Không nhìn những vết sẹo này rất dễ xem nhẹ tuổi tác của hắn. Nhưng đã nhìn những vết sẹo này rồi nghĩ tới tuổi của hắn thì lại có một cảm giác chua xót khó hiểu. Hắn mới mười tám tuổi thôi không phải sao? Nhưng vết thương trên người lại dường như đã chừng hai, ba mươi năm rồi.
Làn da hắn màu lúa mạch khỏe mạnh, không tính là yếu đuối, cũng không tính là quá cường tráng. Nhưng một người như vậy đã từng khiêu chiến thiên binh vạn mã, bảo vệ sự an nguy của biên giới nước Tư U.
Sau khi Ly Diên kiểm tra kỹ tình huống thân thể của hắn, môi nàng liền mím chặt lại. Tình hình hắn rất không ổn, cho dù giải độc rồi thì những bệnh biến chứng do trúng độc, nội thương kéo dài cũng khiến hắn ăn đủ rồi.
Nàng nhìn đôi mày dù đang hôn mê vẫn nhíu chặt lại của hắn, không nói ra được trong lòng mình là cảm giác gì.
Ly Diên chỉ yên lặng lấy hộp bạch ngọc tản ra khí lạnh từ trong hòm thuốc ra, nhẹ mở cơ quan, chiếc hộp thoáng chốc bất ra, để lộ băng châm tản ra ánh sáng xanh lam bên trong. Ngón tay thon dài của nàng nhẹ gảy một cái, băng châm phát ra từng đợt khí lạnh trên tay phản chiếu vào đôi mắt như nước của nàng, giống như lại thêm một phần dao động cảm xúc không rõ vậy.
Trước khi châm cứu, Ly Diên uống hai viên dược hoàn màu đỏ vào, cưỡng chế nâng cao nội lực.
Sau đó, nàng lấy một bình chất lỏng trong suốt từ trong hòm thuốc ra, dùng vải bông lau hết một lượt thân thể người nọ, tiến hành sát khuẩn toàn thân.
Sau đó nàng lấy một cây châm nhẹ đâm vào một huyệt vị phía sau tai người nào đó. Lúc này, thân thể căng cứng của hắn mới trở nên thả lỏng ra.
Ly Diên cưỡng ép mở miệng hắn ra, ném vào đó hai viên thuốc màu trắng rồi thì việc chuẩn bị mới kết thúc.
Không giống như cách giải độc cho Tô Ngu, độc của Vệ Giới quá phức tạp, lại ẩn chứa nhiều loại độc tố. Muốn châm cứu xong trong một lần thì về cơ bản là không thể.
Chỉ thấy Ly Diên dùng băng châm đâm nhẹ vào xung quanh mấy huyệt lớn khắp người hắn rồi vận nội lực ép một chút máu độc ra ngoài. Sau đó, căn cứ theo màu sắc và đặc tính của máu để phán đoán sự phân bố cụ thể của độc tố.
Sau khi nàng làm xong những việc này, dùng băng châm bảo vệ huyệt vị quan trọng nhất rồi bắt đầu vận nội lực ép độc tố đến vùng xung quanh các huyệt lớn. Khi Ly Diên cảm thấy huyệt vị lồi lên rồi, nhanh chóng dùng dao nhỏ đã sát trùng rạch da thịt ra, thoáng chốc, máu đen đã trào ra như suối, tí tách chảy xuống.
Động tác của Ly Diên vô cùng nhanh, một tay đẩy nội lực vào, tay còn lại tìm những điểm máu độc vừa nhanh vừa chuẩn, đâm vào. Theo nội lực nàng không ngừng mạnh lên, máu đen ở những nơi này thoáng chốc đã nhuộm đẫm thân thể và thậm chí cả giường hắn nằm. Nhưng lần này Ly Diên căn bản không quan tâm đến những chuyện khác, chỉ vận nội lực không ngừng, ép rồi lại ép.
Bốn người canh gác ngoài cửa sớm đã lo sợ bất an từ khi căn phòng trở nên yên tĩnh rồi, nhưng ngại vì đã nói trước đó nên bọn họ không xông vào.
Tuy nhiên, theo mùi máu tanh phát ra càng lúc càng nồng, trái tim bốn người họ đã vọt lên tới cổ họng. Đặc biệt là bên trong vẫn không hề phát ra một chút âm thanh nào. Điều này khiến họ càng thêm thấp thỏm.
Thời gian trôi qua mỗi thời mỗi khắc, mắt thấy từ sáng sớm đã tới giữa trưa rồi lại tới mặt trời xuống núi, bên trong vẫn không có động tĩnh gì. Thanh Thần có chút không đứng nổi nữa rồi.
Thanh Dạ điềm tĩnh nhất trong số bọn họ kéo hắn lại: “Đợi thêm đi.”
“Đợi? Đợi bao lâu? Đã một ngày rồi, bên trong chẳng có chút động tĩnh nào cả. Như vậy không bình thường đâu. Không được, ta phải vào nhìn xem. Không nhìn, ta không yên tâm!” Nói xong hắn liền muốn xông vào. Nhưng đúng lúc này cửa lại “kẹt” một tiếng được mở ra từ bên trong.