Từ khi bụi cỏ khô héo kia xuất hiện thì tượng đã đã ngừng chấn động, nhưng vì âm thanh chấn động xung quanh vẫn không ngừng nên tầm mắt của tất cả mọi người không hề rời khỏi.
Bốn người Mặc Ngân mất tích gần nửa canh giờ lúc này cũng đã nổi lên theo tế đài song song với hồ nước.
Cho đến khi bốn người dừng lại, âm thanh chấn động mới biến mất.
“Mau nhìn kìa, bọn họ không sao, xem ra vừa rồi thật sự là cố ý bị cuốn đi. Bây giờ tế đài xuất hiện, có phải sẽ bắt đầu tế tự rồi không?”
“Đại trưởng lão, có thể bắt đầu rồi.” Đúng lúc này, giọng nói của Mặc Ngân phá tan núi non trùng trùng điệp điệp, truyền vào tai đại trưởng lão một cách rõ ràng.
Đại trưởng lão vốn mặt mày trắng bệch ngồi dưới đất, sau khi nghe Mặc Ngân nói chợt giật mình một cái, lại nhìn tế đài xuất hiện trước mắt, ánh mắt của ông ta thoáng cái thay đổi, vụt một phát từ dưới đất đứng dậy.
“Tất cả các trưởng lão, bắt đầu chuẩn bị tế tự.”
Vừa dứt lời, mười sáu vị trưởng lão chia ra tám người một tổ, chậm rãi đi về phía bờ hồ.
Không hề bất ngờ, những cấm chế kia không có bất kỳ tác dụng gì với các trưởng lão, bọn họ thuận lợi đi tới vị trí phối hợp với Mặc Ngân.
Mười sáu người cùng nhau vào trận, thoáng chốc mặt hồ như bị người ta khống chế, bắt đầu từ trung tâm kéo sang bên bên, chẳng mấy chốc đã chừa ra một con đường. Khiến người ta kinh ngạc là dưới hồ nước còn có một con đường lót bằng những viên đá rực rỡ.
Mười sáu vị trưởng lão đồng thời đi đến đường đá, từng bước tiến tới tế đài.
Cùng lúc đó, Mặc Thanh Ca và Mặc Khuynh Nhan cũng đang được Mặc Ngân và Mặc Uyên dìu đỡ, lòng đầy cung kính quỳ trước tượng đá.
Mặc Ngân và Mặc Uyên lần lượt đưa bày hương án cho bọn họ dưới động tác của thị nữ hai bên, ai tỷ muội dập đầu mười sáu cái tròn trước hương án.
Dập đầu xong, mười sáu vị trưởng lão đã tới tế đài. Vốn tưởng rằng tế tự đã chấm dứt, không ngờ rằng dường như bây giờ tế tự mới bắt đầu.
Sau khi các trưởng lão, mỗi người lấy ra một tờ giấy trắng từ ống tay áo của mình, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu đọc chú ngữ bên trên.
Trong quá tình này, Mặc Ngân và Mặc Uyên chia ra hai bên Mặc Thanh Ca và Mặc Khuynh Nhan, còn hai người bọn họ thì chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại, quỳ trên bồ đoàn, yên lặng nghe tiếng chú ngữ tẩy lễ của các trưởng lão phía sau.
Tuy rằng những người quan sát ở bên ngoài cấm chế không nghe thấy âm thanh, nhưng mỗi quá trình, mỗi bước đều thấy rõ ràng.
Vốn tưởng rằng sẽ đợi rất lâu, không ngờ tế tự lại nhàm chán như vậy, thế mà chỉ một khắc đồng hồ đã xong.
Bên này mười sáu vị trưởng lão mới đứng lên, bên kia tháp chuông đã vang lên tiếng chuông đủ để khiến toàn bộ đế quốc chấn động. Mười sáu tiếng, mỗi tiếng đều đại biểu cho một bước đi gian khổ của thần nữ, trọn mười sáu tiếng, có nghĩa là trọn mười sáu năm.
Mười sáu tiếng chuông vừa xong, mười sáu vị trưởng lão đồng loạt đi về phía Mặc Thanh Ca.
Mặc Thanh Ca biết sau đó phải làm gì, sắc mặt thoáng cái trắng bệch. Mặc Khuynh Nhan cảm giác được sự hồi hộp của nàng, thoáng cái liền cầm tay nàng, đồng thời dùng ánh mắt cổ vũ cho nàng, trong mắt là âu lo nồng đượm.
Tuy rằng trong lòng Mặc Ngân và Mặc Uyên đau đớn, nhưng vào thời khắc này bọn họ lại không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn mười sáu vị trưởng lão nâng Mặc Thanh Ca lên, băng qua hương án, đi về phía tượng đá.
“Mau nhìn kìa, sao bọn họ lại nâng thần nữ lên? Định nâng đi đâu vậy?”
Đám đông vì động tác bất thình lình của các trưởng lão sợ hết hồn, trong đó có hai người là căng thẳng nhất.
Lúc một người trong đồ muốn liều lĩnh xông lên, người còn lại giữ chặt cổ tay của hắn.
“Không được, bây giờ ngươi không thể qua đó. Đừng nói ở đây có cấm chế, chỉ riêng sự uy nghiêm của điển lễ tế tự cũng không cho phép chúng ta xâm phạm. Ngươi có thấy không? Diên Nhi chủ động, không hề phản kháng, cho thấy nàng biết tiếp theo phải làm gì. Mặc Ngân và Mặc Uyên đều đứng đó, nếu thật sự gặp nguy hiểm, bọn họ sẽ không để nàng đi như thế.”
“Chủ động? Nếu không phải nàng bị ép bất đắc dĩ thì sao lại chủ động? Không được, ta không thể để bọn họ giày xéo nữ nhân của mình như vậy!”
“Nữ nhân của ngươi? Nàng có thừa nhận không? Vả lại đó là trách nhiệm của nàng, mọi thứ của nàng quyết định sinh tử tồn vong của Thần Nữ tộc, ngươi không thể kích động. Nếu ngươi trong cơn kích động làm ra chuyện gì không thể vãn hồi, có lẽ cả đời nàng cũng sẽ không tha thứ cho ngươi!”
“Chẳng lẽ ngươi muốn ta đứng đây trơ mắt nhìn không làm gì hay sao?”
“Nhìn thử thì sao? Bây giờ vẫn chưa thể xác định bọn họ muốn làm gì, ngươi kích động như thế làm gì?”
Đáng tiếc, hắn ta vừa dứt lời, hiện trường đã truyền tới tiếng mọi người hít vào: “Mau nhìn kìa, bọn họ đặt thần nữ lên bụi cỏ khô héo kia, muốn làm gì đây? Sao lại quỳ xuống?”
Thì ra Mặc Thanh Ca bị mười sáu trưởng lão mang tới bụi cỏ khô héo trước tượng đá, bên này nàng mới bị bụi cỏ bao phủ, bên kia tất cả mọi người trên tế đài bao gồm cả Mặc Ngân đã quỳ xuống.
Ban đầu mọi người còn không hiểu đang làm gì, đợi đến khi chứng kiến bụi cỏ khô héo kia nháy mắt đã cuốn thần nữ thành một cục như rắn độc, hơn nữa trên lá cây khô héo xuất hiện máu đỏ tươi, tất cả mọi người sợ ngây người.
“Trời ạ, sao có thể tàn nhẫn như vậy, bọn họ muốn xem thần nữ như cống phẩm mà hiến tế cho đống cỏ kia ư?”
“Mấy cây cỏ này vậy mà lại hút máu! Cuối cùng là chuyện gì xảy ra, có ai biết hay không, mau ra đây giải thích chút đi!”
Lúc Vệ Giới thấy rõ mọi chuyện xảy ra trên đài, hắn giật nảy rùng mình một cái, lùi lại hai bước, đồng tử âm u lập tức biến thành màu đỏ như máu. Lần này, Ngọc Ngân bên cạnh còn chưa kịp phản ứng, hắn đã xông lên như một viên đạn pháo.
Đáng tiếc Vệ Giới lại đụng vào cấm chế của Mặc tộc rồi bị văng ngược trở lại, nhưng hắn không vì vậy mà từ bỏ, ngược lại giống như nổi điên không ngừng dùng cơ thể của mình đâm vào cấm chế.
Trong miệng hắn liên tục gầm nhẹ: “Các ngươi thả nàng ra, thả nàng ra, mạng lão của lão tử cho các ngươi, thả nàng ra! Mặc Ngân, tên khốn nạn này, nàng là muội muội của ngươi, muội muội ruột thịt, sao ngươi có thể đối xử với nàng như vậy? Sao ngươi có thể đối xử với nàng như vậy?”
Động tĩnh bên này lập tức khiến thị vệ của Mặc tộc chú ý, bọn họ tung người một cái đã đi tới sau lưng Vệ Giới. Không ngờ còn chưa kịp ra tay đã bị dao động linh khí cường đại trên người Vệ Giới chấn bay ra ngoài.
“Hít!” Người vây xem lập tức hít vào một hơi, “Hắn mạnh quá, người này là ai vậy?”
Lúc này, người Lăng gia trong đám đông đã nhận ra hắn. Lăng Tễ Phong không quan tâm quá nhiều, tung người một cái đã bay đi, lúc Vệ Giới sắp ra tay với hắn ta, hắn ta hét lên: “Đệ làm gì vậy? Bây giờ đang là thời điểm mấu chốt của tế tự, đệ làm xằng bậy như vậy coi chừng nàng sẽ tẩu hỏa nhập ma mà phát điên!”