu cung đến ghé thăm Vĩnh Ninh cung của Trân phi.
Từ sau khi tiên hoàng hậu bệnh nặng qua đời, Thành Đế chưa từng lập hậu lại, quyền lực của lục cung mấy năm trước thuộc về Hiếu Đức thái hậu, cũng chính là Ôn thái hậu nắm giữ. Sau này tuổi tác bà đã cao, lười tiếp nhận việc này nên đã giao cho Trân phi và Tĩnh phi trong số tứ phi chính nhị phẩm.
Tĩnh phi xuất thân danh môn, phụ thân nàng ta là học sĩ nhị phẩm, học sĩ nội các, tham gia vào những công việc cơ mật, rất được hoàng thượng coi trọng.
Mấy năm nay, trong hậu cung, nàng ta và Trân Phi xem như là một mình nắm giữ nửa bầu trời rồi. Tuy Tĩnh phi không có vẻ ngoài tuyệt diễm như Trân phi, nhưng lại là nhân tài kiệt xuất theo kiểu nhã nhặn được lòng người. Vì tính cách nàng ta cương nhu đều có, không như Trân phi luôn tranh cường háo thắng, cho nên Vệ Du Sâm đối xử với nàng ta cũng vô cùng đặc biệt. Quyền cai quản lục cung giao cho hai người họ cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Chỉ là kiểu tình huống mới sáng sớm đã đến thăm Vĩnh Ninh cung, còn dẫn theo nhiều người tới như hôm nay thì quả thực vẫn là lần đầu gặp. Đặc biệt là đêm qua, trên dưới Vĩnh Ninh cung bỗng dưng bị người ta bỏ thuốc vô cớ, hôn mê bất tỉnh hơn phân nửa. Nếu không phải đến thời gian đổi ca thì e rằng đến sáng nay cũng không ai phát hiện ra.
Tuy sớm đã hạ lệnh cấm nói, nhưng trong hậu cung, nơi thật sự giữ được bí mật căn bản là không tồn tại.
Còn không phải đây sao? Mới sáng sớm hôm nay, Tĩnh phi đã có thể xuất hiện ở đây cũng chẳng có gì là lạ nữa rồi.
Nhưng chủ điện Vĩnh Ninh cung lúc này lại là một mớ lộn xộn.
Từ sau khi Cừu Trinh tỉnh lại, thấy máu tanh đầy đất cùng mấy dấu vết như có thứ gì đó dính máu từng bò lổm ngổm, còn cả chiếc giường đầm đìa máu của nàng ta, thì cho dù tâm lý có mạnh mẽ hơn nữa cũng không khỏi kêu thét lên thành tiếng, đau khổ ngất đi.
Khi Mộ Hàm và cung nữ chạy vào liền nhìn thấy cảnh tượng thê thảm đến không nỡ nhìn này. Nếu không phải người trên giường vẫn còn hô hấp thì bọn họ còn nghĩ Cừu Trinh đã chết rồi.
Con dao nhỏ lạnh lẽo của Mộ Hàm quét qua, tất cả cung nữ lập tức cúi đầu, che giấu sự sợ hãi sâu sắc trong đáy mắt, đồng thời không quên dọn dẹp sạch sẽ trong ngoài tẩm cung.
Dù đã bày hoa tươi lên, mở cửa sổ ra thông gió, nhưng vẫn khó mà át được mùi máu tanh nồng trong không khí.
Mấy năm nay, dưới sự quản giáo nghiêm ngặt của Mộ Hàm có tiếng là “Diệt Tuyệt sư thái” trong số cung nữ, trên dưới Vĩnh Ninh cung, miệng lưỡi của ai cũng vô cùng kín kẽ, mà có ai không biết tất cả những thứ này có được là do Cừu Trinh dùng máu để dạy dỗ bọn họ ghi nhớ cho thật kỹ chứ?
Cho nên, dù là nhìn thấy cảnh tượng khiến người ta kinh hãi lại không thể tin nỗi như thế nhưng chẳng ai dám kêu lên thành tiếng. Ngược lại, ai nấy đều cố gắng che giấu biểu cảm của mình trong đôi mắt rũ xuống, chỉ là thân thể run lên nhè nhẹ là đang nói cho Mộ Hàm biết rằng bọn họ rất sợ.
Phải rồi, bất kể là ai thấy máu tanh đầy phòng như thế, chỉ e là đều sẽ không bình tĩnh được như vậy.
Mộ Hàm trước nay mặt không biểu cảm đã quen rồi, tất nhiên không ai nghi ngờ nàng ta.
Trên thực tế, những thứ này vốn là nàng ta đã định sẽ xử lý sạch sẽ trước khi những người này tỉnh dậy. Nhưng Thượng Quan Tình Hi lại nói cần gì phải phiền phức như thế, làm bẩn tay mình, còn không bằng cứ để đó, dọa thêm một trận nữa. Cho nên, tất nhiên nó đã trở thành cảnh tượng người nào đó mới sáng sớm tỉnh lại đã kêu thét lên rồi hôn mê.
Thực ra nhìn người bình thường vênh váo kiêu ngạo bất chợt bị dọa thành ra thế này, nói trong lòng Mộ Hàm không vui là giả.
Nhìn bộ dạng sống dở chết dở của nàng ta, nếu có Hỉ Thước ở đây thì sớm đã tay năm tay mười mà làm theo gương mặt của nàng ta rồi.
Đáng tiếc, Hỉ Thước không còn nữa. Còn Mộ Hàm thì không biết làm như vậy, ít nhất là hiện tại không biết.
Nàng ta cứ yên lặng nhìn chằm chằm Cừu Trinh, gắt gao mà nhìn, cho đến khi…
“Mộ cô cô, không hay rồi. Tĩnh phi nương nương dẫn các nương nương trong cung đi tới Vĩnh Ninh cung chúng ta rồi.”
Mộ Hàm nhướng mày, đến cũng nhanh thật đấy. Nàng ta quay người nhìn Cừu Trinh vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, liếc chén trà trên bàn một cái, cầm lên, hất lên mặt Cừu Trinh một cách không chút nương tình.
Cừu Trinh bất ngờ không kịp đề phòng, bị hắt nước trà đầy mặt, nhíu mày lại, dần dần tỉnh dậy. Thấy bóng người dần trở nên rõ ràng trước mắt, nàng ta khàn khàn nói: “Mộ… Mộ Hàm?”
Mộ Hàm nhìn nàng ta, mặt không biểu cảm: “Tỉnh rồi à? Tỉnh rồi thì mau dậy đi. Còn không dậy thì lát nữa người sẽ mất mặt đấy.”
Cừu Trinh bất ngờ bị nàng ta quát như vậy, liền ngây ra. Đặc biệt là khi nàng ta phát hiện nước đọng trên mặt mình đang chảy xuống dưới, vạt áo trước của mình đã ướt hết thì lập tức ngồi bật dậy: “Ngươi có ý gì hả?”
“Không có ý gì cả, chỉ là thấy người thét lên một tiếng rồi liền ngất xỉu, nô tỳ vốn muốn để người nghỉ ngơi thật tốt, không ngờ không biết Tĩnh phi nương nương lấy tin tức từ đâu mà đã dẫn tỷ muội hậu cung của người ùn ùn kéo tới Vĩnh Ninh cung chúng ta rồi. Người xem, vết bẩn trong cung điện, nô tỳ đã sai người xử lý sạch sẽ rồi. Giờ chỉ còn thiếu người tự qua đó nữa thôi.”
Cừu Trinh lau nước trên mặt, chỉ vào mũi Mộ Hàm, run người lên nói: “Ngươi… ngươi lại dám dùng trà hắt vào bổn cung ư?”
Mộ Hàm lạnh mặt nói tiếp: “Lẽ nào nương nương muốn đợi Tĩnh phi nương nương tới gọi người dậy sao?”
Sắc mặt Cừu Trinh chợt thay đổi, như nhớ ra điều gì: “Sáng nay, tất cả những thứ ở đây, các người đều thấy hết rồi à?”
Mộ Hàm cười lạnh một tiếng: “Nương nương nghĩ sao? Tĩnh phi nương nương cũng biết cả rồi. Trong viện tử của chúng ta có nhiều người hôn mê như thế, sáng sớm người kêu to như thế, còn ai không biết nữa chứ?”
Cừu Trinh thoáng chốc mặt cắt không còn giọt máu: “Rốt… rốt cuộc là ai hãm hại bổn cung?”
“Nhiệm vụ hàng đầu của nương nương bây giờ chắc không phải là cái này chứ nhỉ?”
Được Mộ Hàm nhắc nhở, Cừu Trinh oán hận đến cắn răng nhưng lại không còn cách nào khác, cố nén đủ loại sợ hãi trong lòng xuống, không thể không kiên trì mà ngồi dậy.
“Tắm rửa, thay y phục!”
Nàng ta còn chưa quên tối qua mình đã nhìn thấy gì đâu.
Nếu lúc này không tẩy rửa sạch sẽ, nàng ta sẽ tự chê mình đến muốn chết, càng đừng nói là đi gặp người khác.
“Vậy, bên phía Tĩnh phi nương nương…”
Cừu Trinh cười lạnh: “Nếu nàng ta đã có lòng tốt đến thăm ta như vậy thì cứ để nàng ta đợi đi, đợi cho đàng hoàng!”
Mộ Hàm thấy nàng ta nói vậy, im lặng gật đầu, lập tức gọi người vào giúp nàng ta tắm rửa thay y phục.
Khi trong hậu cung đang ngươi lừa ta gạt thì trên buổi triều sớm cũng gợn lên sóng gió. “Án mạng chữ Đỗ” đã trở thành một thứ khiến người ta nghe mà biến sắc.
Ngoài mặt, Vệ Du Sâm nhìn như muốn truy nã hung phạm, nhưng thực tế trong lòng lại là sự sợ hãi sâu sắc. Có điều hắn là hoàng thượng, hắn không cho phép sự nhu nhược của mình bị quần thần nhìn thấy. Cho nên hắn đang nhẫn nhịn, cật lực nhẫn nhịn.
Nhưng điều hắn không ngờ là phạm vi ảnh hưởng “án mạng chữ Đỗ” lại càng ngày càng lớn. Mà sau khi những người đó chết rồi lại còn bị đối phương trình lên tội danh “trừng phạt đúng tội”.
Sau khi được chứng thực, những tội danh này lại chẳng sai cái nào. Có thể thấy được sức mạnh của người phía sau này đã khiến người ngồi trên long ỷ như hắn run sợ trong lòng rồi.
Nói không kiêng kị là giả. Nhưng nếu bảo hắn tỏ ra yếu thế thì tuyệt đối là không thể nào.
“Toàn là một lũ ăn hại, ăn hại! Mấy tháng rồi? Trẫm hỏi các ngươi đã mấy tháng rồi? Đến giờ mà ngay cả cái bóng của đối phương cũng chưa bắt được. Đây chính là việc mà các ngươi làm sao? Hả? Chính vì những tội danh mà đối phương trình lên, cho nên các ngươi định cứ thế cho qua luôn à?”
Vệ Du Sâm nổi cơn thịnh nộ, ném tấu chương trong tay nghe “bộp, bộp, bộp”. Văn võ bá quan lập tức im lặng cúi đầu hết thảy, yên tĩnh đứng một bên, không nói một lời.
Không phải bọn họ không muốn truy tra, mà là không thể truy tra. Những chuyện này bọn họ không nói, không tin người làm hoàng đế như hắn lại không biết, hà cớ gì phải nói nghe quang minh chính đại như vậy?
So với hoàng đế ngươi mà nói, mấy người này chết có tính là gì chứ?
Chẳng phải có một số người nếu chết đi thì vụ án Đỗ phủ năm xưa càng không có khả năng lật lại hay sao?
Điều này không phải vừa đúng ý ngươi sao?
Nhưng bọn họ không dám nói, vì nếu nói thì rất có khả năng sẽ là Đỗ gia tiếp theo.
Tuy mấy năm nay Vệ Du Sâm đã cố hết sức bù đắp, dùng đủ loại chính sách giảm thuế, lợi quốc lợi dân, thậm chí không tiếc đích thân lên chiến trường để giảm nhẹ sự ảnh hưởng sâu sắc mà vụ án giết sạch cả Đỗ gia năm đó đem lại. Nhưng cuối cùng thì từ bên trong hắn ta vẫn mang bệnh đa nghi quá nặng, nhìn đám phi tần xây dựng chỗ đứng trong hậu cung kia, phàm là người có ích cho hắn ta, có ai là không thăng tiến nhanh?
Nói một cách không hề khoa trương, trừ Cừu Trinh ra, gần như những sủng phi còn lại đều là dựa vào nhà mẹ để tiến thân. Người hắn ta thật sự thích có được mấy người?
Tiên hoàng hậu đã qua đời mười hai năm, dù bọn họ không ngừng yêu cầu lập hậu mới, nhưng vì sao hắn ta chứ chập chạp không làm?
Ngoài mặt là biểu hiện bảo vệ ái thê đầy dối trá, nhưng có ai không biết là hắn ta đang đề phòng một Đỗ hậu thứ hai xuất hiện chứ?
Năm đó Đỗ gia đối xử với hắn ta ra sao, dù là đối thủ của Đỗ gia cũng không bới móc ra nổi một chữ sai.
Nhưng cố tình một gia tộc kiên cường hi sinh trung thành tận tụy như vậy lại bị diệt sạch chỉ trong một đêm.