Mặc Hàn Y mím đôi môi đỏ, không hề lộ ra vẻ khó chịu gì vì sự giễu cợt của Lăng Tễ Phong. Ngược lại, nàng lại khẽ thở dài một hơi vì lời nói của hắn ta.
“Ta biết, tất cả những hành vi của Hương Quân đều không thể tha thứ, thậm chí là đến mức trời và người đều phải phẫn nộ. Nhưng nó đã bị trục xuất khỏi gia môn, nó đã không còn bất cứ quan hệ gì với Mặc gia nữa rồi. Sau này hễ nó còn phạm sai lầm nữa thì người đầu tiên không thể tha thứ cho nó chính là Mặc gia bọn ta. Điều này, ta chắc chắn hơn bất kỳ ai.”
“Bớt nói mấy lời thừa thãi đi, thả Vệ Giới ra rồi nói tới chuyện khác sau. Sư đệ đó của ta đã bị nội thương nghiêm trọng. Nếu không phải vậy, chỉ dựa vào đám lâu la nhỏ bé đó mà cũng có thể chế ngự được sư đệ ta sao?”
Mặc Hàn Y gật gật đầu, không nói gì nữa, lui ra khỏi hang động.
Sau khi nàng rời đi, Lăng Tễ Phong lập tức trừng mắt nhìn Ngọc Ngân như cảnh cáo: “Tình thế của đế quốc ngươi còn không rõ hay sao? Những lời không nên nói thì đừng có nói lung tung!”
Ngọc Ngân liếc nhìn theo hướng Mặc Hàn Y rời đi, vô cùng hứng thú: “Nhưng vị Mặc cô nương này nhìn có vẻ rất hòa nhã mà.”
“Hòa nhã? Ha ha, đấy là ngươi nghĩ thế thôi. Nói thật cho ngươi biết, ở đế quốc, thứ không thiếu nhất chính là những kẻ đáng sợ nhìn có vẻ lòng dạ lương thiện nhưng trên thực tế lại có thể ra tay tàn ác hơn bất kỳ ai. Chỉ nàng ta thôi ư? Năm đó khi Long Khôn làm phản, nàng ta đã liên tục chém chết ba vị hoàng tử mà không chớp mắt. Ngươi nói với ta là nàng ta lương thiện sao?”
Chém chết hoàng tử ư?
Ngọc Ngân chớp chớp mắt. Quy tắc gì thế này? Từ lúc nào mà người hoàng thất lại như cải trắng, bất kỳ ai cũng có thể chém giết như vậy rồi?
Nhưng không đợi hắn hỏi câu này, Lăng Tễ Phong đã ném lại một câu “Chăm sóc bọn họ cho tốt” rồi liền rời khỏi hang động.
Sau khi hang động trở nên yên tĩnh, Công Tử Diễn vốn đang nhắm mắt điều tức trên đống đá ngổn ngang lại bất chợt mở mắt.
Khoảnh khắc nàng mở mắt, rõ ràng Ngọc Ngân phát giác được trong hang động có một luồng linh lực ngắn ngủi chập chờn. Hắn ta vui mừng quay người lại. Đúng như dự đoán, Công Tử Diễn đang nhìn hắn chằm chằm.
Ngọc Ngân lập tức ân cần hỏi: “Nàng sao rồi? Có khó chịu chỗ nào không?”
Gương mặt xinh đẹp chẳng hề có bất cứ biểu cảm gì của Công Tử Diễn hơi lay động một chút: “Ta không sao.” Sau đó, nghĩ tới Linh Diên, nàng lại hỏi: “Diên Nhi thì sao? Diên Nhi thế nào rồi?”
Ngọc Ngân chu chu miệng hướng về phía đống đá: “Đừng lo, nàng ta không sao đâu. Có điều nội thương khá nghiêm trọng, e là cần thời gian để hồi phục.”
Công Tử Diễn lập tức xuống khỏi đống đá. Vì động tác quá mạnh, cơn choáng váng mãnh liệt khiến nàng ấy theo bản năng túm lấy tay Ngọc Ngân. Ngọc Ngân vừa nhìn dáng vẻ của nàng ấy đã hiểu được mấy phần, vội vã lấy từ nhẫn chứa đồ của mình ra một bình đan dược, ba hồng hai đen, đưa cho nàng.
“Đây là thuốc đặc trị nội thương, tuy không so được với thuốc của muội muội nhà nàng nhưng cũng đủ để đối phó với thương thế của nàng đó. Mau uống đi.”
Công Tử Diễn đưa đến gần mũi ngửi ngửi, một mùi thuốc nhàn nhạt liền xông vào mũi, nghĩ đến trước đây cũng không hiếm khi ngửi thấy mùi thuốc trên người Ngọc Ngân, nàng kinh ngạc quay đầu nhìn hắn: “Ngươi biết y thuật à?”
Ngọc Ngân “ừ” một tiếng, vẻ mặt không để tâm. Công Tử Diễn cũng là người đã theo Linh Diên nhiều năm, nhìn nhiều quen mắt, thuốc tốt hay xấu, nhìn màu sắc, ngửi mùi hương là đã có thể phán đoán được bảy tám phần rồi. Mà thuốc Ngọc Ngân đưa cũng đúng như những gì hắn nói, tuy không so được với thuốc của Linh Diên nhưng chắc chắn là thuốc tốt hiếm có. Chất lượng như vậy cho dù là đưa tới Long đế quốc thì cũng không tính là kém.
Công Tử Diễn hiếm khi lại tò mò mà quan sát Ngọc Ngân một lúc, ngẩng đầu lên nuốt mấy viên thuốc kia vào. Sau đó, thuốc vừa vào miệng đã tan, nàng ấy liếm liếm môi, nhìn Ngọc Ngân với vẻ tán thưởng: “Chất lượng thuốc của ngươi không tệ, đúng là không nhìn ra được ngươi còn có y thuật tốt như vậy đó.”
Ngọc Ngân lại thở dài một hơi với vẻ vô cùng tiếc nuối: “Nếu không có muội muội nhà nàng gây chấn động thì có khi hiện giờ người hành y nổi danh nhất đại lục Tứ Phương không phải là Phượng Trì, không phải là Phượng Nguyên, không phải là Linh Diên, cũng không phải là Quỷ Y, mà là ta, Liên Hoa công tử của nước Yến này đó.”
Liên Hoa công tử của nước Yến?
Liên Hoa công tử lại là Ngọc Ngân sao?
Đối với tin tức đầy tính chấn động này, Công Tử Diễn thể hiện rằng nàng đã kinh ngạc đến ngây người ra rồi. Nàng ấy chỉ vào Ngọc Ngân, hết nửa ngày cũng không nói ra được lấy một chữ.
Trên thực tế từ khi Ngọc Ngân xuất hiện bên cạnh nàng thì hắn ta đã liều mạng mà điều tra nàng ấy, muốn khiến nàng ấy chú ý đến hắn ta. Nhưng khi đó nàng ấy chỉ cảm thấy hắn ta chướng mắt vướng chân, sao có thể hao phí nhiều thời gian cho người này được?
Vì thế trừ thân phận hoàng đế nước Yến của hắn ra, tất cả hiểu biết của Công Tử Diễn đối với Ngọc Ngân đều chỉ ở mức nghe người ta nói thôi.
Chuyện Liên Hoa công tử chính là Ngọc Ngân, người biết vốn đã không nhiều, tất nhiên cũng không ai nói cho nàng ấy biết.
Nhưng điều này không có nghĩa là nàng ấy không biết gì về Liên Hoa công tử. Vì thế bất chợt nghe hắn ta nói vậy, tất nhiên nàng ấy sẽ khá chấn động.
Thật không ngờ, người vẻ ngoài nhìn không đáng tin thế này lại là thầy thuốc nhân từ tài giỏi, hay thật đấy!
Tuy chỉ có mấy viên thuốc nhưng dựa theo công lực hiện nay của nàng ấy và sự ảnh hưởng dần của mấy thứ thuốc khi nàng ấy theo bên cạnh Linh Diên, Công Tử Diễn đã vô cùng khẳng định, tuy công lực của Ngọc Ngân không bằng Linh Diên, nhưng chắc chắn cũng có thể tính là nhân tài kiệt xuất trong giới đại phu. Hơn nữa, mấy năm trước, danh tiếng của Liên Hoa công tử đúng thật là cũng rất lợi hại.
“Qua thời gian dài như vậy rồi, đây là lần đầu tiên nàng nghiêm túc nhìn ta như vậy đó.”
Lời nói của Ngọc Ngân khiến nàng ấy dở khóc dở cười: “Lần này cảm ơn ngươi nhé.”
“Nàng với ta là phu thê, giữa phu thê với nhau mà nói những điều này, há chẳng phải là xa cách hay sao?”
Ngọc Ngân trả lời vẻ rất đương nhiên, nhưng khi Công Tử Diễn nghe hai chữ “phu thê” này lại nhíu mày thật chặt, có điều cuối cùng nàng cũng không nổi giận, ngược lại rất thông minh mà chuyển đề tài: “Dìu ta đến chỗ Diên Nhi đi, ta muốn đích thân kiểm tra thì mới yên tâm được.”
Ngọc Ngân cẩn thận dè dặt dìu đỡ nàng ấy. Tuy đến bây giờ nàng ấy vẫn không thừa nhận quan hệ giữa hai người, nhưng khi nãy nàng ấy không hề nói gì phản bác, có thể thấy quan hệ giữa hai bọn họ cũng xem như là đã tiến triển một chút rồi. Như vậy hắn ta cũng đã thỏa mãn. Vạn sự khởi đầu nan, huống hồ là đối với một người đã mất trí nhớ.
Hắn ta không vội, hắn ta có thời gian đợi nàng ấy. Dù sao thì một đời này, trừ Hoa Nhan ra không ai có tư cách làm hoàng hậu của hắn ta.
Nhưng còn chưa đợi hai người tới gần Linh Diên thì một luồng sáng xanh lam đã đột nhiên tràn ra từ đan điền của Linh Diên. Khi thân thể nàng sắp bị ánh sáng xanh đó bao phủ, Công Tử Diễn đã tinh mắt phát hiện ra điểm bất thường.
“Mau nhìn kìa, thân thể Diên Nhi đang đóng băng, đóng băng đó!”
Công Tử Diễn gần như là dùng sức lực chạy nước rút một trăm mét để chạy tới trước mặt Linh Diên, nhưng cuối cùng nàng ấy vẫn chậm một bước. Thân thể Linh Diên đã nhanh chóng kết nên từng tầng từng tầng sương trắng với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được. Cuối cùng, cả người nàng bị đông cứng trong một lớp băng màu xanh lam dày chừng mười centimet.
Đối với sự biến đổi đột ngột như vậy, Ngọc Ngân và Công Tử Diễn đều tỏ vẻ rất kinh hãi: “Chuyện… chuyện gì thế này?”
Công Tử Diễn lắc đầu: “Không rõ nữa. Từ sau biến cố mấy năm trước, bí ẩn về thân thể Linh Diên đã là điều không ai có thể giải thích rõ ràng được nữa rồi.. Có điều, điều duy nhất ta có thể khẳng định là muội ấy không sao.”
Ngọc Ngân “ha ha” một tiếng: “Ta cũng biết nàng ta không sao. Nếu nàng ta thật sự có chuyện gì, nàng còn có thể có vẻ mặt này được sao? Có điều, ta thật sự rất tò mò. Năm đó rốt cuộc làm sao mà muội muội nàng sống sót được vậy? Lúc đó không phải nói thân thể nàng ta đã thối rữa rồi sao? Người đã thối rữa còn có thể sống được à? Hơn nữa, còn lột xác trở nên xinh đẹp như vậy, cũng là có một không hai trong lịch sử y học rồi.”
Công Tử Diễn vịn cánh tay Ngọc Ngân, tùy tiện chọn một tảng đá mà ngồi xuống, vừa quan sát điều kiện xung quanh, vừa nói trong vô thức.
“Thực ra cũng không khó giải thích. Năm đó muội muội ta đã trúng một loại độc khiến thân thể bắt đầu phình lên từ thuở còn nhỏ. Muội ấy mập, không thể ăn uống điều độ để làm giảm tốc độ phát triển của thân thể lại. Kiểu mập đó hoàn toàn là phải dựa vào thuốc để chống đỡ. Đến kỳ hạn nhất định, muội ấy sẽ tự giác tiến vào trạng thái ngủ đông. Đó là một kiểu chức năng tự bảo vệ, không ai có thể đoán chừng được lúc nào muội ấy sẽ rơi vào trạng thái chết giả.”
Ngọc Ngân kinh ngạc nhướng mày: “Cho nên, Linh Diên khi đó không phải là chết mà là tiến vào trạng thái chết giả sao?”
Công Tử Diễn gật gật đầu: “Có thể lý giải như vậy. Thực ra cũng xem như vừa khéo, độc trong cơ thể Linh Diên và thi độc đã hình thành sự va chạm. Nhưng loại độc Hắc Ngột Lân này quá mạnh, đã dần dần nuốt trọn thi độc. Vì nuốt quá nhiều nên thân thể muội ấy vẫn chưa đạt được tới giới hạn có thể chịu đựng được, cuối cùng mới hình thành ảo giác như vậy.”
Ngọc Ngân thân là người hành y, tất nhiên hiểu Hắc Ngột Lân mạnh đến đâu, nhưng vẫn không nhịn được mà nhìn Linh Diên một cái.
“Nói vậy thì vận may của muội muội nàng đúng là không phải tốt bình thường đâu. Nàng ta không sợ tên Vệ Giới kia chôn nàng ta luôn sao? Nếu thật sự hạ táng rồi, cho dù nàng ta có sống lại thì cũng bị ngạt chết thôi.”
Đâu biết sau khi Công Tử Diễn nghe xong lại lắc đầu với vẻ vô cùng trấn tĩnh: “Hắn sẽ không hạ táng đâu.”
“Sao nói vậy được? Nàng lấy tự tin ở đâu ra thế?”
Công Tử Diễn liếc mắt: “Gia tộc bọn ta không chỉ có hai tỷ muội ta đâu, từ nhỏ bên cạnh bọn ta đã ẩn giấu vô số nội ứng, ngươi cảm thấy sẽ có người cho phép hắn làm vậy ư? Hơn nữa trạng thái thân thể Linh Diên khi đó trừ không có hô hấp, thân thể hơi cứng lại ra thì căn bản không có bất cứ đặc điểm gì của người đã chết. Cho dù là vết loang tử thi cũng phải đến gần nửa năm sau mới dần dần hiện ra. Vệ Giới chỉ cần có đầu óc chút cũng sẽ không chọn hạ táng cho muội ấy ở thời điểm đó. Đương nhiên, hắn cũng không có cơ hội này.”
Lời nói của Công Tử Diễn khiến Ngọc Ngân lập tức rơi vào im lặng. Một hồi lâu sau, khó khăn lắm hắn mới thở dốc mà nói: “Không thể không nói, muội muội nàng còn sống đúng là một kỳ tích. Đặc biệt là tự thân nàng ta còn tạo ra nhiều kỳ tích như vậy. Vậy năm đó là thi thể nàng ta bị người nhà nàng cướp đi à?”
Công Tử Diễn không né tránh, nhẹ nhàng gật gật đầu.
“Phải. Có điều khi ấy ta đang bế quan, cho nên tình hình Linh Diên ra sao, ta không rõ lắm. Đến khi ta biết được sự tồn tại của muội ấy thì toàn thân muội ấy từ trên xuống dưới đã bị băng vải quấn kín, đặt trên lò thuốc, mỗi ngày đều phải dựa vào xông thuốc mới có thể sống được.”
“Vậy thịt thối trên người nàng ta?”
Sự tò mò của Ngọc Ngân hoàn toàn xuất phát từ góc độ y học, cho nên Công Tử Diễn cũng không che giấu hắn, rất tự nhiên mà trả lời.
“Nói ra thì có lẽ ngươi cũng không tin, nhưng sự thật chính là như vậy. Sau khi Linh Diên được đưa về, nghe nói thịt trên người chỉ chạm nhẹ cái đã rụng ra. Mùi thịt thối đó thật sự làm người ta chết ngạt.”
Nghĩ đến dáng vẻ ghét bỏ của nhị ca lúc trước khi nói cho nàng nghe những chuyện này, Công Tử Diễn liền cười ra tiếng, hoàn toàn không khách sáo.
Nụ cười này chẳng có gì nhưng lại khiến Ngọc Ngân bên cạnh nhìn mà ngây ra như kẻ ngốc. Hắn trước nay luôn dẻo miệng, tất nhiên cũng không bỏ qua cơ hội bày tỏ tốt như vậy: “Nàng cười thật đẹp, nên cười nhiều hơn. Người ta nói một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ, cứ cau mặt như vậy, da sẽ cứng ngắc luôn đấy.”
Hai bên thái dương Công Tử Diễn không nhịn được mà đổ mồ hôi, giọt mồ hôi to như hạt đậu: “Này, ngươi có thể nào đừng nói mấy lời này với gương mặt này của ta không?”
Ngọc Ngân vừa nghe đã lập tức lúng túng mà gãi gãi đầu, bất chợt lại không khách sáo mà lầm bầm với nàng: “Bất kể gương mặt của nàng có thay đổi thế nào thì cũng không thay đổi được thân thể của nàng, như thế nào thì chính là như thế. Đây là điều không thể thay đổi được.”
Công Tử Diễn liếc hắn ta một cái tới rách mắt rồi mới tranh thủ thời gian hỏi hắn ta: “Vừa nãy xảy ra chuyện gì ở ngoài đảo ta đều biết cả rồi, thật không ngờ chúng ta lại dây dưa với người của Mặc gia. Điều ta càng không ngờ được là, sư muội của Hồng Tà lại là người Mặc gia.”
“Người Mặc gia giỏi lắm sao? Nghe giọng điệu của Lăng Tễ Phong, lẽ nào Mặc gia này còn tôn quý hơn cả hoàng thất đế quốc sao?”
Công Tử Diễn lập tức thương hại mà liếc nhìn hắn: “Xem ra hiểu biết của ngươi về đế quốc đúng là ít đến đáng thương.”
Ngọc Ngân cũng không phủ nhận, bất lực nhún vai: “Hết cách, ai kêu bọn ta không có chỗ dựa vững chắc hơn chứ?”
Công Tử Diễn hừ lạnh: “Ngươi cứ giả vờ tiếp đi. Đã là vua một nước rồi, còn cần chỗ dựa nữa sao?”
Ngọc Ngân bĩu môi: “Vua một nước thì đã sao? Vua một nước cũng là quốc vương của một nước nhỏ trong đại lục Tứ Phương mà thôi. Chỉ cần Long đế quốc còn tồn tại một ngày thì đại lục Tứ Phương của bọn ta chẳng là gì cả. Huống hồ gì đại lục Tứ Phương bây giờ đâu còn cái gì mà nước với chả không nước nữa chứ? Tất cả những người còn sống cộng lại cũng không nhiều bằng dân số một nước khi trước. Cả đại lục chỗ nào cũng đều ngập tràn mùi thối rữa của thi thể, khắp chốn tiêu điều, một vùng hoang vu, âm u như mồ mả ngày trước vậy đó. Ngay cả những gì chúng ta ăn vào uống vào cũng đều bị ô nhiễm nghiêm trọng. Thật không biết những ngày tháng như vậy còn có thể duy trì được bao lâu mới kết thúc được đây.”