“Mẫu phi, đợi con quay về. Mẫu phi, người phải bảo trọng chính mình đấy. Con đã an bài ổn thỏa cho phụ vương, đại ca và tiểu muội rồi, người cứ yên tâm, con nhất định sẽ bình an vô sự quay về.”
Dứt lời, hắn ta nhún người, hơn mười ám vệ áo đen đi cùng hắn ta cũng cùng biến mất trên Ninh Thánh cung.
Ninh Thục Viện nhìn ánh mặt trời không biết từ khi nào đã ló dạng trên không, khóc lóc điên cuồng, khóc đến nỗi không thể kìm được…
Như Yến không biết võ công, không thể thoải mái ra vào như Lưu Anh, nàng nhìn Ninh Thục Viện, lại nghĩ đến sự che chở vừa rồi của Vệ Ly với tiểu thư nhà mình, trong lòng có một suy đoán táo bạo.
Chẳng lẽ Ly thế tử là… bạn cũ của tiểu thư nhà mình sao?
Có thể không màng tính mạng bản thân mà ôm lấy tiểu thư nhà mình như vậy, ngoại trừ người kia, quả thật nàng không thể nghĩ ra được còn ai có thể làm được vậy nữa.
Dù cho nàng muốn ở cạnh tiểu thư nhưng lại bị thị vệ trước cửa và mọi người trong phòng ngăn lại, muốn đến gần cũng không được. Nhưng người kia lại có thể dùng cách của mình cương quyết giữ người lại bên cạnh hắn ta. Ngược lại thì Như Yến có vẻ…
“Đứa nhỏ ngốc, sao ngươi lại đứng ở đây? Mau ngồi xuống nghỉ tạm đi.”
Thái hậu nhìn Như Yến từ đầu đến cuối mãi nhìn theo ngoài cửa sổ, dịu dàng nói với nàng: “Ta biết ngươi nhớ nàng, có Ly Nhi ở đó rồi, nàng sẽ không sao đâu, nhất định nàng sẽ không sao cả, tin tưởng ai gia, cũng tin tưởng Ly Nhi.”
Hốc mắt Như Yến đỏ lên, không ngờ người hiểu nàng nhất lại là Ôn thái hậu.
“Thái hậu nương nương, mười hai năm trước nô tỳ không thể chết cùng nàng, mười hai năm sau, nô tỳ lại chỉ có thể bất lực nhìn nàng chịu tội, thậm chí còn trốn ở đây nhìn nàng chịu khổ. Nô tỳ sợ lắm, nô tỳ chỉ sợ lần này sẽ trở thành vĩnh viễn xa cách nàng.”
Nói đến đây, nàng quỳ phịch một tiếng trước mặt thái hậu: “Thái hậu nương nương, cầu xin người, hãy cho nô tỳ qua đó đi, nô tỳ muốn đi xem nàng, nàng chết thì nô tỳ cũng không thể sống một mình được. Kiếp này của nô tỳ sống chỉ để báo thù cho nàng mà thôi, giờ nàng đã đi đến bên bờ vực sống chết rồi, nô tỳ không thể đứng đây mà không làm gì được, nô tỳ không thể!”
Như Yến rất hiếm khi khóc lóc càn rỡ như vậy trước mặt người khác, cứ như rút cạn hết nước mắt của mười hai năm qua thành một dòng sông vậy.
Những nữ quyến trong phòng phần lớn đều hiểu chút chuyện trong hậu cung, thậm chí còn có rất nhiều người nhận ân huệ của tiên hoàng hậu. Mới đầu các nàng còn không hiểu Như Yến nói gì, nhưng dần dần các nàng cũng đã kinh ngạc ý thức được, hóa ra Thượng Quan Tình Hi lại là tiên hoàng hậu?
Nếu vậy thì cũng không khó giải thích vì sao lại xuất hiện thư tín của Đỗ Vân Ca.
Giờ nhìn thấy tấm lòng trung thành như vậy của Như Yến, mọi người đều cảm động rơi nước mắt.
“Thái hậu nương nương, thiếp thân biết người không nỡ rời Như Yến, nếu nàng đã một lòng nghĩ về Vân Ca thì chúng ta cũng không thể để nàng phải hối hận được, để nàng đi đi!”
Hi phi nương nương dùng khăn lau nước mắt, vừa đến cạnh Như Yến đỡ nàng dậy: “Yến Nhi ngốc, nếu Vân Ca biết thì cũng sẽ không muốn ngươi làm vậy đâu, ngươi cần gì phải…”
Như Yến buồn bã cười: “Tiểu thư còn sống thì mọi chuyện đều tốt đẹp cả, nếu tiểu thư không còn thì nô tỳ cũng không còn ý nghĩa tồn tại nữa. Nô tỳ sống tạm mười hai năm qua cũng vì chỉ có một mục tiêu mà thôi, hiện tại,… cũng vậy.”
Tình hình bên Vệ Du Sâm bọn họ không rõ lắm, trên triều cũng không có tin gì truyền đến, nhưng có lẽ là cũng không lạc quan mấy.
Lúc ngự hoa viên bị bao vây tấn công, hướng Vệ Du Sâm rời đi cũng bị tấn công, hiện giờ toàn bộ hoàng cung đầy những cái xác không hồn. Hơn nữa, nàng hiểu tính tình tiểu thư, ngài ấy tuyệt đối sẽ không rời đi vô cớ như vậy, trước đó có lẽ ngày ấy đã làm gì đó rồi.
Vì vậy, Vệ Du Sâm giờ chỉ sợ cũng lành ít dữ nhiều.
Ha ha, thật không ngờ mọi chuyện lại trở nên như vậy, vốn bọn họ còn có một đống kế hoạch nữa, nhưng giờ lại lâm vào hoàn cảnh bị động như vậy rồi.
Đúng là người tính không bằng trời tính, cũng may, dù có tính thế nào thì người đáng chết cũng tuyệt đối không thể sống được!
Cũng như con nối dõi của Vệ Du Sâm vậy, giờ chỉ sợ ngoại trừ nhị hoàng tử thì toàn bộ đã theo Vệ Du Sâm xuống địa ngục rồi?
“Như Yến!” Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng truyền đến từ ngoài cửa sổ, kéo Như Yến về thực tại.
“Lưu Anh, ngươi quay về rồi?”
Giọng nói kinh ngạc vui mừng của Như Yến lập tức khiến mọi người nghẹn họng trân trối nhìn, ngoại trừ Hi phi.
Lưu Anh vẫn cải trang thành Mộ Hàm nên khi nàng ta đứng ngoài cửa nhìn lên, vẻ mặt của mọi người đều ngây ngốc như nhau.
Trời ạ, ai có thể nói cho các nàng biết không, nữ quan đệ nhất của Vĩnh Ninh cung Mộ Hàm từ khi nào thì trở thành nữ tướng đắc lực của tiên hoàng hậu Lưu Anh vậy?
Chỉ là không ai giải thích với các nàng cả, ngay cả Mộ Hàm cũng không định giải thích cặn kẽ cho mọi người.
Mục tiêu của nàng ta chỉ có một: “Tiểu thư đâu?”
“Bị Ly thế tử mang đi rồi, mau, ngươi dẫn ta đi, dù có chết ta cũng phải canh giữ bên người chủ tử.”
Mộ Hàm lập tức quay sang nói với thị vệ: “Nghe thấy chưa? Chúng ta phải ra ngoài, sẽ không liên lụy đến mọi người, mở cửa nhanh.”
Thị vệ hơi do dự, bọn họ phụng mệnh bảo vệ những nữ quyến này, nhưng không được lệnh là có thể thả các nàng ra!
Đúng lúc này giọng nói của Hi phi từ tốn truyền ra từ bên trong: “Nghe theo các nàng đi, thả các nàng đi đi.”
Giọng nói của Mộ Hàm nhanh gọn chỉnh tề, đầy cảm kích với Hi phi: “Tạ ơn nương nương, cũng xin nương nương hãy bảo trọng, nhị hoàng tử đã được tiểu thư sắp xếp ổn thỏa, sau khi nguy hiểm lần này qua đi thì người sẽ được gặp lại ngài ấy.”
Hi phi vẫn luôn thương nhớ con mình, giờ nghe Mộ Hàm nói vậy thì cũng đỏ hốc mắt: “Lưu Anh, Như Yến, các ngươi phải bảo trọng, Ca Nhi nàng… ta…”
“Nương nương, người còn phải chăm sóc cho thái hậu, bên nhị hoàng tử, người không cần nói gì cả, chúng ta đều hiểu.”
Nói đến đây, nàng ta nhìn mọi người trong phòng một lần thật kỹ: “Các vị, xin hãy bảo trọng.”
Nhìn thấy Lưu Anh mang theo Như Yến dứt khoát rời đi, Hi phi không thể chịu được nữa, khóc thành tiếng: “Ca Nhi, xin ngươi, xin ngươi nhất định phải không sao đấy, nhất định phải bình an!”
Lúc này, trong lãnh cung, Thượng Quan Tình Hi đã đến bờ nguy hiểm, khi được mang đến thì cả người đã bắt đầu co giật, những vết ban trên mặt cũng bắt đầu thối rữa, Vệ Ly nhìn mà kinh hãi không thôi, trái tim cũng chạy tọt lên cổ họng.
Vệ Giới không nghĩ đến sẽ gặp lại nàng ta trong tình trạng như vậy, nhìn thấy làn da đã bắt đầu văn vẹo thối rữa, trái tim cũng như rơi xuống đáy vực, cổ họng khô khốc, hốc mắt cũng vô thức đỏ lên.
“Sư phụ, tình trạng nàng thế nào rồi?” Giọng Vệ Giới hơi nghẹn ngào, dù đã cố gắng che dấu nhưng Tử Hạc chân nhân rất nhạy bén, hiển nhiên cũng cảm nhận được.
Tuy không biết cô nương này có quan hệ gì với đồ đệ mình, nhưng nhìn hắn khẩn trương không thua gì với tiểu cô nương bên trong, ông tiếc nuối thở dài: “Đã không còn cách nào có thể cứu chữa được nữa rồi.”
Đã bắt đầu biến đổi thành tang thi rồi, chỉ sợ dù có là đại la thần tiên cũng không cứu được.
“Cái gì?” Vệ Ly và Vệ Giới kinh hãi, Vệ Giới còn có thể kìm nén được, nhưng Vệ Ly đã kích động chạy tới giữ chặt tay Tử Hạc chân nhân: “Không phải bảo mang nàng lại đây sao? Không phải là có cách sao? Sao lại kết luận nhanh như vậy được? Lão nhân à, xin ngài đấy, xin ngài hãy xem kỹ lại cho nàng được không?”
Tử Hạc nói với Vệ Ly: “Trói nàng lại đi, trói giống như hai người kia vậy.”
Vệ Ly nhìn theo mắt của ông, không biết từ khi nào trong viện đã có thêm hai tang thi, một con đang biến đổi, một con thì đã biến đổi thành công, hai con tang thi đều há miệng kêu a a về phía bọn họ.
Vệ Ly nhìn thấy hai con quái vật kia, cả người cứng đờ trong giây lát: “Trói, trói lại?”
“Nếu muốn cứu nàng thì phải đảm bảo an toàn của ngươi, không phải sao?”
Vệ Ly cúi đầu thống khổ nhìn Tình Hi sắp thức tỉnh, cuối cùng, hắn ta hạ quyết tâm ôm lấy Tình Hi, tự mình đưa nàng ta đến trước một cột trụ, tự mình trói nàng ta lại.
Rồi sau đó, hắn ta dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào hai má nàng ta, dùng giọng nói dịu dàng nhất có thể nói: “Nếu nàng chết thì ta cũng không sống một mình đâu, Ca Nhi, ta sẽ luôn ở cùng nàng, mãi mãi.”
Vệ Giới đứng bên cạnh lẳng lặng nghe, nhìn. Từ ánh mắt và lời nói của người nào đó, trong lòng thoáng qua sự cảm động hiếm thấy.
Không ngờ đã trôi qua nhiều năm như vậy mà hắn ta vẫn còn yêu nàng ta như vậy. Dù năm đó cũng chính vì nàng ta mà hắn ta đã chết một cách uất ức như vậy, hắn ta vẫn không oán không hận, cam tâm tình nguyện.
Kiếp này có thể gặp được nhau là may mắn đến cỡ nào chứ?
Ngược lại, phu quân kiếp trước của nàng ta, Vệ Du Sâm, đúng là một kẻ vô tình, vô liêm sỉ mà.
“Được rồi, để đó là được rồi, tất cả mọi người ngồi xuống từ từ xem đi.”
Lúc này giọng của Tử Hạc lão nhân đột nhiên vang lên, Vệ Ly quay đầu lại: “Lão nhân gia, ngài nói chỉ để vậy thôi sao?”
“Ừ, ngồi xuống đi, dù sao thì hiện giờ chúng ta cũng đang chữa ngựa chết thành ngựa sống mà!”
Vệ Ly nhìn mọi người chẳng những không ngạc nhiên, thậm chí còn vẻ mặt còn có chút mong chờ nữa, hắn ta không khỏi sốt ruột nhìn Vệ Giới.
“Có chuyện gì vậy, ai có thể nói cho ta biết được không?”