Từ khi Tô phủ chịu họa diệt môn, nhị thiếu gia Tô gia, đích tử Tô Ngu ngày đầu tiên xuất hiện, dùng thủ đoạn sấm rền khống chế được tình cảnh, hơn nữa còn khiêm tốn tổ chức tang lễ cho cả nhà Tô thị.
Còn nhà vợ lẽ ở Tô gia vốn còn rục rịch muốn giành gia nghiệp của Tô Đỉnh Thịnh, cuối cùng bị Tô Ngu đột nhiên nhảy ra chiếm lấy, thậm chí không để ý họ có đồng ý hay không, trục xuất tất cả ra khỏi Tô gia.
Bốn nhà vợ lẽ ở Tô gia, toàn bộ đều nhờ Tô Đỉnh Thịnh chèo chống, ông ta vừa chết, toàn bộ gia nghiệp của Tô gia đều rơi vào tay Tô Ngu. Tô Ngu trục xuất bọn họ, đương nhiên sẽ gặp sự phản kháng của họ, thậm chí còn báo chuyện này lên ngự tiền.
Tô Ngu chỉ dùng một câu “nếu không muốn chết thì cứ việc vào ở” để kết thúc mọi chuyện.
Câu này như một cú tát, trong giây lát đánh tỉnh bọn họ, dù sao đến cuối cùng, ngay cả Vệ Du Sâm cũng đứng về phe Tô Ngu.
Vì Tô Đỉnh Thịnh này, cả đời không cần biết người ngoài như thế nào, còn đối với vị hoàng thượng này là tận chức tận trách. Cái chết của người này cũng không thoát khỏi quan hệ với Vệ Du Sâm, dù hắn ta thân làm hoàng đế sẽ không thừa nhận chuyện này nhưng hắn ta cũng không muốn Tô gia vì cái chết của Tô Đỉnh Thịnh mà không gượng dậy được.
Mấy nhà vợ lẽ của Tô gia hệt như sâu mọt, thừa cơ hội này trục xuất cũng không có gì là không tốt.
Đặc biệt là Tô Ngu xuất hiện vừa đúng lúc, khiến hắn ta có ý định chiếm lại Tô gia cũng buộc phải gác lại.
Thậm chí Tô Ngu còn lấy ra thứ ủng hộ Tô Đỉnh Thịnh của Mộc gia, đồ cưới của Mộc thị năm đó. Huống chi, dựa vào sự phát triển của Tô gia tới tình trạng như bây giờ làm chứng cứ, những nhà vợ lẽ kia dù bất mãn nhưng đứng trước sự thật cũng buộc phải thỏa hiệp.
Vì, nếu thỏa hiệp, họ có thể nhận được một ít phí phụng dưỡng, nếu không thỏa hiệp, dù có ở lại Tô gia cũng không chiếm được một đồng nào.
Đây là thủ đoạn của Tô Ngu, ngay cả đại ca ruột thịt của mình còn có thể giết được thì sao có chuyện sẽ đặt những người như họ vào mắt?
Vốn Tô gia bọn họ đã dựa vào Mộc gia để quật khởi, Tô gia không cảm ơn thì thôi đi, còn bức tử Mộc thị, kéo Mộc gia suy sụp. Với tư cách là con trưởng của Mộc thị, làm gì có chuyện nuôi dưỡng bọn họ như Tô Đỉnh Thịnh?
Kết quả cuối cùng hiển nhiên là chưa đến một tháng, toàn bộ đám nhà vợ lẽ trong Tô gia đều rời đi, không một tên nào ở lại.
Ngay cả Tô lão thái thái may mắn trốn thoát được cái chết, dù có khóc ngập trời ngập đất thế nào thì Tô Ngu vẫn mặt không đổi sắc đưa đi.
Đối với lão thái thái này, Tô Ngu không chỉ không có bất kỳ cảm tình nào, thậm chí còn là oán hận. Nếu năm đó bà ta không cay nghiệt, mẫu thân hắn cũng sẽ không chết sớm như thế.
Đến hôm nay lại muốn hắn gọi một tiếng bà nội?
Nằm mơ!
Lúc nhà vợ lẽ Tô gia rời đi, ầm ĩ vô cùng.
Thậm chí còn trở thành một sự kiện oanh động kinh thành sau án diệt môn của Tô Đỉnh Thịnh.
Nhà vợ lẽ của Tô gia không muốn đi cũng không dám ở đây láo xược nên muốn dùng dư luận khiến Tô Ngu cúi đầu.
Không ngờ Tô Ngu một không có chức tước, hai không công danh lại có bộ dáng vua cũng thua thằng liều, khi Tô gia sắp đi ra khỏi cửa thành, hắn còn đứng trước toàn dân chúng, cứ thế thẳng thừng phân chia giới hạn của họ với Tô gia, từ nay về sau không còn liên quan gì nữa.
Dù nhà vợ lẽ Tô gia có mắng chửi hắn đến mức nào, hắn không thèm chớp mắt lấy một cái, ném công văn thoát ly quan hệ xuống, nghênh ngang rời đi.
Mà lão thái thái cầm lấy phần công văn này, khóc lóc thảm thiết, âm thanh bén nhọn the thé. Tiếng mắng càng không ngừng lại, cuối cùng người xung quanh xem náo nhiệt cũng không xem nổi nữa, thậm chí còn đi lên khuyên lão thái thái.
Ân oán của Tô gia và Mộc gia, dù không lan ra bên ngoài nhưng vẫn có không ít người biết. Lão thái thái mắng như vậy, đương nhiên là sẽ có người đứng ra nói sự thật, một đến hai đi như thế, cứ thế nói rõ sự tình ra trước mặt mọi người.
Tô gia vong ân phụ nghĩa trước, giờ Tô Ngu đồng ý đỡ Tô gia đã là hết lòng quan tâm rồi.
Cuối cùng, nhà vợ lẽ Tô gia chẳng những không đòi được cái gì tốt, mà còn phá vỡ hy vọng cuối cùng. Công văn thoát ly quan hệ đã bị Tô Ngu ném ra ngoài rồi, dù tương lai họ có muốn tìm đường lui cũng không có cơ hội.
Lúc này vô cùng hối hận, đáng tiếc, đã không còn kịp nữa.
Thể diện cả trong và ngoài đều bị ném sạch không còn cái gì, ỉu xìu ra khỏi kinh thành.
Mà Tô Ngu thì sao, không chỉ không mất bất kỳ tổn thất nào, thậm chí không cần tốn nhiều sức đã có thể lấy lại toàn bộ tài sản vốn thuộc về Mộc gia vào trong tay.
Trong thịnh hội bốn nước, Tô Ngu đã được Vệ Du Sâm chú ý đến.
Đặc biệt là sau đó còn đi cùng Vệ Giới đến Bất Dạ thành, dù quá trình này đều bị vầng sáng của Linh Diên và Vệ Giới che khuất nhưng Tô Ngu dùng sự cơ trí và võ công của mình khiến không ít người thay đổi cái nhìn.
Cũng hiển nhiên làm Vệ Du Sâm sinh ra hiếu kỳ với hắn. Thậm chí sau khi chuyện của Tô gia kết thúc còn triệu kiến hắn, nói gần nói xa ám chỉ tâm tư muốn hắn vào triều làm quan, thậm chí còn ném cành ô liu cho hắn.
Nhưng từ đầu đến cuối Tô Ngu đều không đáp ứng, ngược lại còn thừa cơ hội này chỉnh đốn lại Tô gia, chẳng những dọn dẹp sạch sẽ từ trong ra ngoài Tô gia, còn tiến hành thay máu cho gia nghiệp của Tô gia.
Thời gian ba tháng, từ trong ra ngoài Tô gia rực rỡ hẳn lên, Linh Diên hài lòng gật đầu.
“Đại ca không hổ là lão đại của Phượng Trì sơn trang chúng ta, nhìn đi, nhìn đi, giờ Tô gia mới thật sự là Tô gia, không tệ không tệ, cứ phát triển theo đà này, tài sản của đại ca sẽ ngày càng phong phú.”
Tô Ngu vô lực nhìn cái vị nữ hán tử nào đó không có một chút hình tượng thục nữ, hai chân bắt chéo, gặm hạt dưa.
“Muội, hình tượng gì thế này? Không phải muội đi Bất Dạ thành sao? Sao đã trở về nhanh như vậy?”
Tô Ngu và Linh Diên đều ở nước Tư U, làm gì có chuyện không có liên hệ? Chỉ có điều hai người đều gặp riêng, không quang minh chính đại.
Bây giờ Linh Diên dùng thân phận Phượng Nguyên, nghênh ngang đi vào Tô phủ.
“Ừm, đã trở về, dù sao cũng phải thu lại bản ghi chép kia nữa. Đúng rồi, đại ca đừng xía vào chuyện của ta, ngược lại là huynh, có suy nghĩ nào không?”
“Suy nghĩ? Tạm thời không, sao? Muội muốn ta vào triều?”
Dù sao, hôm nay thân phận của Linh Diên là Phượng vương phi, vậy Phượng vương phi đương nhiên là đứng về phe Phượng vương rồi.
Nhưng hôm nay, người hứng thú với hắn là Vệ Du Sâm chứ không phải Vệ Giới, nếu hắn mà vào triều thật thì sẽ khá phiền phức.
Suy tính của Tô Ngu, Linh Diên cũng hiểu, lúc này khoát tay áo với hắn: “Huynh cứ làm tốt việc của mình là được, không cần phải để ý đến ta, cũng không cần để ý hắn, dù sao làm quan cũng dễ nghe hơn là đi vào giang hồ, đại ca, huynh cũng trưởng thành rồi, cũng nên tự suy nghĩ cho chính mình.”
Tô Ngu hơi nhíu mày: “Nhưng Phượng vương và hoàng thượng, giữa họ…”
“Đại ca, huynh không thể sống vì ta, đúng không? Huynh phải sống vì chính bản thân mình. Phượng vương cái gì? Hắn và huynh có quan hệ sao? Còn cừu hận giữa hắn và Vệ Du Sâm là chuyện của họ, liên quan gì đến chúng ta? Nếu mấy ca ca các huynh đều vì suy nghĩ cho ta thì có còn muốn sống nữa không vậy?”
“Không cần, nghe thấy không? Thật sự không cần, hắn là một đại nam nhân, sao có thể chỉ dựa vào lực lượng của một mình ta? Nếu quả thật như thế, ta còn cần một nam nhân như vậy chắc? Chẳng bằng tự mình làm còn hơn!”
Tuy Linh Diên không nói sai, nhưng họ cũng tự có suy tính của họ, nếu Linh Diên đã gả cho Vệ Giới, huynh đệ bọn họ hiển nhiên không thể đứng ở mặt đối lập, ngay lập tức liền gật đầu.
“Được, ta đã biết. Nếu như thế, ca ca sẽ không làm khó dễ muội.”
“Ừm, không chỉ hiện tại mà tương lai cũng thế, các huynh chỉ cần để ý đến bản thân thôi, không cần phải buộc chặt ta vào. Ta là một nữ hài tử, có tướng công nuôi, lại có Phượng Trì và Linh gia ở sau làm chỗ dựa, đời này vậy là đủ rồi!”
Tô Ngu dở khóc dở cười nhìn nàng: “Muội nhìn cái dáng vẻ hiện tại của mình xem, có giống con sâu gạo không hả?”
“Làm sâu gạo cũng không phải không hay, còn nếu ca ca muốn làm thì không được rồi, đây chính là phúc lợi của riêng nữ nhân bọn muội!”
Điểm này thì Tô Ngu lại đồng ý, dù Phượng vương đối xử khá lịch sự với Linh Diên nhưng lại thiếu đi tình nghĩa, họ làm ca ca nếu không thể giúp đôi tiểu phu thê này thì chỉ có thể tự mình cố gắng, làm hậu thuẫn kiên cố trong tương lai của nàng.
Đáng tiếc, tưởng tượng có tươi đẹp đến đâu thì cũng phải đối mặt với hiện thực.
Ngày hôm sau, Linh Diên còn chưa tỉnh ngủ đã bị Tô Ngu kéo từ trên giường ra rồi.
Nàng vừa xoa đôi mắt nhập nhèm vừa oán trách cau mày: “Đại ca, làm phiền người ta ngủ sẽ bị nguyền rủa đấy. A, khổ thật mà, có chuyện gì vậy chứ, sao lại gọi ta dậy sớm vậy.”
Những năm này tuy Tô Ngu ở Phượng Trì nhưng lại không hề lơ là cảnh giác với Tô gia, đừng thấy hắn không ở nước Tư U mà lầm, hắn còn có cả mạng lưới tình báo của riêng mình, vì vậy, chuyện trên triều đình đã được truyền vào tai hắn trong nháy mắt.
Thấy muội muội nhà mình một bộ không liên quan đến nàng, đúng là làm tức chết.
“Ngủ, ngủ, muội còn ngủ được nữa. Có biết không hả, vị trí Phượng vương phi của muội sắp không giữ được rồi.”
Động tác ngáp dài của Linh Diên cứng đờ, ngượng ngùng ngẩng đầu: “Sao vậy? Chuyện gì xảy ra mà huynh lại nói như vậy?”
“Vừa rồi trên triều đình, Vệ Du Sâm chỉ nữ nhân trong nhà cho Vệ Giới làm Trắc phi, hắn đã đáp ứng.”
Linh Diên nháy mắt, kinh ngạc nhíu mày: “Ca ca nói đúng lắm, Hạ Vân Hà kia đúng chuẩn là một bạch liên hoa.”
Tô Ngu hận rèn sắt không thành thép gõ đầu nàng: “Muội không ý thức được nguy cơ hả, hoàng thượng đã hạ chỉ rồi, Phượng vương phi là muội mà còn ở chỗ này thì có phù hợp không hả?”
“Có gì không phù hợp chứ, hôm nay Linh Diên vẫn còn ở Bất Dạ thành mà, liên quan gì đến ta? Sau khi hắn hạ chỉ, ai có thể lấy lại được? Vệ Giới sẽ giải vây giúp ta, còn Hạ Vân Hà này, ha ha, đúng là không ngờ tới nàng ta lại có thể ôm được cái cây cổ thụ Vệ Du Sâm, đúng khiến ta phải rửa mắt ngóng chờ.”
Chẳng qua đây là cây tươi hay mục rỗng thì không phải nàng quyết định, mà là Vệ Giới.
Vốn nàng đang nghi ngờ, đang yên đang lành sao lại thả Tố Quang ra, hiện tại coi như đã có manh mối rồi!
Tên hồ ly Vệ Giới này, không lẽ lần này chuẩn bị thật kỹ càng rồi hả?
“Này, trọng điểm của muội rơi ở đâu thế, sao muội không có chút xíu cảm giác nguy cơ nào vậy hả? Thánh chỉ đã ban, muội sắp phải chia sẻ phu quân với một nữ nhân khác, sao muội lại tỏ thái độ không liên quan gì tới mình vậy?”
Đúng là hoàng đế chưa vội thái giám đã vội!
“Huynh cũng đã nói là thánh chỉ đã hạ, Vệ Giới hắn cũng không có biện pháp, hạ thì hạ, chẳng lẽ hoàng đế còn đi quản hậu cung của đệ đệ mình chắc?”
Linh Diên khinh thường, thậm chí còn không thèm để Hạ Vân Hà này vào mắt, vì căn bản là nàng không hề có tự giác của một Phượng vương phi.
Ngươi muốn sao, giờ nàng bao nhiêu tuổi? Vệ Giới thì bao nhiêu?
Hắn đã trưởng thành, có thể đụng vào nữ nhân đó. Một đứa bé như nàng, lớn lên lại xấu xí như vậy, người ta sao có thể hạ miệng được chứ?
Vừa vặn đúng thời điểm này đưa tới một mỹ nhân như Hạ Vân Hà, sao nàng không cảm kích cho được!
Cực kỳ cảm kích mới đúng, nếu không Vệ Giới cũng không thể bụng đói ăn quàng mà ngay cả nàng cũng có thể xuống tay.
Vừa nghĩ tới tên kia một lời không hợp là hôn nàng, khuôn mặt Linh Diên trong thoáng chốc đỏ bừng lên.
Nếu không phải gương mặt này không thể nhìn rõ màu, chắc chắn Tô Ngu sẽ rất kinh ngạc, Diên muội nhà họ từ bao giờ có trái tim thiếu nữ rồi!
Linh Diên hiểu ẩn tình của chuyện này, nhưng Tô Ngu thì không hề, thậm chí hắn còn nghĩ muội muội nhà họ đã phải chịu ngược đãi như nào nữa đây.
May mà Linh Diên kịp thời bịt miệng: “Đại ca, chuyện giữa ta và Vệ Giới các ca ca đừng quản nhiều, chúng ta tự có an bài. Nếu các huynh đã rảnh thì đi lo hôn sự của bản thân đi!”
Đương nhiên Tô Ngu không muốn dời chủ đề lên người mình, tự giác dời chủ đề: “Lần này muội trở về, trừ đòi nợ còn gì không?”
Linh Diên sờ sờ cằm, nàng phí bao công sức như thế, lại còn uống thuốc thay đổi khuôn mặt, đương nhiên không chỉ đơn giản là đi đòi nợ. Giờ nước Tư U bị bao phủ dưới đám mây đen “án mạng chữ Đỗ”, đương nhiên nàng sẽ không đi đụng vào cái xui xẻo này.
Nhưng mà, chuyện giả mạo Quỷ y nàng, nàng không định cứ vậy bỏ qua.
Không ngờ tra một cái, lại tra lên trên người Thượng Quan Tình Hi.
Bảo sao ban đầu ở trong vương phủ, nàng có cảm giác Quỷ y này rất quen mắt.
Giờ nghĩ một chút, cảm giác quen thuộc không tới từ người mà là tới từ cách dùng thuốc.
Nó hệt như mùi thuốc mà trước kia nàng đến xem bệnh thì ngửi được.
Là một đại phu hợp cách, sẽ từ cách dùng chủng loại thuốc để phân biệt được phương pháp của đại phu nào.
Chẳng qua, nàng không hiểu tại sao Thượng Quan Tình Hi lại có dính dáng tới Vệ Giới?
Khi nàng vô thức nhả ra câu này, Tô Ngu hừ một tiếng: “Hình như muội quên rồi thì phải, Vệ Giới và Thượng Quan Tình Hi vốn rất thân mật, muội thấy Vệ Giới có từng thân mật với nữ nhân nào khác không?”
Cái ngày đó, khi nàng phá giải trận pháp, toàn bộ hành trình Vệ Giới lại bảo hộ bên người Thượng Quan Tình Hi kia kìa.
Lúc đó nàng cũng thấy rất kỳ quái, nhưng giờ nghĩ đến, sợ là hai người này đã sớm thông đồng cùng một chỗ.
Nếu họ yêu nhau vậy sao không đi tìm hoàng thượng để tứ hôn quách đi?
Nếu người giả Quỷ y đúng là Thượng Quan Tình Hi, vậy y thuật của nàng ta không hề đơn giản!
Nàng xuyên đến từ một thế giới khác, lại có không gian chữa bệnh tùy thân, y thuật nghịch thiên cũng là chuyện bình thường, nhưng Thượng Quan Tình Hi thì sao đây?
Nếu nàng nhớ không lầm, năm nay nàng ta chỉ có mười hai tuổi, chỉ lớn hơn nàng có một tuổi. Nhưng công lực của nàng ta thì không thể luyện thành khi mới chỉ ở độ tuổi của nàng ta.
Vị cô nương này…
Linh Diên không tự chủ nhíu mày, Tô Ngu nhìn nàng, ánh mắt hai huynh đệ đột nhiên toát lên nhuệ khí: “Có muốn/Có thể điều tra nàng ta không?”
Hai người đồng thanh, nhận được ý cười ngầm hiểu lẫn nhau.
Từ lúc Linh Diên gả vào nước Tư U, thế lực thuộc về Tô Ngu cũng đã chuyển đến gần, mục đích lớn nhất là có thể trợ giúp được cho Linh Diên.
Chọn Tô Ngu một là vì hắn ở Tư U, một mặt khác cũng vì thế lực của hắn đã sớm thâm căn cố đế cắm vào mọi ngõ ngách của nước Tư U rồi.
Có thể tra ra được Thượng Quan Tình Hi chính là Quỷ y giả, điều đó có thể nhìn ra được thực lực của những thủ hạ này không kém chút nào.
Nhưng lần điều tra sau họ lại gặp phải khó khăn, vì những liên hệ của Thượng Quan Tình Hi đến Vệ Giới như có người cố ý xóa đi.
Phát hiện này khiến cả hai người khiếp sợ, Tô Ngu còn nói: “Xem ra, chúng ta có thể tra ra Quỷ y giả chính là Thượng Quan Tình Hi đã khiến đối phương sinh lòng đề phòng, đánh rắn động cỏ, nha đầu, tiếp theo làm sao bây giờ? Hay muội hỏi trực tiếp Vệ Giới?”
Quan hệ của Phượng Nguyên và Phượng Trì khó bề phân tách, Linh Diên đi thì không nên nhưng Phượng Nguyên đi thì thích hợp.
Cũng chính vì vậy, Phượng Nguyên càng do dự: “Huynh không biết, người kia đã hoài nghi hỏi quan hệ của ta và Phượng Trì, thậm chí còn…”
Còn cưỡng hôn nàng, mẹ nó, nếu nàng cứ thế chạy tới hỏi quan hệ của hắn với Thượng Quan Tình Hi thì liệu người này có tàn nhẫn xử lý nàng luôn không!
Không được, không được mạo hiểm như vậy, nếu đã biết người giả mạo Quỷ y là ai, vậy cũng không cần phải vội vã trộm đi tìm hiểu nguyên do.
Dù sao Thượng Quan Tình Hi giả trang nàng cũng vì ý tốt, không biết vì sao nàng ta lại làm thế nhưng nếu nhìn theo hướng khác, đây cũng là thanh danh tốt đối với Quỷ y.
“Được rồi, không cần phải quan tâm đến hắn vội, chờ cơ hội thích hợp thì hỏi cũng không muộn. Huynh còn đang bận, không cần phải xen vào chuyện của ta, gần đây thân thể ta khá mệt, nghỉ vài ngày ở chỗ huynh rồi về phủ cũng không muộn.”
Lúc cứu Vệ Tử Hằng, dù không dùng khả năng nghịch thiên “hút độc” của nàng nhưng trước sau triển khai mấy cuộc giải phẫu, lại có chuyến xa nhà, cơ thể đã bật đèn đỏ cảnh báo rồi.
Nếu tình huống của Đỗ Ẩn đã được khống chế, Vệ Giới lại bắt đầu đi vào quỹ đạo, Phượng vương phi nàng có cũng được mà không có cũng chẳng sao nên hiển nhiên muốn yêu bản thân hơn chút, nghỉ ngơi một khoảng thời gian.
Hơn nữa thực lực của nàng đã trì trệ không tiến quá lâu, vừa vặn linh khí trong không gian sung túc, cho nàng hoàn cảnh tu luyện tốt nhất.
Vì vậy Linh Diên tự do tự tại tu luyện trong Tô phủ.
Chẳng ai ngờ rằng, ở thời điểm này, Long đế quốc truyền đến tin tức, đại hoàng tử đoạt ngôi thất bại, tung tích không rõ.
Liên minh của nhị hoàng tử và tam hoàng tử nhanh chóng tan rã, hiện giờ hai thế lực đang đấu chọi ngươi chết ta sống.
Trong lúc này còn dính dáng đến cung biến từ mười mấy năm trước của Long đế quốc, quan hệ của hoàng thất và Thần Nữ gia ngày càng căng thẳng.
Trong tứ đại gia tộc và tám đại phú hào thì có hai đại gia tộc và bốn đại phú hào ủng hộ hoàng thất, còn đâu hiển nhiên là ủng hộ Thần Nữ gia.
Dù hoàng tử đoạt ngôi cũng không làm thay đổi sự thật này, thậm chí trong quá trình đoạt ngôi, mấy gia tộc này cũng chưa từng tham dự.
Tại đất nước coi trọng thực lực như Long đế quốc thì dù ngươi có là hoàng tử, nếu đã không đoạt vị thành công thì đương nhiên sẽ không được bọn họ nâng đỡ, vì vậy trước khi họ không thể đăng cơ làm đế thì những gia tộc này cũng sẽ không vào phe ai.
Tuy đại lục Tứ Phương chưa bị liên lụy nhưng hoàng đế bốn nước cũng phải phòng ngừa chu đáo, sớm tiến vào hình thức chiến đấu cấp một.
Cùng lúc đó, Tê Hà sơn trang và Minh vực luôn ẩn mình lại đồng thời tuyên bố xuất thế.
Điều này làm thế lực ở các quốc gia càng thêm rõ ràng.
Chính Tô Ngu cũng không ngờ, sau khi Linh Diên bế quan, bốn nước lại xảy ra biến hóa lớn đến như vậy.
Nhưng chưa đợi bọn họ kịp thở một ngụm, y dược thế gia Linh gia trang tuyên bố, từ nay về sau, họ và Dược Vương cốc thuộc cùng chiến tuyến, cùng tiến cùng lùi.
Tô Ngu hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc rồi. Mấy, mấy đại thế gia này, đồng thời nhập thế, rõ ràng là vì Long đế quốc!
Nhưng giờ Linh Diên vẫn đang trong trạng thái bế quan, nếu hắn mà mạo muội quấy rầy, vạn nhất khiến nàng tẩu hỏa nhập mà thì sao? Nhưng phải làm sao đây?
Ngay lúc Tô Ngu vội đến độ xoay vòng, Hàn Tẫn, Thẩm Tứ, Hoa Mậu lại đi ngàn dặm xa xôi đến nước Tư U.
“Chuyện gì xảy ra vậy, tại sao Diên Nhi lại bế quan ngay thời điểm này?”
Ngay cả Hàn Tẫn từ trước đến nay không hay biểu lộ vui mừng cũng gấp gáp bốc hỏa.
“Diên Nhi đã bế quan nửa tháng trời, chẳng ai ngờ thời điểm này Long đế quốc lại xảy ra tình huống rối ren đến vậy, không nói cái này nữa, tại sao các ngươi lại đến đây?”
Bây giờ mỗi người bọn họ đều đã tiếp quản gia tộc, trở thành người cầm lái của toàn gia, đây hẳn là thời điểm họ bận rộn nhất, thế mà lại vứt xuống hết thảy để tới nước Tư U, vậy hiển nhiên mục đích không hề đơn giản.
Quả nhiên, Thẩm Tứ đã mang đến một tin tức, là một tin tức vô cùng xấu đối với Phượng Trì bọn họ.
“Mạnh cô nương làm phản rồi.”